Tối đó Lục Tử Minh nằm trên giường, mặt anh xị ra không thèm nói chuyện với ai. Hạ Vy mở cửa đi vào, anh cũng không thèm quan tâm. Cô cười cười tiến tới, đứng cạnh giường cúi xuống nhìn anh.
“Bảo bối, anh sao thế.”
“Không sao.”
“Ồ, vậy à. Hôm nay em sang ngủ với mẹ nhé.”
Lục Tử Minh nhíu mày, nhìn thấy cô xoay chân muốn rời đi, anh vội vàng ôm chặt eo cô, không cho cô rời đi. Vùi cả gương mặt vào cổ cô, anh ấm ức lên tiếng.
“Bé à, em hết thương anh rồi có đúng không. Cả ngày lạnh nhạt với anh, bây giờ còn không muốn ngủ cùng anh. Anh chọc giận gì em sao. Anh xin lỗi mà. Đừng bỏ anh.”
Hạ Vy vừa thương vừa buồn cười, cô xoa đầu anh, buông lời trêu chọc.
“Đâu có, là anh không thương em mà.”
Lục Tử Minh lập tức gào lên.
“Em đừng đổ oan cho anh. Con mắt nào của em nhìn thấy anh không thương em.”
“Nhưng rõ ràng cả hai con mắt em đều nhìn thấy anh để cô ta chạm vào người anh.”
Lục Tử Minh như quả bóng xì hơi, mặt lại xị xuống. Anh không phản bác nữa, chỉ chuyên tâm vùi đầu vào ngực anh. Hạ Vy thấy ngực mình ẩm ướt khó chịu, cô khẽ đẩy anh ra.
“Nào... buông em ra... nhột quá...”
Lục Tử Minh bỏ ngoài tai lời nói của cô, tiếp tục làm loạn trên bầu ngực trắng nõn.
“Bé à, chỗ này của em to ra phải không.”
Hạ Vy nghe anh nói thì tò mò, cô cúi đầu nhìn xuống. Quả thật từ ngày mang thai nơi này lớn hơn rất nhiều. Lục Tử Minh được đà luồn tay vào trong, xoa nắn vùng đồi mềm mại.
“Anh... ưm... đừng quậy nữa...”
Hạ Vy dựa vào ngực anh thở dốc từng hồi. Mới bị anh trêu chọc một chút mà đã không thở nổi. Nhưng đúng lúc này ngoài cửa vang lên..
“Tiểu Vy, mẹ nấu canh gà cho con này. Con ăn một chút nhé..”
Hạ Vy hoảng hốt đẩy tay anh ra, luống cuống cài lại cúc áo. Lục Tử Minh nhăn mặt không vui nhìn người phụ nữ ngoài cửa.
“Lần sau mẹ nhớ gõ cửa..”
Nhìn cô con dâu nhỏ mặt đỏ bừng đang vùi đầu vào lòng con trai, Tô Phương Nghi khẽ hắng giọng.
“Hừ, con bé đang có thai đấy. Con kiềm chế một chút đi.”
Hạ Vy nghe vậy mặt càng đỏ hơn. Cô quyết làm tổ trong ngực anh, có chết cũng không chui ra. Tại sao chuyện xấu hổ này lại bị mẹ anh bắt gặp chứ.
Lục Tử Minh thấy vậy bật cười, bàn tay ôm chặt cô vợ nhỏ.
“Mẹ cứ để đây đi, chút nữa con cho cô ấy ăn.”
“Được rồi, hai đứa nghỉ ngơi sớm đi.”
Tô Phương Nghi đi rồi, Hạ Vy mới ngẩng đầu lên. Nhìn vẻ mặt đặc sắc của Lục Tử Minh, cô đánh vào ngực anh một cái.
“Tại sao anh không khoá cửa.”
“Em vào sau mà. Anh phải hỏi câu đó mới đúng.”
Hạ Vy ngẫm nghĩ một chút. Đúng là cô vào sau, nhưng cô đâu nghĩ anh muốn làm chuyện đó, nên khoá cửa làm gì chứ.
Lục Tử Minh chưa được giải toả, bàn tay lại mon men lần vào trong áo cô. Nhưng lần này bị bàn tay nhỏ chặn lại.
“Không đùa nữa. Đi ngủ thôi.”
Nhìn cô vợ nhỏ nhắm chặt mắt nằm bên cạnh, Lục Tử Minh nhìn xuống đũng quần mình, thở dài.
“Ai bảo mày thức dậy lúc này chứ. Cố ngủ thêm vài tháng nữa đi.”
Hạ Vy phì cười, nhưng vẫn không mở mắt..
“Mọi lần nó thức dậy anh vẫn có cách giải quyết mà. Dù sao cũng đâu cần đến em.”
Thời gian trước vì lo sợ ảnh hưởng tới đứa bé mà anh nhất quyết không chạm vào cô, lần nào cũng vào nhà vệ sinh tự giải quyết. Cũng may sức kiềm chế của anh khá tốt, không thì anh đã nghẹn chết từ lâu rồi.
“Đợi lúc con chúng ta ra đời. Anh sẽ đòi cả gốc lẫn lãi.”
Hạ Vy khẽ rùng mình, nghĩ tới những ngày tháng sắp tới, liệu có khi nào cô liệt giường luôn không?