Cả hôm đó, Hạ Đại Lâm âm thầm đỗ xe trước cổng căn biệt thự. Ông không hề đi vào, thậm chí còn không cả xuống xe, cứ ngồi đó quan sát nhìn vào căn nhà. Ngay cả khi căn biệt thự sáng đèn rồi lại tắt đèn, ông cũng chưa hề rời đi.
Hạ Vy ôm Lục Minh Vũ trở về Lục gia, sau khi ăn tối xong, Lục Minh Vũ liền bị bố mình ném cho Lục Tuấn Phong một cách phũ phàng.
“Tuấn Phong, anh giao con trai anh cho em. Hai chú cháu cứ chơi vui vẻ.”
Lục Tuấn Phong gào lên.
“Con anh anh không trông đi, ném cho em làm gì.”
“Em nhìn cả nhà xem, ai cũng có đôi có cặp. Chỉ có mình em là lẻ bóng. Vậy thì em trông Tiểu Vũ là hợp lý nhất rồi. Ý kiến gì nữa.”
Lục Tuấn Phong đau khổ nhìn từng cặp đôi cứ thế lần lượt rời xa mình. Anh ôm Lục Minh Vũ vào lòng, thở dài.
“Tiểu Vũ, cháu xem, nhà này chỉ có mỗi chú là thương cháu thật lòng thôi.”
Lục Tử Minh ôm eo Hạ Vy về phòng. Nhìn con trai mình bị chính bố ruột phũ, cô không vui lên tiếng.
“Anh giao Tiểu Vũ cho Phong Thần có ổn không? Cậu ta còn trẻ như vậy, làm sao biết cách trông con chứ..”
“Không sao đâu. Cứ để hai chú cháu họ chơi với nhau..”
Nói rồi anh đè cô xuống giường, bàn tay không thành thật luồn vào trong áo cô, tham lam vuốt ve bầu ngực căng tròn.
“Vợ ơi, mình sinh thêm một bé gái nhé..”
“Không sinh, anh thích thì tự đi mà sinh..”
Một mình Lục Minh Vũ đã đủ hành hạ cô mệt mỏi lắm rồi. Cô không hiểu tại sao Lục Tử Minh lại có chấp niệm với con gái như vậy. Cứ đòi sinh cho bằng đc. Con trai cô đáng yêu thế này cơ mà. Sao anh lại ghét nó được cơ chứ.
Hạ Vy không đồng ý cũng không ngăn được ý đồ đen tối của Lục Tử Minh. Anh làm ngơ lời cô nói, từ tốn kéo váy ngủ trên người cô xuống. Thoáng chốc, trên người cô đã không còn mảnh vải che thân. Lục Tử Minh cúi xuống cắn lấy môi cô, bàn tay không rảnh rỗi xoa bóp ngực cô đến biến dạng. Anh hôn dần xuống cổ, thì thầm vào tai cô..
“Vợ ơi, em đừng uống thuốc nữa. Anh sẽ dùng bao mà. Có được không?”
Hạ Vy bị anh đưa vào cơn mê, làm sao còn đủ khả năng phân tích lời anh nói. Cô cứ ậm ừ cho qua. Cả người cô đang rất khó chịu, chỉ muốn được anh thoả mãn ngay lập tức.
“Bảo bối... em khó chịu... anh giúp...”
Lục Tử Minh đưa bàn tay xuống bên dưới, nơi đây nhanh chóng ẩm ướt. Hạ Vy thoải mái nằm đó tận hưởng, miệng rên rỉ đáng yêu. Lục Tử Minh nhếch mép cười xấu xa, anh cúi đầu vùi vào ngực cô cắn mút đến đỏ bừng. Khi cô sắp đạt đến cao trào thì tay anh dừng lại. Hạ Vy khó chịu cọ người vào người anh..
“Bảo bối... sao anh lại dừng... ưm... em khó chịu mà...”
Lục Tử Minh thoát y cho bản thân, dục vọng nóng bỏng của anh trêu đùa bên ngoài, không chịu tiến vào. Hạ Vy ngứa ngáy sắp phát điên rồi, cô định đưa tay cầm lấy dã thú của anh, liền bị anh phát hiện ý đồ mà ngăn lại..
“Vợ ơi, chúng ta sinh con gái nhé..”
Hạ Vy bây giờ mới nhận ra ý đồ xấu xa của anh. Cô mà không gật đầu, chắc chắn anh sẽ hành hạ cô ác liệt hơn.. Hết cách, cô bật khóc nức nở..
“Bảo bối, anh bắt nạt em... Oaaa...”
Lục Tử Minh đau lòng, anh cúi xuống hôn lên đôi mắt cô, nhẹ giọng dụ dỗ..
“Mình sinh thêm một bé gái thôi mà. Được không vợ..”
“Nhỡ vẫn là con trai thì sao..”
“Vậy chúng ta sinh lại..”
“Lục Tử Minh, anh coi em là máy đẻ à..”
Lục Tử Minh cọ đầu vào ngực cô, bên dưới của anh căng cứng như muốn nổ tung rồi.
“Đi mà vợ...”
Hạ Vy hết cách đành phải gật đầu đồng ý. Lục Tử Minh lập tức tiến vào. Hai người thở dài thoải mái. Sau đó, anh liên tục hành hạ để gieo trồng hạt giống vào người cô. Hi vọng lần này thành công mang thai con gái..