Đêm mùng hai tết Cẩm Lý đã xuất hiện trong phủ Nam Trấn.
Y vừa tắm rửa bước ra đã thấy Lý Phượng Ca đứng ở trước cửa từ bao giờ. Cẩm Lý tóc tai xuề xòa, khoác áo mỏng đứng tựa cửa chào.
" Lý đại nhân, chúc mừng năm mới."
Lý Phượng Ca liếc y từ trên xuống, một chữ cũng không nói.
Cẩm Lý giống như lẽ tự nhiên, kéo hắn vào phủ.
" Lý đại nhân không ở trong phủ đón tết, vẫn đi làm công vụ sao?"
Cẩm Lý thấy hắn không mặc y phục Cẩm Y Vệ, chỉ muốn trêu đùa một chút, tay rót cho hắn một ly Thanh Phương Tửu.
Cẩm Lý không ngại hắn kín miệng, tích chữ như vàng, đặt lên bàn một đĩa điểm tâm.
" Lý đại nhân nếm thử đi."
Trên bàn là đĩa Thần Tiên Cao, Cẩm Lý đi từ Thanh Hà về vẫn kịp giữ một hộp lại, tự mình cầm một miếng nói:
" Món này quý lắm đấy, Lý đại nhân là người đầu tiên ta mời đấy nhé."
Y giơ trước mặt Lý Phượng Ca, Lý Phượng Ca cau mày không biết nghĩ gì, đưa tay cầm lấy.
" Ngươi xuất cung?"
Lý Phượng Ca đột nhiên hỏi. Cẩm Lý thừa nhận:
" Đúng. Chẳng phải đêm ta xuất cung, ngươi nhìn thấy sao?"
Lý Phượng Ca không nghĩ y lại thẳng thắn thế, nói:
" Thân là Cấm quân, không được hành động tùy tiện như vậy."
Cẩm Lý mỉm cười:
" Ta không tùy tiện hành động, ta được bệ hạ cho phép."
Cẩm Lý thích thú trông ánh mắt cau lại của Lý Phượng Ca, ngửa cổ uống rượu che đi ý cười.
Cẩm Lý đoán Lý Phượng Ca biết y xuất cung cho nên mới xuất hiện ở đây, y cũng không kiêng dè gì thừa nhận luôn, dù sao nếu hắn đã biết, cố lấp liếm cũng đâu có tác dụng gì.
Tết trong hoàng cung tịch mịch nhưng ngoài phố lại vô cùng náo động, Nam Trấn Phủ và Bắc Trấn Phủ cũng không ngoại lệ, tất cả đều được phê chuẩn về nhà ăn tết, chỉ có số ít ở lại tuần đêm.
Điều ngạc nhiên là phủ Lý gia ở rất gần trong kinh, nhưng giờ này hắn lại ở đây, chỉ có thể nói Lý đại nhân đây thân mang trọng trách như núi.
Chỉ có một điều ngạc nhiên, ấy thế mà trước Nam Trấn Phủ, còn đón tiếp một vị khách không ngờ.
" Thái tử?"
Người đứng trước cổng Nam Trấn Phủ lúc này được phủ một tấm áo lông, gấm trắng như tuyết, gương mặt nghiêm nghị, lại mang sắc thái mười phần cô đơn, đúng là Thái tử Hồng Lịch. Nghe tiếng gọi, hắn nhìn sang:
" Phượng Ca?"
Thái tử và Lý Phượng Ca từng học chung thầy, bên ngoài là quân thần, nhưng giữa hai người sớm đã coi nhau như bạn tốt, khi bình thường hắn đều sẽ gọi thẳng tên Lý Phượng Ca như vậy.
Nơi này với hắn và Lý Phượng Ca mà nói đều là nơi có những hồi ức đẹp, ít nhiều gì ngày tết cũng sẽ gặp nhau ở đây, Cẩm Lý thấy hai người như chìm vào suy nghĩ riêng, nói:
" Không biết Thái tử giá lâm, thất lễ, Nam Trấn Phủ đơn sơ không có gì tiếp đãi, hai vị cứ tự nhiên, bổn tướng cáo lui trước."
Thái tử lúc này mới nhận ra còn có người khác ở đây, hắn nhận ra đây là Thượng Tướng Xuân Vũ Vệ hôm trước đã gặp trên triều. Nói:
" Làm sao lại có chuyện chúng ta ngồi đây cướp chỗ ngươi, hôm nay là tết, miễn lễ quân thần, Thượng tướng quân không chê thì cùng ngồi lại."
Cẩm Lý đương nhiên không chê, đối với y, vị Thái tử này khác biệt hơn tất cả người trong hoàng thất.
Bọn họ chỉ khách sáo vài câu, gần giờ Tý, Lý Phượng Ca hộ tống Thái tử về cung.
" Thái tử thấy sao?"
Lý Phượng Ca sau khi đã đi xa khỏi phủ Nam Trấn mới hỏi.
Hồng Lịch suy tư nói: " Nghe giọng không giống Ám quân hôm đó, võ công y thế nào?"
Lý Phượng Ca nhớ lại, nói:
" Khá giỏi dụng tiểu đao, sức khỏe không tốt, bản thân hắn cũng không phải người xuất thân từ Cấm quân."
Hồng Lịch nhíu mày:
" Ta có nghe nói chuyện này. Nhưng lý do gì Dịch Viên lại đề cử hắn, chuyện thừa tước vị là rất khó, phụ hoàng cũng đồng ý, Nội Các lẽ nào không phản đối?"
Lý Phượng Ca nói:
" Nội Các từ chuyện ăn chặn lương bổng đã mất đi tiếng nói khá nhiều, cộng thêm chuyện loạn thần hành thích bệ hạ, đã sớm không lên tiếng, Cẩm Lý hộ giá có công, lại dẹp loạn Thanh Hà, Nam Trấn Phủ lập công lớn, đây coi như là cái cớ tốt để kìm hãm Nội Các, bọn họ muốn lên tiếng cũng không được."
" Ngươi có điều tra qua chưa?"
" Thần từng thăm dò y, nhưng y che giấu rất kín kẽ, thân phận này muốn thay là thay được, có lẽ là do Dịch Viên đã lót đường sẵn. Thái tử, chuyện trên triều lần trước cũng rất kỳ lạ, Triều Quân từ đâu có được thông tin lý lịch về chuyến áp tải lần đó?"
Hồng Lịch cũng có cùng suy nghĩ, nói:
" Ta cũng cảm thấy lạ, chuyện Lăng Gia Dịch nhắm vào số quân lương đó ta đã dự cảm được, nhưng chuyện Lục Anh và Triều Quân cùng lúc đưa ra hai chứng cứ quan trọng cũng rất lạ, nó quá đúng thời điểm, như là đã biết trước vậy."
Hai người vừa đi vừa bàn bạc, chớp mắt đã tới Đông cung.
Mấy ngày tết an ổn qua đi, chớp mắt đã sang năm mới được hơn tháng, mọi việc lại bắt đầu trở lại guồng quay.
Những người được gia nhập thân quân cũng bắt đầu được huấn luyện, sau hai tháng, sẽ được tham gia tuần tra theo phân phó của đội trưởng.
Sau mỗi đợt huấn luyện, có không ít người bị đào thải, riêng Xuân Vũ Vệ từ sáu mươi xuống còn bốn mươi sáu, đã rớt mười bốn người. Cẩm Lý biết có một giáo trường bỏ hoang cách kinh thành không xa, nơi này trước đây từng là nơi dùng để huấn luyện thân quân, nhưng vì có nhiều chuyện kỳ dị xảy ra, nhiều người bỏ mạng ở nơi này, lâu dần cũng không được sử dụng tới nữa.
Cẩm Lý đi quan sát một vòng, nó là một khu nhà gỗ khuất sau tán cây um tùm, nhìn vô cùng quỷ dị. Mùi ẩm mốc, mùi xác chết nồng nặc, cổng vào xiêu vẹo nghiêng ngả, những xích sắt to bằng cả cánh tay rơi vương vãi dưới đất, rỉ sét cả đi, Cẩm Lý thầm nghĩ nơi này quả thật thích hợp để làm trại huấn luyện.
Nói là làm, y huy động người tới dọn dẹp sửa sang qua lại, ba ngày sau, bốn mươi sáu người mặc y phục đơn giản, chỉ hai lớp áo mỏng, mỗi người được trang bị một thanh đao ngắn, đứng xếp hàng ngoài cổng tây.
Cẩm Lý vài Lục Sinh cùng vài phó tướng cưỡi ngựa đứng trước.
" Bây giờ chúng ta sẽ xuất phát về nơi huấn luyện, kẻ nào giờ mão không thể tới điểm huấn luyện, lập tức xóa tên."
Lục Sinh nói, Cẩm Lý liếc mắt nhìn hàng sau cùng, Kim Thành thẳng tắp đứng đó, không xa là Lan Sương. Y thúc ngựa, giơ tay:
" Đương nhiên tới trước sẽ có thưởng, xuất phát!"
Đoàn người lập tức chạy theo sau, Cẩm Lý thúc ngựa dẫn đầu.
Đường lên khu huấn luyện đều là đá sỏi lớn, hai bên cây um sùm, nhất thời đám tân binh chạy chậm dần.
Vút!!
Dưới chân chúng dây thừng chợt bật lên, không ít kẻ ngã sấp ngửa, Kim Thành và Lan Sương xuất sắc dẫn đầu, cả hai mặt không đổi sắc, chẳng mấy chốc đã bỏ xa những người còn lại. Cẩm Lý cũng thấy ngạc nhiên, Kim Thành không ngờ lại có thể đuổi sát nút Lan Sương.
Đúng giờ mão, đám tân binh cũng đã đến nơi, Lan Sương và Kim Thành đã đứng đó từ sớm. Đúng như đã hứa, hai người được chọn phần thưởng cho mình. Lan Sương muốn một thanh kiếm mới, cô đã có Tiểu Hiệp Đao của Cẩm Lý nhưng cũng muốn thêm một thanh kiếm dài, Cẩm Lý không nghĩ ngợi nhiều, ban cho Tuế Nguyệt, một trong hai thanh đao y hay dùng nhất sau Sóc Nguyệt.
Kim Thành cứ tần ngần mãi không nói, Cẩm Lý buồn cười:
" Tần ngần cái gì? định xin vợ đấy à?"
Nó vẫn im lặng không nói, vì thế y cũng bỏ qua chuyện này sang bên, tiến hành bước huấn luyện tiếp theo.
Dãy nhà cũ nát được sửa thành một mê cung với cực nhiều bẫy rập được dựng sẵn.
Tổng cộng có năm cửa vào, mỗi cửa sẽ có nhiều thử thách khác nhau.
Kim Thành là người cuối cùng chọn cửa, nó đứng trước mặt Cẩm Lý hỏi:
" Cửa nào có thể gặp ngài?"
Cẩm Lý liếc sang nó:
" Hửm?"
" Ta muốn thử thách ở cửa của ngài."
Cẩm Lý cảm thấy thú vị lắm, khoanh tay:
" Đây là điều ngươi muốn à?"
Kim Thành không gật cũng không lắc, chỉ chăm chú nhìn y, Cẩm Lý trêu chọc nó:
" Vượt được năm cửa này đi, ngươi sẽ gặp ta."
Nghe vậy, Kim Thành không nói gì nữa, nó chẳng suy nghĩ nhiều, chọn đại một cửa vào trong.
Bên trong tối thui, chỉ có hai bên cách mấy chục mét lại có một ngọn đuốc, về cơ bản là không đủ để soi sáng cái gì cả. Cẩm Lý vốn đã định chờ sẵn ở điểm ra, nhưng chợt nhớ đến Kim Thành, y bước vào cửa, nhanh chóng tìm được một giao điểm.
Ở mỗi giao điểm sẽ có một cây cờ hiệu, muốn vượt qua thử thách thì cần đem được cờ hiệu ra ngoài.
Năm cửa, tổng cộng sẽ có hai cờ hiệu ở mỗi giao điểm, mười người giành được cờ hiệu sớm nhất sẽ trở thành người dẫn đầu.
Nếu muốn vào nhóm dẫn đầu, trừ khi giành cờ với nhau, hoặc tìm được tấm lệnh bài được giấu.
Có sáu giáo đầu đã làm việc huấn luyện được hơn mười năm, lần này thấy có quy tắc mới được phổ biến liền tỏ ra thích thú lắm. Nam Trấn phủ từ lâu đã bị xem nhẹ về cả thực lực lẫn địa vị, cho nên lần này bọn họ quyết tâm rèn luyện lứa tân binh mới này, cho nên dốc toàn lực huấn luyện, khiến quãng thời gian này của các tân binh muốn khóc cũng không có sức mà khóc, chỉ có thể nói là thê thảm vô cùng.
Trong sáu giáo đầu có một người tên Hứa Hiền, trước đây từng là tướng quân bộ binh, sau này phạm tội bị điều về làm người huấn luyện ở Nam Trấn phủ, bản tính hung dữ, vừa dạy vừa quát:
" Đồ con lợn, ngươi chưa được ăn cơm à?"
" Nhấc cái chân nhanh lên!"
" Phế vật!"
Cẩm Lý nghe hắn quát cũng thấy đau đầu.
Điều y không ngờ nhất là Kim Thành bước vào đại một cửa mà cũng gặp ngay giao điểm của y. Cửa này dẫn ra khu rừng tối thui bên ngoài dãy nhà. Hai bên hàng cây cao ngất, một lá cờ được cắm trên đó.
Hơn mười người chọn trúng cửa này, nhưng đã có vài người bỏ cuộc, Cẩm Lý ngồi trên cao nói:
" Xuân Vũ Vệ chủ yếu bảo vệ vòng ngoài, vì thế yêu cầu thể lực, khinh công, tầm mắt phải tốt nhất. Các ngươi không cần phải tự mình trèo lên, chỉ cần cầm được cờ, muốn dùng cách nào cũng được."
Nghe vậy những người muốn bỏ cuộc lại rục rịch khí thế.
Nhưng đâu có đơn giản như vậy, Cẩm Lý cầm theo lá cờ, nhảy lên cao, xung quanh ẩn giấu vô số bẫy. Có kẻ vừa đặt được chân lên đã bị dính chặt vào bẫy keo giăng sẵn, đành xé bỏ giày đi chân không.
- VÈO! VÈO!
Giữa các tán cây cao những mô hình gỗ to lớn dựng lên, hai bên có đặt máy bắn tên, chỉ vài phút thân cây đã cắm đầy tên như thân nhím.
Đã qua nửa ngày, vẫn chưa có ai chạm được đến lá cờ, trên người ai cũng đầy những vết thương, tay chân run rẩy.
Mãi đến chiều, Cẩm Lý cho thổi tù và tập hợp.
Ngày đầu tiên, không ai vượt qua thử thách, Lan Sương không muốn tỏ ra quá nổi bật, kiếm một góc luyện tập rồi chiều ra tập hợp.
Mười ngày trôi qua, Cẩm Lý cũng ở khu huấn luyện từng đó ngày, vẫn chưa có ai vượt qua năm cổng. Cẩm Lý có chút mất kiên nhẫn.
Hứa Hiền rống:
" Mấy con lợn ốm yếu, nhanh lên, ngươi đang múa đấy à??"
Cẩm Lý nhìn bọn chúng, lạnh nhạt nói:
" Mười ngày mà không thoát được năm cửa, thật vô dụng. Nếu bây giờ đứng đây là Bắc Trấn phủ, các ngươi đã bị cười chết rồi."
Một kẻ ấm ức nói:
" Đại nhân, bọn ta dù sao cũng chỉ là quân canh cửa, không làm được."
Cẩm Lý nhìn thấy nó, đứa nhóc tóc xộc xệch, mặt tỏ vẻ bất cần, y tiến lại gần, giáng cho nó một cái tát:
" Vô dụng, không có quyền trách móc. Đừng lấy sự vô năng của ngươi bào chữa cho kết quả. Ngươi cho là Nam Trấn phủ của ta là cái chợ, rác rưởi cũng vào được hay sao? Ngươi đi huấn luyện hay đi vãn cảnh hả?"
Thằng nhóc đó ăn đau ấm ức nhìn y, Cẩm Lý liếc nhìn toàn đội, ghét bỏ nói:
" Nghe đây, quân Nam Trấn bị cho là ăn hại, đều vì một đám không có tiền đồ các ngươi! Nếu để một đám ăn hại như vậy canh cổng thành, hoàng cung sớm đã tan nát từ lâu rồi. Nên nhớ, nếu các ngươi mạnh, Đại Cung Môn chính là bất khả xâm phạm, Cẩm Y Vệ cũng không thể xem nhẹ các ngươi. Cửa nhà có vững trãi, mới ngăn bão táp không bay vào trong được, rõ chưa?"
Cẩm Lý cởi áo khoác, cầm lấy một cây kiếm gỗ:
" Kẻ nào qua được ta, miễn huấn luyện, nào, ai tự tin?"
Vẫn là thằng nhóc đó bước lên, chiêu thức xiêu xiêu vẹo vẹo, Cẩm Lý không hề nương tay, đánh cho nó nằm sấp, không bò dậy nổi.
" Không biết tự lượng sức, chỉ có thể bò dưới chân người khác."
Tiếp tục là mười ngày huấn luyện nữa. Ba người vì bị thương nặng không thể tiếp tục huấn luyện cho nên bị xóa tên.
Đến ngày thứ hai sáu, Cẩm Lý ngồi trên thân cây, chợt nghe tiếng xé gió bên tai.
Một đứa nhóc vừa bắn đá lên, toan bắn rơi cây cờ. Cẩm Lý vặt lấy một quả dại, bắn lại nó. Sau lưng y chợt có tiếng động, Cẩm Lý nhíu mày, thì ra đứa nhóc trước mặt chỉ là mồi nhử, sau lưng y mới là kẻ tấn công chính. Kim Thành lợi dụng cọc gỗ hình nhân, nhảy lên tán cây nơi y đang ngồi.
Tay nó cầm một cây đao, Cẩm Lý cầm thân cờ, tiếp nó mấy chiêu.
Y nhảy rất nhanh xuống những cây khác, Kim Thành áp sát rất nhanh, Cẩm Lý cũng lấy làm ngạc nhiên vì khinh công của nó, đã tiến bộ không ít. Y tóm một cành cây, lợi dụng lực nhảy lên một cành cây khác, thả tay ra, cành cây bật mạnh về phía thằng bé, cữ ngỡ nó bị đánh trúng, nhưng nó phản ứng rất nhanh, dùng đao chém mạnh cành cây đứt đôi. Nó bật người nhảy lên cành cây đối diện. Cẩm Lý mỉm cười nhìn nó, giương cây kiếm gỗ lên.
Lúc này đang là giữa đêm, đánh nhau trong tối đương nhiên Cẩm Lý có lợi hơn, Kim Thành cũng đã học được cách quen nhìn trong tối, căng tai cực kỳ chăm chú, lắng nghe từng chuyển động của Cẩm Lý, dù rằng chiêu thức của nó không có chiêu nào trúng cả, trên người bị Cẩm Lý đánh mấy cái đau nhức, cả người rụng xuống đất như sung.
Nó lăn người dậy, lùi vào một bụi rậm. Cẩm Lý thả người xuống đất, không đứng trên cây nữa. Tay cầm cờ chắp sau lưng. Ngưng thần quan sát xung quanh.
Soạt một tiếng, tiểu đao từ trong bụi rậm vọt ra, Cẩm Lý lùi lại phía sau, dùng một cành cây khô ứng chiến, chiêu thức tuy cẩu thả, nhưng rất có tính liên kết, Cẩm Lý không đánh trả, chỉ vừa thủ vừa lui. Bỗng dưới chân y dính chặt vào mặt đất, y theo quán tính ngã ngửa ra sau, cùng lúc đó một bóng người áp sát, ngã đè lên y.
Cẩm Lý thấy ngực đau nhức, rên rỉ. Kim Thành nằm trên người y, nhanh tay cướp cờ, vui vẻ nói:
" Ta thắng rồi."
Cẩm Lý trông thấy ánh mắt nó sáng lấp lánh, khuôn mặt tự hào như vừa làm được điều gì vĩ đại lắm, muốn trách móc nó lại không nói được, hắng giọng:
" Cút xuống!"
Kim Thành lúc này mới để ý, tư thế này không đúng lắm, vội vã đứng lên. Cẩm Lý đứng lên, phủi quần áo, bước nhanh ra cửa ra.
Hứa Hiền đứng ở cửa ra, trông thấy Kim Thành tay cầm cờ, hiếm hoi lắm mới khen:
" Cửa này cũng đã qua? Xem ra cũng không tệ."
Kim Thành gật đầu, Cẩm Lý nắm được trọng điểm:
" Cũng đã qua?"
Hứa Hiền:
" Người đầu tiên qua được cả năm cửa."
Cẩm Lý gật đầu:
" Khá lắm. theo ta về Nam Trấn Phủ, không cần huấn luyện ở đây nữa."
Đã có người qua được cửa, Lan Sương cũng không tìm một góc chơi đùa nữa, nhanh chóng qua cửa, trở thành một trong hai người dẫn đầu.