Hạ Đại Lâm đang cầm tách trà, nghe Hạ Vy nói vậy, bàn tay khẽ run rẩy. Nhưng rất nhanh sau đó, ông liền bình tĩnh lại.
“Tự nhiên nhắc tới bà ấy làm gì.”
Động tác đưa tách trà lên miệng rất bình tĩnh, nhưng vẫn không qua mắt được Hạ Vy. Trước đó cô đã nhìn thấy bàn tay run rẩy của ông. Cô nhìn sắc mặt của ông, cẩn thận lên tiếng.
“Bố, mẹ con đã trở về. Con cũng đồng ý tha lỗi cho bà ấy rồi.”
Hạ Đại Lâm nghe bà đã trở về, trái tim ông đập rộn ràng trong lồng ngực. Bao nhiêu năm trôi qua rồi, cuối cùng bà ấy cũng chịu trở về. Trước đó, ông từ bỏ việc tìm kiếm bà, chỉ vì ông muốn cho bà một cuộc sống bình yên như bà mong muốn. Trái tim ông chưa một giây quên đi sự tồn tại của bà. Nơi ấy chỉ có mình Tần Lan trú ngụ. Suy nghĩ là vậy, nhưng lời nói ra lại hoàn toàn khác.
“Bà ấy quay lại thì liên quan gì đến bố. Hai mẹ con con nhận nhau cũng là chuyện bình thường. Dù sao cũng là máu mủ tình thâm, làm sao bỏ nhau được.”
Hạ Vy không vui, cướp lấy tách trà trên tay ông, đặt mạnh xuống bàn.
“Bố, con biết hết rồi. Bố không cần giả vờ nữa. Tấm ảnh đó, mật mã đó, cả cuộc sống bao nhiêu năm nay của bố nữa. Tất cả đều chứng minh bố vẫn còn tình cảm với mẹ con.”
Hạ Đại Lâm không tức giận, ông vẫn bình thản lên tiếng.
“Con thì biết gì chứ..”
“Chẳng qua con là con gái của bố. Con mới nói cho bố biết. Người khác thì còn lâu. Mẹ con bỏ đi bao nhiêu năm, bà ấy cũng ở vậy bấy nhiêu năm. Chưa hề yêu ai, cũng chưa hề lấy ai. Bây giờ bà ấy quay về rồi, chả nhẽ bố không muốn quay lại như xưa hay sao.”
Hạ Đại Lâm cảm thấy tim ông sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, nhưng ông vẫn cứng rắn.
“Bà ấy làm gì bố đâu có can thiệp. Quay về cũng đâu liên quan đến bố.”
Hạ Vy tức muốn phụt máu. Đã vậy cô không thèm khuyên bảo nữa. Đến lúc hối hận đừng trách cô.
“Bố với Tử Minh giống nhau ý như đúc. Đúng là đầu gỗ có EQ âm.”
Nói rồi cô đứng dậy bỏ đi. Thà về nhà chơi với con trai còn vui hơn ở đây.
Hạ Vy đi rồi, Hạ Đại Lâm mới rút điện thoại ra. Đầu bên kia bắt máy rất nhanh.
“Điều tra giúp tôi nơi ở của Tần Lan. Phải, bà ấy quay về rồi.”
Sau đó, ông đi lên thư phòng, khoá cửa cẩn thận, ông tiến tới bàn làm việc. Ông cầm tấm ảnh vẫn để trên bàn hai mươi năm qua, cẩn thận vuốt ve.
“Bao nhiêu năm qua bà sống thế nào. Có vất vả lắm không. Tại sao không chịu quay về với tôi. Tôi vẫn đợi bà mà.”
Hạ Vy tức tối bỏ về, liền ôm lấy con trai hôn lấy hôn đề vào cặp má bánh bao.
“Chúng ta đi thăm bà ngoại, không thèm chơi với ông ngoại nữa.”
Lục Minh Vũ đâu hiểu mẹ mình nói gì, nhưng được mẹ mình hôn như vậy, cậu vui sướng cười tít mắt.
Hạ Vy đưa Lục Minh Vũ tới thăm Tần Lan. Tần Lan nhìn thấy cháu ngoại, liền ôm chặt vào lòng.
“Ôi cháu ngoại yêu quý của bà. Cháu ngoại bảo bối của bà..”
Nhìn hai bà cháu dính chặt vào nhau, Tần Thiên Bảo kéo Hạ Vy thủ thỉ.
“Sớm biết thằng nhóc này là cháu của anh. Anh đã không ghét nó.”
Hạ Vy không vui nhéo tai Tần Thiên Bảo.
“Anh nói gì cơ? Anh dám ghét con em?”
Tần Thiên Bảo đau đớn, vội kéo tay cô ra.
“Không có. Ai bảo Nhan Mạt quý nó như vậy. Còn ôm nó trong ngực nữa chứ.”
Hạ Vy phì cười. Đàn ông hoá ra đều là những đứa trẻ chưa lớn.