Quay lại mấy tiếng trước khi giao thừa diễn ra.
『Buổi tối 9 giờ anh sang nhà đón em』
Nhắn một tin này cho Tử Duy xong, tôi liền rời khỏi giường rồi đi tắm cho sạch sẽ. Tiếng nước xối từ vòi sen kêu vài tiếng lách tách trên sàn nhà, từng dòng nước ấm lăn dài trên làn da đến ướt nhẹp, tôi vuốt mặt mình rồi ngửa đầu đón từng đợt nước xối cho người tỉnh táo. Ngày hôm nay ngủ hơi nhiều, buổi trưa chỉ tính ngủ một tiếng thôi, kết quả lại làm thẳng một giấc ba tiếng liền.
Lúc tỉnh dậy đầu óc tôi mụ mị khó mà tập trung lại được, cũng may Tử Duy nhắn tin đến nên tôi có thể lấy lại sức tập trung ngày thường. Nghĩ lại thì cũng phải mấy ngày rồi tôi cùng em ấy mới nhắn tin cho nhau, công việc của tôi vốn không nhiều, thời gian rảnh cũng kha khá vào các dịp cuối năm nên sẽ có nhiều thời gian hẹn hò hơn. Nhưng em ấy thì khác, càng cuối năm em ấy càng bận, đến mức thời gian đi tập gym cùng Kendo cũng không được điều độ, phải thường xuyên ở lại công ty làm thêm giờ. Nhiều khi, tôi cảm thấy xót em ấy lắm, đáng lý ra tôi nên đăng ký thực tập vào cùng công ty em ấy mới phải.
Chỉ là suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong phút chốc thôi, nếu tôi thực sự vào chung công ty, em ấy thể nào cũng tức giận, bởi em ấy biết, định hướng của tôi chẳng nằm ở đâu trong cái công ty tư bản đó. Mặc dù lúc ở bên tôi, em ấy có ỷ lại đôi chút nhưng trên thực tế, em ấy là một con người bản lĩnh. Chỉ cần em ấy cầm trịch một dự án nào đó thì kiểu gì cũng thành công rực rỡ, khả năng dẫn dắt và lãnh đạo của em ấy là bẩm sinh. Cho dù công việc trên công ty có nhiều đến mấy thì em ấy vẫn có thể chịu được áp lực rồi làm việc. Nhưng tôi vẫn xót em ấy chứ, đứng trên phương diện người yêu, tôi thật sự không muốn thấy em ấy chịu khổ một chút nào.
. . .
Tắm rửa xong xuôi, tôi mặc quần áo vào lại rồi lau khô tóc ra phòng khách xem ti vi. Mọi ngày, tôi không hay xem ti vi lắm nhưng ngày cuối năm lại có không ít chương trình hay ho, lâu lâu xem một chút cũng không tệ.
“Minh, vào giúp chị một tay coi”, tiếng của chị tôi vang ra từ bếp, tôi liền quay người lại đáp:
“Em không giỏi nấu ăn, giúp chị kiểu gì?”.
“Đã gọi thì cứ vào đây, thắc mắc cái gì”.
Tôi: “…”
Chị tôi đã nói vậy, tự nhiên không thể nào tiếp tục trốn tránh được nữa. Từ lúc kết hôn đến giờ, tính tình của chị ấy càng ngày càng ra dáng bà chằn, chả trách dăm ba bữa lại cãi nhau với anh rể. Nhưng nói đi phải nói lại, anh rể tài thật đấy, có thể chịu đựng bà chị tôi những bốn năm trời sau khi kết hôn. Có lần, tôi tò mò hỏi làm sao anh ấy có thể chịu đựng nổi chị gái tôi thì lại nhận được câu trả lời khá bất ngờ.
“Là cục nợ của đời anh rồi em”.
Anh rể đã trả lời như vậy đấy, tuy nghe hơi thô nhưng nó lại chân thật đến mức không cách nào phản bác được. Đổi lại trước đây thì chắc tôi đã ghen tị với tình cảm giữa vợ chồng chị ấy rồi nhưng đáng tiếc, bây giờ tôi đã có Tử Duy.
Muốn ghen tị sao?
Còn lâu!
Lúc vào trong bếp, chị gái tôi đang lụi cụi lặm cặm nấu món gì đó, xung quanh bốc lên một mùi chua của me khá quen thuộc nên có lẽ là món gì đó rim với me hoặc xào chua ngọt đi.
“Giờ em làm gì đây?”, tôi hỏi.
“Em thử miếng này hộ chị, xem thử ăn vừa miệng chưa. Chị bị nhiệt miệng nên không thử được”, chị ấy nói, tiện thể gắp một miếng thịt trong chảo rồi quay lại đút cho tôi.
Nhìn vào miếng thịt, à không, miếng sườn ngay trước miệng, tôi vô thức nhớ đến món sườn xào chua ngọt của Tử Duy dạo trước, bây giờ nghĩ lại thì cũng khá lâu rồi không ăn mấy món em ấy nấu, thật nhớ quá. Tôi há miệng cho cả miếng sườn vào trong rồi ăn. Cảm nhận hương vị của nó một hồi, tôi gật đầu đáp:
“Thịt khá mềm, sốt cũng thấm, nhưng hơi mặn, nếu để ăn không thì em không chọn đâu”.
“Thì chị nấu để ăn chung với cơm mà, kiếm một chữ “ngon” từ miệng em sao khó thế. Khó tính thế này làm sao bạn gái em chịu đựng nổi”, chị tôi bĩu môi nói.
Tôi rót một ly nước uống cho bớt mặn trong miệng rồi đáp lại chị ấy với giọng cực kỳ tự hào:
“Chị yên tâm, người yêu em nấu ăn ngon lắm, chị còn cách em ấy mười con phố”.
Bốp!
Chị tôi đột nhiên đá thẳng vào chân tôi thật mạnh, tôi nhịn không được phải kêu đau rồi nhảy lò cò mấy vòng quanh bàn ăn.
“Hay lắm, có người yêu nên bắt đầu không xem chị ra gì rồi đấy. Mau đi dọn bàn ăn đi để chị còn mang món ra, mẹ sắp về rồi”, chị ấy hất cằm sai khiến.
Tôi còn biết làm gì nữa, chỉ còn cách xoa chân rồi đi dọn bàn thôi. Bệnh viện vào ngày cuối năm bận rộn lắm nên mẹ thường hay về trễ, cũng may đợt này có chị ở nhà nên cơm nước xem như đường hoàng. Chứ nếu để bố con tôi động đến bếp thì có khi cháy nhà cũng nên.
Lúc tôi vừa dọn bát đũa ra thì y như rằng, mẹ về đến nhà, đến bố cùng anh rể cũng vừa vặn về đến nơi sau một hồi “đi cho có không khí” ở ngoài đường. Tôi cảm thấy nhà tôi cứ như có thần giao cách cảm, mỗi lần làm chuyện gì đó có tính tập thể là kiểu gì cũng ăn ý một cách lạ thường. Nếu loại ăn ý này cũng diễn ra vào lúc tôi come out thì thật tốt quá, nhưng biết sao được, đó chỉ là suy nghĩ xa vời thôi, trở về với thực tại vậy.
Bữa cơm tất niên trong nhà khá đầy đủ, bao gồm sườn xào chua ngọt, vịt om sấu, nộm hải sản, rau càng cua rưới sốt thịt bò cùng thêm một vài món ăn kèm khác. Mặc dù chị tôi không nấu ngon như Tử Duy nhưng khả năng nấu nướng của chị ấy vẫn đỉnh lắm. Hầu như không có mấy món có thể làm khó chị ấy nổi.
“Năm tới các con có dự tính gì chưa?”, bố tôi đột nhiên hỏi.
“Cũng không có gì nhiều đâu bố, con dự tính sẽ mang thai”, chị tôi từ tốn đáp.
Cả bàn ăn ngay lập tức lặng thinh không một tiếng động. Tôi ngạc nhiên nhìn về phía chị ấy, đến đũa đang ngậm trong miệng cũng chưa kịp nhả ra.
“Vậy cũng tốt, dù sao hai đứa kết hôn cũng bốn năm rồi. Nhưng con đã sẵn sàng chưa đấy? Nuôi dạy một đứa trẻ không phải chuyện nhỏ đâu”, mẹ là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này, ngữ điệu của mẹ vẫn rất bình thường, xem ra chẳng có gì ngạc nhiên mấy.
Chị tôi kết hôn được bốn năm nhưng chưa từng mang thai bao giờ, họ hàng cũng từng xì xào bàn tán liệu chị ấy có phải không mang thai được không. Trên thực tế, sức khỏe chị ấy hoàn toàn bình thường, anh rể cũng vậy, chỉ là hai người vẫn chưa sẵn sàng để làm bố mẹ thôi. Bây giờ chị ấy có kế hoạch sinh nở rồi cũng tốt, chí ít, bên nhà nội sẽ không phải sốt ruột nữa.
“Mẹ yên tâm, chúng con đã nghĩ kỹ rồi, năm tới mẹ nhất định sẽ có cháu bồng”, anh rể cười đáp.
“Đúng vậy đấy, cuối năm tới mẹ lên chức bà ngoại rồi đấy”, chị tôi phụ họa theo.
“Trông mẹ già đến thế sao?”, mẹ cười hỏi.
“Không đâu, mẹ còn đẹp lắm”, tôi xen miệng vào nói.
“Vậy ít nhất nhìn mẹ đi chứ?”, mẹ cười nói.
“Chói loá quá, con không dám nhìn thẳng”.
Tôi vừa nói xong, cả nhà liền ồ lên rồi cười một trận đầy thoải mái.
“Vậy còn con thì sao đây? Hè tới là tốt nghiệp rồi, đã có dự định gì chưa?”, bố cười hỏi, đồng thời cũng không quên gắp một miếng sườn cho vào trong bát của mẹ. Hai người dù lớn tuổi rồi nhưng vẫn cứ tình cảm như ngày nào.
“Trước mắt con định làm luôn trong công ty du lịch, về sau nếu có cơ hội tốt hơn thì nhảy việc cũng không muộn”.
“Ừ, lựa chọn thế cũng tốt, vậy còn bạn gái thì sao? Bao giờ tính đưa về ra mắt bố mẹ?”, bố cười hỏi tiếp.
Nghe vậy, tôi kém chút nữa sặc cơm trong miệng, đang yên đang lành bố đột nhiên lại hỏi đến chuyện người yêu, thật không cho tôi thời gian chuẩn bị tinh thần mà.
“Kìa bố, con còn trẻ mà, từ từ đã nào”, tôi cố nặn một nụ cười để đáp lại. Tôi còn chưa come out, làm sao lại dám dẫn Tử Duy về nhà được chứ.
“Trẻ gì ở đây, con lớn từng này còn chưa bao giờ mang bạn gái về nhà, bố mẹ sao không sốt ruột được”, bố nói, nghe như thể ông sợ tôi ế không ai thèm ấy.
“Bố con thôi, mẹ tôn trọng quyết định của con. Chỉ là đến lúc gặp mặt, mẹ không hi vọng đồng nghiệp của mẹ bảo các con cưới đâu”, mẹ ôn tồn xen vào giữa cuộc đối thoại của hai bố con.
Khục khục!
Tôi quay ra ho sặc sụa một trận, lần này sặc cơm thật rồi. Mẹ tôi chen miệng vào khá tự nhiên nhưng lời lẽ sắc bén không gì sánh bằng. Nếu tôi thật sự có bạn gái, trong lòng chắc chắn sẽ thấp thỏm lo âu không ít nhưng may quá, tôi không có bạn gái, chỉ có bạn trai.
“Còn chuyện này nữa, lúc nãy mẹ chưa về thì Minh còn khen ngợi tài nghệ nấu ăn của bạn gái nó, đến con cũng không bằng, không khéo là em dâu con cũng nên”, cùng lúc này, chị tôi lại lên tiếng. Phải công nhận, chị ấy chọn lúc nào không chọn, lại chọn ngay vào lúc này để “đâm” một câu.
Thế là cả bố và mẹ lập tức quay sang nhìn tôi đầy hứng thú. Nhất là bố, nụ cười bây giờ của ông thật sự rất gian xảo, trông cứ như gian thương vậy.
Tôi tránh được sao?
Đương nhiên là không, gần như cả bữa cơm tất niên sau đó đều quay quanh chủ đề người yêu của tôi. Đến anh rể lần này cũng chẳng bảo vệ tôi nữa mà đã quay sang cùng phối hợp với bố mẹ để moi thêm thông tin về “người yêu thần bí” nấu ăn ngon của tôi.
Đương nhiên, tôi chẳng dễ gì mắc lừa mấy câu hỏi nói lái của cả nhà, dù sao cũng phải tận lực bảo vệ Tử Duy đến cùng. Cho đến khi kết thúc bữa tối, tôi đã vội vàng chạy vào phòng thay đồ rồi nhanh chóng xin phép đi countdown, mặc dù thời gian còn sớm nhưng nếu không đi, kiểu gì tôi cũng phải đi lấy khẩu cung lần thứ hai với bố mẹ.
Và tại lần sau này, muốn thoát thân cũng chẳng được đâu.