Thời gian như ngừng trôi, tôi chỉ cách ghế có năm phân thôi nhưng lại không cách nào ngồi xuống được. Tôi bây giờ không khác gì Atlas, vị thần nâng đỡ cả bầu trời nhưng khác với vị thần khổng lồ đầy quyền năng đó, thứ tôi gánh lại là một bầu trời áp lực mang tên “bị buộc come out”.
Đối với người đồng tính, đây là một cơn ác mộng không ai muốn gặp phải. Tôi luôn nghĩ mình có thể che giấu đến cùng nhưng xem ra, tự tin quá cũng là điểm yếu. Chỉ mới hơn một tháng, bố tôi đã nhận ra đúng bản chất của tôi rồi.
Cả người tôi run lên từng đợt, hai chân không cách nào đứng vững nữa mà ngồi thẳng lên ghế, bờ vai nặng trĩu không thể nào nhấc lên. Gương mặt tôi tái trắng lại không còn giọt máu, nhịp tim đập thình thịch thình thịch tăng cao đột ngột. Đầu óc choáng váng, hai mắt bắt đầu mờ dần không thấy rõ phía trước.
“Con không sao chứ?”, bố tôi lo lắng hỏi, một tay vội đặt lên vai tôi rồi lay nhẹ.
Tôi bây giờ thật sự không thể nghe rõ bố đang nói gì, những gì đến với tôi thực sự quá bất ngờ. Tôi có thể cảm nhận được dịch dạ dày bắt đầu trào ngược lên. Không ổn rồi, thứ tôi không mong chờ nhất cuối cùng cũng đến. Tôi vội gạt tay bố ra rồi chạy thẳng một mạch vào nhà vệ sinh, lúc vào, sàn còn trơn do mới tắm ban nãy nên tôi còn bị trượt ngã trông rất thảm hại. Hai tay tôi vội vàng ôm thành bồn cầu rồi nôn thốc nôn tháo ra.
Bố tôi đuổi theo vào bên trong rồi từ tốn vuốt lưng tôi nhưng về cơ bản vẫn không ngăn được cơn buồn nôn này. Cổ họng tôi đắng ngắt, hai mắt lờ mờ không thấy rõ, đầu lại đau như búa bổ. Đến lúc trong bụng tôi không còn thứ gì, chỉ còn nôn cố ra nước thì bố đã nhanh chóng kéo tôi ra ngoài hành lang rồi đặt nằm ngửa, đồng thời rống lớn một tiếng vọng xuống dưới nhà:
“Nguyệt, con nó tụt huyết áp rồi–!”.
Gọi mẹ xong, bố tôi vội chạy vào trong phòng lấy ra hai cái gối dày rồi kê chân tôi lên cao, thao tác sơ cứu nhanh chóng. Mặt khác, đây là lần đầu tôi chứng kiến bố mình mất bình tĩnh đến như vậy, gương mặt ông hớt hãi đầy lo lắng cố gắng trấn an tôi.
“Con chờ một chút, mẹ sắp mang thuốc lên rồi”.
Giọng bố vừa trầm vừa đáng tin cậy, nói thật, dù yêu Hải Minh nhưng giọng anh ấy vẫn kém phong vị đàn ông hơn so với bố nhiều. Đáng tiếc là bình thường tôi không hay nghe giọng bố, bây giờ nghe được trong tình huống này lại có chút oái oăm. Hai mắt tôi mệt mỏi nhắm nghiền lại, hơi thở đầy nặng nhọc. Cơn tụt huyết áp của tôi lại về.
Không biết đã bao lâu rồi tôi mới bị tụt huyết áp lại, có lẽ phải bốn, năm năm gì đó. Mặc dù chỉ là bệnh di truyền từ bên nhà nội nhưng vì là di truyền cách nên tôi không bị thường xuyên lắm. Chỉ là mỗi lần phát bệnh lại mệt mỏi không thôi.
Trong cơn choáng váng trời đất quay cuồng thế này, tôi nghe được mấy tiếng bước chân vội vã của mẹ chạy lên, khoảng cách mỗi tiếng động khá xa, xem ra mẹ cũng hớt hãi không kém, chạy những hai bậc thang liền. Đến khi tiếng bước chân của mẹ đến gần hơn thì tôi lờ mờ mở mắt ra.
Gương mặt lo lắng đến hớt hãi của mẹ ngay lập tức đập thẳng vào mặt, tôi đau lòng, trong lòng không biết nên đối mặt với bà thế nào. Bố đã biết đến Hải Minh, biết tôi là người đồng tính, nhưng không biết có nói với mẹ không hay chỉ đơn thuần là nói tôi có người yêu thôi.
Mẹ từ từ đỡ đầu tôi dậy rồi giúp tôi uống thuốc, cổ họng tôi đắng ngắt và khô khát, mỗi lần yết hầu di chuyển là gương mặt tôi lại nhăn nhúm khó coi, từng đường cơ mặt xô vào nhau trông rất thảm hại. Tác dụng của thuốc đến rất nhanh, loại này tôi uống đã quen rồi nên khá rõ tác dụng của nó.
Hai mắt tôi lờ mờ khép lại, cơn buồn ngủ bất chợt ập đến, toàn thân mệt mỏi rã rời. Khoé mắt tôi đột nhiên xuất hiện một dòng nước nóng hổi rồi chảy xuống thái dương, hình ảnh của Hải Minh bất chợt xuất hiện trong đầu.
Em xin lỗi, lần này phải thất hứa với anh rồi.
. . .
Đến lúc mở mắt ra, tôi không biết bây giờ là thời điểm nào, xung quanh tối om như mực nhưng cảm nhận được sự êm ái quen thuộc nệm thì chắc đang nằm trong phòng. Tôi nằm trên giường một hồi, hai mắt chớp chớp để đầu óc dần tỉnh táo trở lại. Ngay sau đó không lâu, tiếng bước chân lên cầu thang bất chợt vọng vào tai tôi.
Cạch!
Cánh cửa phòng mở ra, một vạt sáng từ ánh đèn hành lang phủ lên trên người, tôi hơi nhíu mày lại rồi quay vào bên trong.
“Con tỉnh lại rồi sao?”, chất giọng trầm trầm quen thuộc vang lên, là bố.
Tôi hít vào một hơi rồi từ từ chống người ngồi dậy nhưng bố lại cố tình đẩy tôi nằm xuống. Sau đó còn không quên đóng cửa phòng cùng bật đèn lên. Tôi còn chưa quen với ánh sáng lắm nên tương đối khó chịu với ánh đèn điện này, đương nhiên, cũng chẳng bao lâu lắm đâu.
“Con mới tỉnh lại thôi, đừng vội ngồi dậy, nằm nghỉ một chút đi”, vừa nói, bố vừa kéo ghế xoay lại rồi ngồi xuống ở bên giường, gương mặt ông vẫn như cũ, không phát sinh biến hoá nào nhưng hai mắt lại để lộ sự lo lắng rõ rệt.
“Bố … biết từ bao giờ vậy?”, tôi khó khăn mở miệng, trong lòng bồn chồn không yên. Tôi có thể cảm nhận nhịp tim mình đang tăng trở lại nhưng lần này, tôi không thể để huyết áp của mình tụt nữa, sẽ rất nguy hiểm. Tôi cố gắng lấy hơi theo kiểu của Kendo để duy trì nhịp tim của mình về trạng thái ban đầu, một bên khác chờ đợi câu trả lời từ bố.
“Đừng căng thẳng quá, bố không trách con đâu”, bố bình tĩnh đáp. Không thấy tôi phản ứng gì, bố lại nói tiếp:
“Trong ba năm trở lại đây, thi thoảng con sẽ dùng chủ đề đồng tính để nói chuyện với bố mẹ, tuy rằng tần suất không nhiều nhưng lại có tính thời điểm. Con chọn những lúc tâm trạng của bố mẹ tốt để nói chuyện đó, mặc dù bên ngoài không quá lưu tâm nhưng bố vẫn để ý đến chuyện này.
Cho đến hơn một tháng trước, con đi du lịch Đà Lạt về. Lúc đó, bố chuẩn bị đi công tác trong Sài Gòn, vô tình thấy được con cùng bạn trai ở sân bay. Nhìn hai đứa thân mật như vậy, bố đại khái cũng xác nhận được rồi”.
“Mẹ … mẹ biết không?”, giọng tôi có chút run lên. Thì ra, tôi đã bị lộ từ lúc đó rồi, chứ không phải hôm nay.
Bố nhìn tôi một hồi rồi đáp:
“Con nói thử xem, tại sao trước mặt con, mẹ chỉ đề cập đến người yêu, còn trước mặt Tử Nam lại là bạn gái?”.
Tôi bất giác nhớ đến bữa ăn hôm nay, đúng là mẹ có làm như thế thật. Khi nói với anh trai, mẹ gần như không dùng đến chữ “người yêu” nhưng lại dùng khi nói với tôi. Loại tinh ý này thực sự rất khó nhận ra, quả nhiên là mẹ, tâm tư kín đáo không ai sánh bằng.
“Nói như vậy, mẹ đã biết thật rồi sao?”, tôi hỏi lại, ngạc nhiên là ngữ điệu của tôi bây giờ khá bình thản, không còn e ngại như trước đó nữa. Có lẽ, thái độ bình thường trước đó của mẹ đã cho tôi dũng khí hoặc do tôi cố tình thôi miên mình.
“Mẹ con tinh ý như vậy, từ sớm đã nghi ngờ. Con còn nhớ hai quyển sách viết về đồng tính con từng nói chứ?”.
Tôi gật đầu, đương nhiên là nhớ hai quyển sách đó, vì tôi cực kỳ yêu thích chúng. Một quyển là On Being Different: What It Means to Be a Homosexual của Merle Miller, một quyển khác là Brokeback Mountain của Annie Proulx.
“Tuy rằng mẹ con không biểu hiện rõ ràng nhưng những cuốn sách con đọc, mẹ con đều mua về đọc hết. Khác với bố, mẹ con chỉ lờ mờ đoán thôi, không có bằng chứng xác thực”, bố nói.
Nghe vậy, trong lòng tôi bình tĩnh được phần nào. Trước đây, tôi cố tình làm như vậy là muốn thăm dò ý kiến của bố mẹ về cộng đồng LGBT, nói thật, chủ đề này khá nhạy cảm, nói thẳng ra thì không được, mà nói phớt qua thì rất dễ bị lãng quên. Cho nên tôi cũng không quá rõ góc nhìn của bố mẹ như thế nào, chỉ có thể cố gắng để sự hiện diện của LGBT xuất hiện trong đời sống của bố mẹ nhiều hơn một chút thôi.
Tôi suy nghĩ một chút rồi hỏi:
“Vậy … bố nhìn nhận chuyện này như thế nào?”.
Bố không biểu hiện gay gắt với chuyện tôi là người đồng tính nên khả năng cao là không có dị nghị nhiều, đây xem như một dấu hiệu tốt nhưng tôi vẫn muốn biết nhiều hơn, cụ thể nhất là về cách nhìn của bố trong trường hợp này. Dù sao, bố vẫn luôn biết cách che giấu cảm xúc của mình, tôi không đọc được gì từ đôi mắt ông. Nếu không biết rõ mọi chuyện, tôi đại khái vẫn còn lo trong lòng.
Bố nhìn tôi, hai mắt có hơi đảo qua tựa như đang suy nghĩ, một hồi sau mới đáp lại:
“Nói thật với con, ban đầu bố rất khó tiếp nhận chuyện này, từ trước đến nay, con không biểu hiện ra bên ngoài quá rõ. Nhưng con biết đấy, bố không làm việc ở Đà Nẵng nhiều, phần lớn là ở Sài Gòn và nước ngoài. Chuyện của con tại những nơi đó thật sự rất bình thường, nhất là nước ngoài, bố tiếp xúc nhiều cũng xem như có chút hiểu biết. Con thích con trai cũng không sao, dù gì nhà ta cũng nhiều đàn ông con trai rồi, thêm một đứa chẳng phải chuyện gì to tát”.
Đây là … chấp nhận đi?
Hai mắt tôi có hơi rưng rưng, chuyện này cứ như mơ vậy. Tôi chưa từng nghĩ chuyện này lại dễ dàng đến thế, hoặc muốn nói là quá thuận lợi. Tôi hít vào một hơi thật sâu rồi nói:
“Con không nghĩ mình sẽ phải come out trong tình huống thế này, trước đây con đã từng dự tính đến rất nhiều trường hợp sẽ xảy ra khi come out nhưng trong số đó, không cái nào xuất hiện trong tình huống này”.
“Con cảm thấy thuận lợi quá sao?”, bố hỏi.
“Vâng, quá thuận lợi, đến mức con còn nghĩ là mơ”.
“Cũng không có gì to tát, năng lực tiếp nhận của bố và mẹ con rất lớn, nếu không sẽ lạc hậu với thời đại. Chỉ có điều, mẹ con cần thời gian, đừng quá vội vã cho mẹ con biết, cố gắng đợi thêm một, hai năm nữa rồi nói. Về phần Tử Nam, con thành công qua mặt được nó nên chuyện còn lại con tự giải quyết đi”.
“Con vẫn còn chuyện muốn hỏi”, tôi do dự một chút rồi hỏi lại, bố không nói gì hết, chỉ từ tốn hất cằm về phía trước như đang ra hiệu tôi cứ tiếp tục.
“Bố thật sự không cảm thấy chuyện của con sẽ khiến bố mẹ mất mặt với họ hàng và người ngoài sao?”, tôi hỏi.
Bố tôi đột nhiên bật cười thành tiếng, tôi có hơi sững người, không biết nên tiếp nhận như thế nào. Lần đầu tiên, bố cười thoải mái như thế này, tôi thật sự không biết nên bày ra bộ mặt nào để đối mặt với ông. Bố chẳng cười lâu đâu, chỉ trong chốc lát thôi là ông đã lấy lại vẻ điềm đạm của mình rồi, riêng điểm này lại làm tôi nhớ đến Hải Minh, anh ấy cũng thay đổi thái độ của mình rất nhanh.
“Bao lâu rồi con không về quê chạp mả?”, bố đột nhiên hỏi.
Tôi nhớ lại một chút rồi đáp:
“Có lẽ cũng hơn hai năm rồi”.
Bố gật đầu nói:
“Đúng vậy, hơn hai năm rồi, Tử Nam có lẽ lâu hơn con một chút, khoảng bốn năm đi. Trong khoảng thời gian đó, bố mẹ vẫn về quê chạp mả đều đặn hằng năm nhưng không một ai ngoại trừ ông bà nội hỏi đến hai anh em con. Bố không phải người cổ hủ, tự nhiên khó bắt ép hai đứa phải về nơi không mấy ai nhớ đến mình. Hai đứa đều là người trẻ tuổi, cứ sống một cuộc sống của chính mình đi.
Mặt khác, con không cần quan tâm đến con mắt của người ngoài, bố mẹ có thể leo đến vị trí ngày hôm nay đều nhờ vào năng lực của chính bản thân, một ngày bố mẹ còn chưa ngã, con hãy ngẩng cao đầu mà sống. Nếu con không muốn người khác xem thường, vậy thì cố gắng leo lên thật cao, đi thật xa, đến lúc đó, dù không muốn, mọi người vẫn phải công nhận con.
Con đã tốn nhiều thời gian như vậy để cho bố mẹ biết mình là người đồng tính, vậy hãy kiên trì đến cùng, đường đi không dễ nhưng nên nhớ, dù chuyện gì xảy ra, con vẫn luôn có bố mẹ ủng hộ”.
Nghe vậy, trong lòng tôi liền cảm thấy ấm áp, thật hiếm khi tôi nghe bố nói một câu dài như thế, chưa kể …
“Bố cũng đọc sách rồi sao?”.
“Sách không tệ”, bố im lặng một chút rồi đáp.