- VÚT, VÚT, VÚT!
Cẩm Lý ngồi trên cây Mộc Lan, tay cầm ná cao su bắn Kim Thành, thằng bé tuy nhanh nhẹn nhưng cũng bị ăn đau không ít.
" Quan sát kỹ."
Cẩm Lý nghiêng đầu nhắc nhở.
Kim Thành vừa tránh vừa né, mới chỉ là ná cao su đã chật vật thế này, nếu y dùng cung tên e là Kim Thành đã bị bắn như con nhím rồi.
" Đại nhân."
Lục Sinh đứng bên dưới gốc Mộc Lan, ngẩng đầu bẩm tấu, Cẩm Lý gật đầu, nhảy xuống.
" Gọi Hứa Hiền."
Cẩm Lý phân phó. Hai người một trước một sau đi vào thư phòng.
" Đại nhân, đây là thứ ta tìm được."
Lục Sinh đẩy ra một chiếc rương nhỏ, xung quanh bám đầy bùn đất, được niêm phong bằng chiếc khóa đồng.
Quả là không uổng công y cho người tìm xung quanh mẫu đất ở An Xá, thứ này rất có thể là thứ mà nhiều kẻ tìm kiếm.
Cẩm Lý cầm tiểu đao chém đứt khóa đồng, bên trong nguyên vẹn không chút hư hại, có một cuộn da đen được bọc kín bởi dây thừng.
Đây là một tấm bản đồ, Tây Hành Đường, Nam Phong Đường, Đại Cung Môn, ba đường lớn dẫn vào Đại Minh Cung, tất cả đều được xuất phát từ An Xá, đúng với lộ trình trong đường hầm ngầm dưới vườn dâu kia.
" Mật đồ?"
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Cẩm Lý bật cười, đi một vòng lớn, cuối cùng lại thành thế này.
" Đại nhân, nếu muốn vào Tôn Bảo Các, có thể lợi dụng tấm bản đồ này."
Tôn Bảo Các có thứ y muốn tìm, nhưng nếu đi với thân phận Thượng tướng Nam Trấn phủ chắc chắn sẽ gặp không ít hoài nghi.
Tấm bản đồ này chỉ có một nửa, không rõ nó bị cắt ra khi nào, hiện đang ở đâu, nhưng một nửa này cũng đủ chỉ đường cho y tới Tôn Bảo Các.
Cẩm Lý cười giễu cợt:
" Chắc hẳn là Chu Lục cũng tìm thứ này, rơi vào tay chúng ta chỉ trách chúng đen đủi"
Nói là làm, đêm đó y tự mình nghiên cứu kỹ mật đồ, bắt đầu từ tây An Xá, theo mật đạo đi đến dưới Tiền Thư Viện, nơi này vắng vẻ, khuất người, lại cực kỳ gần Tôn Bảo Các.
Cửa hầm ngầm mở ra, bên trên là hoa viên của Tiền Thư Viện.
Nơi này cách Hậu cung khá xa, binh lính tuần tra cũng ít, quân Cẩm Y Vệ cũng sẽ không lãng phí thời gian ở nơi vắng vẻ này, đây là Cẩm Lý đã dò hỏi trước Vũ Hoàng.
Hắc y trên người y hòa làm một với bóng đêm, nơi này cực kỳ an tĩnh, gần như không nghe thấy bất cứ âm thanh gì, nếu có chút dị động rất dễ bị phát hiện.
Biển hiệu Tôn Bảo Các có chút cũ kỹ, gần như không có gì đặc biệt.
Cửa cũng không khóa, Cẩm Lý đẩy nhẹ một cái nó đã mở ra.
Nơi nào càng dễ vào càng dễ có bẫy rập, trước cửa có mắc một sợi dây thép cực mảnh, hai đầu nối với một chiếc chuông đồng. Cẩm Lý đã quen nhìn trong bóng tối, dè dặt bước từng bước một. Bước chân mới đặt một nửa vào cửa liền khựng lại. Trong phòng đầy những dây thép mảnh chồng chéo nhau, chỉ một bước sai cũng đủ thịt nát xương tan.
Cẩm Lý quan sát hồi lâu, rút ra một viên dạ minh châu. Ánh sáng từ dạ minh châu chiếu lập lòe lên dây thép, y có thể nhìn rõ từng dây, cửa vào trống trơn, sâu vào bên trong đều là dây thép.
Y bước vào trong, từng bước từng bước.
CẠCH!
Cửa đột nhiên đóng lại, Cẩm Lý nhíu mày, trước mặt một luồng khí lạnh ập đến, y vội nhào lộn mấy vòng, tông cửa xông ra ngoài.
Dù biết sẽ không đơn giản nhưng y cũng không ngờ được có người ở trong, hơn nữa còn là hàng đại cao thủ, y không hề nhận ra.
Người tới mặc áo bào của Thái giám, khuôn mặt nghiêm cẩn, ánh mắt sắc lẹm, trên tay cầm một cây phất trần, nhìn qua, địa vị không thấp.
Hắn đứng trước cửa Tôn Bảo Các, tư thế cực kỳ nghiêm chỉnh, hai tay chắp trước bụng, chân xòe rộng vững trãi. Cẩm Lý nhận ra đấu khí của hắn vô cùng ác liệt, vi diệu làm sao, rất giống một kẻ y từng nghe nói đến.
Hắn cất giọng cứng nhắc:
" Xông vào Tôn Bảo Các, giết."
Dứt lời, hắn xông tới, đất dưới chân bị cày một đường dài. Cẩm Lý vận khí lùi lại. Y không mang kiếm, cùng hắn đấu quyền cước.
Cả hai đều có võ công xuất phát từ giang hồ, hơn trăm chiêu liền có thể nhận ra điều đó.
Cước pháp vô cùng lợi hại, nội lực lại cao cường, Cẩm Lý có chút trụ không vững.
" Điểm Tình Vạn Yêu Kiếm?!"
Cẩm Lý ngẩng đầu, nhìn hắn thi triển một trong những kiếm quyết nổi danh nhất của Bạch Hổ Đường!
Có lẽ hắn không muốn gây sự chú ý, chỉ triệu ngũ kiếm chỉ, ngũ kiếm chỉ xoay vòng vòng phát ra linh quang sắc bén.
Ngũ kiếm theo kiếm quyết của hắn đuổi theo vô cùng nhanh, Cẩm Lý không có cách nào khác ngoài thối lui, chạy một hồi đã chạy tới Phi Loan điện.
" Còn dám chạy?"
Tiếng lão thái giám già vang lên sau lưng, Cẩm Lý không thể dùng kiếm, chỉ có thể dùng nội công chống đỡ. Mới xuất ra ngũ chỉ kiếm đã mang uy lực cực lớn, công pháp của Cẩm Lý thiên về kiếm đạo, nếu đấu trực diện nội công, y chắc chắn sẽ kém hơn nhiều.
Vạn phái quy tông, hắn có thể dùng kiếm quyết Bạch Hổ Đường, điều đó chỉ có thể nói hắn xuất thân giang hồ, nhưng nếu Cẩm Lý xuất võ công của mình, hắn chưa chắn sẽ nhận ra, điểm này khiến Cẩm Lý có chút tự tin.
Tay y đã bị kiếm cắt qua mấy đường, vội vận khí.
" Còn dám chạy?"
Hắn cất giọng, âm thanh nhỏ đến cực hạn, nhưng đâm thẳng vào màng nhĩ Cẩm Lý, y cau mày.
Tàn Dương Quyết!
Y niệm thủ quyết, trước mặt xuất hiện luồng chân khí cuốn lấy những lá cây khô hình thành một cơn lốc nhỏ.
" Phá!"
Cơn lốc đánh úp ngũ kiếm chỉ, hai bên va chạm tạo ra xung đột, đẩy văng cả hai ra sau mấy bước.
Lão thái giám bị phá kiếm, không hề có dấu hiệu kinh mạch nghịch chuyển, vẫn đứng vững như bàn thạch.
Cẩm Lý biết mình gặp phải đối thủ khó xơi, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách!
Lão thái giám già dường như đọc được suy nghĩ của y, phất trần trên tay ném ra, mười bông sen trên đầu phất trần nở ra, lần này xuất ra thập kiếm chỉ!
Cẩm Lý bị ép đến không có cách nào, một chân lùi lại, trên tay xuất hiện quang mang kim sắc, dệt nên một tấm khiên.
Nguyệt Quang Thuẫn!
Thập kiếm chỉ đâm thẳng vào Nguyệt Quang Thuẫn, hai luồng linh lực đối đầu nhau, kiếm quyết rung lên bần bật!
Cẩm Lý nghiến răng, một tay chống đỡ, một tay vận lên chân khí, Thập Tam Nguyệt Giáng Lâm!
Mười ba quang mang kim sắc hiện hình, xé gió mà đánh tới.
Ngũ chỉ kiếm bị đánh tan!
Cẩm Lý tranh thủ ném ra Tán Xạ Hương, ẩn mình vào làn khói, biến mất không dấu vết.
Tên thái giám mở mắt, nhưng người đã chạy mất
" Hắc Nguyệt Môn!"
Hắn nheo mắt nhìn theo hướng Cẩm Lý vừa biến mất.
Phi Loan Điện là tẩm cung của Thái Hậu, trước khi đi, Cẩm Lý đã ném vào đó vài viên pháo nổ thu hút sự chú ý.
" Khụ!"
Y ngã bên bờ tường, lần này đi đúng là công cốc, e rằng đã đánh rắn động cỏ, sau này khó mà tiếp cận Tôn Bảo Các nữa.
Kinh mạch nghịch chuyển, giải khai ấn chú quá mức, lúc này y bị phản phệ bởi chính nội lực của mình. Vội ngồi xuống điều tức. Hai tay y run lên bần bật, phải nửa khắc sau mới bình thường lại được.
Đã qua giờ Tý, Phi Loan Điện đã yên tĩnh trở lại, Cẩm Lý cũng đã di chuyển được.
Vừa đứng lên thì đột nhiên một bà lão ở đâu xuất hiện, trên người mặc y phục nội quan, có vẻ như là người của Phi Loan Điện. Y cau mày rút đao dí vào cổ bà ta:
" Yên lặng."
Ai ngờ bà ta cũng rất biết điều, không hề la ó hay có vẻ sợ hãi.
" Ngươi là thích khách vừa rồi?"
Cẩm Lý nhìn xung quanh, thấp giọng:
" Đừng nhiều lời."
Bà ta vẫn bình tĩnh nói:
" Cẩm Y Vệ đã tới rồi, ngươi không thoát được đâu."
Cẩm Lý mỉm cười, đến rồi càng tốt.
Trên cổ thoát ly cảm giác bị khống chế, nội quan quay người lại, đã không thấy kẻ nọ đâu nữa.
- -----
Sớm ngày hôm sau, trên triều bình yên, gió không gợn lên mặt hồ. Có thích khách ở Phi Loan Điện là chuyện lớn, nếu bị điều tra là bình thường, không có tin tức gì mới là bất thường.
" Đại nhân, hoàng thượng sẽ không biết chuyện này chứ?"
Cẩm Lý im lặng suy nghĩ, nói:
" Đi tìm lão Hồ Lô tới phủ."
Y thả một con chim bồ câu ra ngoài. Chờ nửa ngày Lục Sinh đã tìm được lão Hồ Lô, lão ta lúc nào cũng trong trạng thái say xỉn.
Cẩm Lý chắp tay sau lưng, ngó lão, cầm một xô nước lạnh tạt thẳng vào mặt!
" Cái quái gì thế!!!! Tên nào dám!!!!! "
Lão gào lên, Cẩm Lý vứt xô nước sang bên, lúc lắc bầu Túy Tiên Sầu nói:
" Nói chuyện chút nào?"
Lục Sinh nói phía Cẩm Y Vệ không nhận được tin báo có thích khách gì vào đêm qua, chỉ có vài tên thái giám vi phạm cung quy, bị các cung nhân khác xử phạt.
Cẩm Lý ngồi trước mặt lão Hồ Lô, nghiêm túc hỏi:
" Trong cung này có cao thủ xuất thân từ giang hồ đúng không? "
Lão Hồ Lô vừa tỉnh dậy, ù ù cạc cạc nghe y hỏi, Cẩm Lý cực kỳ thiếu kiên nhẫn nhắc lại một lần, lão mới mơ mơ màng màng nói:
"Cao thủ? Thân quân của bệ hạ đương nhiên là cao thủ. "
" Còn thái giám? "
Lão Hồ Lô liếc mắt nhìn y:
" Sao ngươi hỏi chuyện này? "
Cẩm Lý gõ bình Túy Tiên Sầu lên bàn:
" Cố sự luôn làm người ta thích thú mà."
Lão sáng mắt lên, vơ lấy bình rượu tu ừng ực, nói:
" Tứ đại cao thủ trong cung, ngoài một kẻ bên cạnh bệ hạ, còn một kẻ ở Phi Loan Điện, ngay gần Tôn Bảo Các, năm xưa đúng là xuất thân giang hồ, sau này không rõ vì sao lại ở trong cung."
Võ công của Bạch Hổ Đường chỉ truyền cho Bạch Hổ, bao lâu nay nghe nói Bạch Hổ không còn xuất hiện trên giang hồ, thì ra là ở trong cung. Vậy chuyện năm xưa của Tiên đế, ngoài bệ hạ, Thái Hậu, hắn cũng là kẻ còn lại biết được.
"Còn hai kẻ nữa thì sao?"
Cẩm Lý hỏi, mới chỉ nhắc tới hai người trong bốn người.
Lão Hồ Lô mắt nhắp mắt mở, đã bắt đầu mơ màng:
" Hai kẻ nữa, một hành tung bí hiểm, rất ít khi xuất hiện, nghe nói nằm trong Ám Vệ quân, còn một kẻ thì ở ngay trước mặt ngươi."
Trước mặt ta? Lý Dung?
Cẩm Lý nghĩ ngợi, trước mặt, ý hắn là trong quân cấm vệ? Chưa kịp hỏi tiếp thì lão đã ngáy o o rồi, khóe miệng Cẩm Lý giần giật.
" Đại nhân, ngài nghi ngờ tên thái giám đó là Bạch Hổ? "
Lục Sinh đoán vào điểm y cũng đang suy nghĩ.
Cẩm Lý không chắc chắn lắm, nói:
" Chỉ dựa vào võ công cũng khó nói. Nhưng nếu hắn đúng là Bạch Hổ thì ta đoán hắn biết võ công của ta, chỉ là nếu hắn bẩm tấu lên hoàng thượng, e là chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn."
Lục Sinh nói:
" Hôm nay trên triều không hề thấy có tin Phi Loan Điện có thích khách, có lẽ là đã bị che giấu? "
Cẩm Lý đồng ý:
" Lão Hồ cũng nói rồi, một kẻ ở Phi Loan điện, như vậy có thể suy đoán người lão theo hầu rất có thể là Thái Hậu."
Lục Sinh thông minh đoán ngay ra ý y:
"Ý đại nhân là...chuyện này được Thái hậu ém xuống? Nhưng tại sao? Nếu không đoán ra chuyện thích khách đến từ đâu, cũng không biết là chúng ta, chẳng phải nên bẩm tấu lên bệ hạ sao?"
Cẩm Lý và Lục Sinh mơ hồ nhìn nhau. Chốc lát sau Cẩm Lý mới cười nói:
" Điều này chứng tỏ giữa Thái hậu và Hoàng thượng có khúc mắc, dù Cẩm Y Vệ có bẩm tấu lên thì chỉ cần Thái hậu lơ đi, ai có thể nói được gì."
Tại Phi Loan Điện.
" Long Dần."
Thái hậu nằm trên tháp, có hai nội thị thay phiên xoa bóp người, đôi mắt lim dim, khẽ gọi.
Một lão thái giám gương mặt nhỏ, mái tóc hoa râm, làn da có dấu hiệu tuổi tác, đôi mắt hõm sâu với cánh mũi cao bước lên, hai tay đút trong ống tay áo, phất trần đung đưa.
"Có nô tài."
" Ngươi xác định kẻ xông vào Tôn Bảo Các lần trước là nó?"
Long Dần cúi đầu, ánh mắt lão ta còn rất sáng, khẽ liếc nhìn Thái hậu bẩm báo:
" Thần chỉ là đoán, chỉ là trên giang hồ, không nhiều người biết đến loại võ công này, mà ta và kẻ gần nhất biết đến nó, chính là tại nơi đó, cho nên không nhầm được."
Thái hậu nhỏm người dậy, ánh mắt lộ ra thần sắc vui mừng:
" Vậy là, nó đã về kinh rồi."
Long Dần cúi đầu nói:
" Thái hậu đừng vội, người có từng nghe nói bệ hạ năm xưa tuần du Thanh Hà, có từng để lại long chủng ở nhân gian?"
Thái hậu híp mắt suy nghĩ, nói:
" Có từng nghe, nhưng đứa trẻ đó là con của kỹ nữ, từng ở tại kinh thành, sau này theo đoàn hát rời đến Thanh Hà, dù là long chủng, nhưng xuất thân thấp kém, ai gia cũng không muốn quan tâm, vậy thì sao?"
Long Dần quỳ xuống thay các nữ tỳ nắn bóp chân cho Thái hậu, từ tốn nói:
" Kẻ đó được Viên Dịch trao lại tước vị ở Thanh Hà, nếu xét về tuổi tác, có lẽ nhỏ hơn tiểu điện hạ mấy tuổi."
Thái hậu miết chuỗi tràng hạt bạch ngọc, nói:
" Ý ngươi là đứa trẻ hiện tại ở trong cung là dã chủng đó? Nhưng Viên Dịch đã chết, để lại một tước vị cho một đứa dã chủng có tác dụng gì? Hơn nữa còn phải dựa vào danh tính một kẻ khác, bệ hạ lại tỏ ra ưu ái nó, rốt cuộc là có tác dụng gì?"
Long Dần ngẩng đầu:
" Thái hậu đừng quên, nếu tiểu điện hạ còn sống, lẽ nào lại không lật lại án cấm năm xưa? Tiểu điện hạ từ nhỏ xuất thân xuất chúng, lại từng cùng Trưởng công chúa chung sống mấy năm, há có thể quên chuyện cũ. Thanh Hà từng chịu ơn Bạch gia, năm xưa Thượng tướng quân có thể chống cự được đều nhờ nhân thủ huyết mạch vô cùng trung thành dưới trướng Bạch lão ở đó liều chết bảo vệ. Dù bao năm qua bị đè ép cũng chưa từng nguôi ngoai. Hơn ba trăm mạng người, mười mấy ngàn quân Bạch gia, bọn họ sao có thể chôn vùi chuyện này. Lúc này nếu có người Bạch gia đứng lên làm chủ, nắm trong tay Bạch gia tướng, chỉ có thể là cốt nhục của Thượng tướng quân."
Thái hậu nghe đến xuất thần, ánh mắt tươi vui lập tức trở nên u ám, bà thở mạnh một hơi, chuỗi bạch ngọc bị bà bứt tan, từng viên ngọc trắng lăn lóc khắp nơi trên mặt đại điện.
Bệ hạ định dùng đứa con hoang ấy đến làm con cháu Bạch gia?
Long Dần nắm tay thái hậu cẩn thận kiểm tra, ra hiệu cho tỳ nữ đem khăn tay sạch tới, tỉ mỉ lau tay cho bà, nói:
" Thái hậu đừng kích động, chuyện này hiện tại vẫn là bí mật, ngàn lần đừng vội vàng, chuyện tìm kiếm tiểu điện hạ, lão nô vẫn đang tận sức."
Thái hậu hừ lạnh nói:
" Bệ hạ làm vậy là vũ nhục đến Bạch gia, thật sự không coi ai ra gì!"
Long Dần nói:
" Bệ hạ là cửu ngũ chí tôn, nhiều năm qua luôn hành sự cẩn mật, nhưng cũng tùy tiện quái lạ, xem ra Thái hậu nếu muốn bảo vệ tiểu hoàng tử, nên chuẩn bị luôn từ bây giờ."
Thái hậu đỡ trán, trầm ngâm nói:
" Chuyện này không vội được, tung tích hoàng tự chưa rõ, động thủ lúc này chỉ tốn công vô ích."
Lão thái giám nói:
" Lão nô chỉ có thể đảm bảo rằng Tiểu hoàng tử vẫn còn sống. Mấy năm qua Hoàng thượng cho tai mắt theo sát Phi Loan Điện, lão nô không dám rời đi nửa bước, tên đó ở bên cạnh bệ hạ mắt mũi cũng thính. Lần đó về kinh nửa đường còn theo hộ tống, rất khó để ra tay. Thái hậu vẫn nên chờ đợi chút thì hơn."
Thái hậu nói:
" Chuyện này không gấp, nhưng chuyện kẻ hôm qua vào Tôn Bảo Các thì sao? Ngươi nói hắn có võ công độc môn của nơi đó, ai gia nghĩ mãi, cũng không nghĩ ra mục đích của hắn."
Lão thái giám nói:
" Hắn thông thạo hoàng cung, chắc chắn chỉ ẩn nấp trong thân quân hoặc cấm quân, chi cần để lộ sơ hở, sẽ không thoát được."