“Cả nhà vào ăn tối thôi”, mẹ Hằng nói vọng vào phòng khách. Nghe vậy, Hải Minh liền nhanh nhảu chạy vào bếp phụ giúp chuẩn bị bát đũa để dọn ăn, anh ấy có vẻ như quên mất cấu trúc căn bếp nhà mình nên phải khựng lại tầm hai, ba giây mới định hình được. Thấy cảnh này, tôi nhịn không được quay người sang chỗ khác để nhịn cười, nhưng nào tránh được ánh mắt của anh ấy, vành tai anh ấy đỏ hết cả lên, trông đáng yêu phải biết.
Vào bàn ăn, anh ấy lanh lẹ ngồi xuống bên cạnh bác trai, đồng thời không quên kéo tôi ngồi xuống theo. Anh ấy rất tâm lý, vừa vặn giúp tôi tránh được ánh mắt của bác trai nên mới không bị căng thẳng quá.
“Mời cả nhà ăn cơm ạ”, trông không khí có phần yên ắng thế này, tôi chủ động lên tiếng mời bữa, tiện thể phân phát đũa cho mọi người luôn. Lúc đưa đũa cho bác trai, bản thân tôi có phần hơi hồi hộp, cũng may, bác ấy nhận rồi cảm ơn rất bình thường nên trong lòng nhẹ nhõm đi khá nhiều. Anh ấy âm thầm đặt tay sau lưng tôi rồi vuốt ve, ngụ ý bảo cứ cư xử như bình thường là được. Trông vào gương mặt tự tin hết phần thiên hạ kia của anh ấy, tôi quyết định để bản thân mình buông lỏng một chút vậy, dù sao căng thẳng quá cũng không làm được gì.
“Phần lớn cả bữa này đều do Tử Duy nấu cả, tay nghề của thằng bé tốt lắm, cả nhà ăn thử đi”, mẹ Hằng cười tươi nói.
“Đúng đấy, vốn định để em ấy phụ nấu thôi, cuối cùng người phụ lại thành hai mẹ con”, chị anh ấy mỉm cười tiếp lời.
Nghe vậy, anh rể có vẻ ngạc nhiên nên gắp đũa ăn thử một miếng thịt kho, sau đó liền nhịn không được gắp thêm mấy miếng nữa mà ăn kèm với cơm, sau đó lại mở miệng khen không ngừng. Nhờ vào “thí nghiệm” nho nhỏ này, cả nhà mới bắt đầu ăn, về phần bác trai, từ lúc ăn đến giờ, bác ấy không nói nhiều lắm, chỉ tập trung ăn mấy món trên bàn, thi thoảng gật gù trông khá ưng ý.
“Ăn ngon không bố?”, anh ấy cười cười hỏi, tích cực giúp tôi lấy điểm không ngừng. Mặc dù bác ấy không đáp nhưng cái gật đầu đơn thuần kia đã biểu thị đầy đủ rồi. Bác ấy thích mấy món tôi nấu. Tôi cố gắng giao tiếp bằng mắt với bác ấy để biểu đạt sự gần gũi nhưng tiếc là cả buổi bác ấy chẳng thèm nhìn sang đây, chỉ chăm chăm vào ăn rồi nói chuyện với anh rể thôi. Tôi cố gắng không suy nghĩ nhiều, dù sao ăn xong tìm cách tiếp cận sau cũng không muộn. Ăn được một hồi, bác ấy cầm chai rượu trong tủ ra rót một ly rồi hỏi tôi:
“Cháu uống được rượu chứ?”.
“Cháu uống được ạ”, tôi vội nuốt miếng cơm trong miệng rồi dùng hai tay nhận lấy ly rượu, ngửi qua mùi có vẻ như không nặng lắm, chỉ tầm rượu gạo thường thấy ở quê thôi. Bác ấy rót bốn ly, vừa vặn cho bốn người đàn ông rồi cùng nhau nâng ly uống, không khí tương đối hòa thuận. Bác ấy nói:
“Bữa ăn hôm nay là để chào đón Tử Duy vào gia đình mình, cả nhà đừng làm thằng bé ngại đấy”.
“Cả nhà chỉ có mỗi anh ngại thôi”, mẹ Hằng cười nói.
Nghe vậy, gương mặt tôi có hơi ửng lên, thật lòng thì tôi rất muốn hét lên một tiếng vui mừng nhưng phải biết giữ hình tượng, không thể sỗ sàng như ở nhà được. Bác ấy nói “chào đón” thì chắc chắn đã chấp nhận tính hướng cùng quan hệ của chúng tôi rồi, chỉ là đúng như mẹ Hằng nói, bác ấy tránh tôi lộ liễu quá nên rất dễ gây hiểu lầm. Ban nãy tôi còn có chút hụt hẫng nhưng bây giờ rõ rồi, thì ra bác ấy ngại. Ở điểm này, Hải Minh thực sự giống bác ấy, hai người đúng là cha con mà.
“Anh ngại bao giờ?”, bác ấy uống thêm một ly rượu nữa rồi quay sang tôi cười nói:
“Bác nói đúng chứ, Tử Duy?”.
“A hèm …”, mẹ Hằng đột nhiên nắm tay lại thành đấm che miệng mà hắng giọng, hai mắt híp lại nhìn bác ấy tựa như muốn truyền đạt gì đó. Ánh mắt này đối với tôi tương đối quen thuộc, nó giống hệt cách mẹ tôi dùng để uy hiếp bố ở nhà. Vừa nhìn thấy ánh mắt ấy, bác trai lập tức đổi giọng lại.
“Bố nói đúng chứ, Tử Duy?”.
Tôi: “…”
“Lần đầu đến nên con chưa quen lắm, nhưng con không ngại đâu ạ”, tôi mỉm cười đáp.
“Con cứ thoải mái như ở nhà thôi, cả nhà biết chuyện của hai đứa rồi nên không có vấn đề gì đâu, con không cần căng thẳng. Mắt bố không tốt, cần phải dùng kính mới nhìn rõ được, chắc ban nãy ở chỗ thang máy bố làm con sợ lắm nhỉ?”, bác ấy cười nói. So với bộ dạng im lặng trước đó, bây giờ bác ấy đột nhiên hoạt ngôn hơn hẳn, khác biệt một trăm tám mươi độ quá mức rõ ràng. Nhưng nhờ thế, tâm trạng của tôi thoải mái hơn rất nhiều, không còn lo ngại như lúc nãy nữa. Tôi mỉm cười đáp lại:
“Dạ, đúng là có đôi chút nhưng bây giờ thì hết rồi ạ”.
“Thằng Minh giấu con kỹ quá, bố còn chưa thấy mặt con bao giờ nên có phần tò mò cùng hồi hộp, nếu con ngại thì cứ nói, bố không giận đâu”, bác trai cười cười bảo, tay liên tục rót rượu rồi uống. Tôi hoài nghi bác ấy phải có rượu vào người mới dạn dĩ nhưng như thế cũng tốt, đô rượu của tôi rất cao nên có thể thoải mái tiếp chuyện với bác ấy đến cùng.
“Bố hỏi ảnh của em ấy như tra hỏi tội phạm thế thì sao con dám đưa”, anh ấy bĩu môi đáp, tay cứ liên tục gắp mấy món rau để ăn, gần qua năm mới rồi mà anh ấy vẫn chứng nào tật nấy, cứ “vitamin rau” là nhất, tôi phải liên tục gắp thịt cùng những món khác cho anh ấy thì mới cân bằng dinh dưỡng được.
Hành động này có vẻ như vô tình rơi vào mắt những người khác trong nhà nên ai nấy đều vô thức nở một nụ cười, còn chính chủ là chúng tôi lại không để ý mấy. Vì hành động này sớm thành thói quen rồi, chỉ cần thoải mái một chút là quên để mắt đến xung quanh ngay.
Có bác trai mở lời, cả nhà anh ấy liền được đà mà hỏi han tôi, thậm chí còn nhân cơ hội này kể xấu anh ấy không ít, làm anh ấy cả buổi phải lên tiếng thanh minh liên tục. Trông bộ dạng hớt hãi của anh ấy, tôi liền nhịn không được mà cùng hùa với gia đình, kể thêm mấy tật xấu khác của anh ấy lúc sống chung. Kỳ lạ là lần này, anh ấy chẳng thèm thanh minh nữa, thay vào đó lại ngầm thừa nhận những tật xấu kia. Chị gái anh ấy tinh ý nên tranh thủ trêu chọc một vài câu, cả nhà lập tức cười rộ lên rất vui vẻ.
Trong thoáng chốc, mọi lo âu trong lòng tôi biến mất đi, thay vào đó là hạnh phúc vô bờ bến. Cuối cùng, tôi đã toàn vẹn cảm nhận được sự chấp nhận rồi. Tôi âm thầm lần mò tay xuống dưới bàn rồi nắm lấy tay anh ấy, ngón cái dịu dàng miết vào mu bàn tay đến thâm tình. Trùng hợp là lúc tôi lần mò tay anh ấy thì anh ấy cũng làm hành động tương tự, hai chúng tôi cứ vậy mà nắm chặt tay rồi nói chuyện với gia đình, mặc dù biết sẽ khó qua mắt được nhưng tôi tin mọi người sẽ hiểu cho tâm trạng của hai đứa.
Bởi chúng tôi chờ ngày này lâu lắm rồi.
. . .
Bữa tối kết thúc trong vui vẻ, mẹ Hằng và chị gái đảm nhiệm phần rửa chén cùng dọn dẹp, cá nhân tôi muốn phụ nhưng lại bị “đuổi” ra ngoài. Anh rể ôm con gái xuống dưới nhà chơi, chắc phải đợi đến lúc bắt đầu chiếu Táo Quân mới quay trở lại. Mọi người trong nhà vô hình trung ăn ý đến mức tạo cho tôi cùng Hải Minh có cơ hội nói chuyện riêng với bác trai nên tôi cũng không để lỡ dịp này được. Hai đứa chúng tôi đã bàn từ trước rồi nên ngay khi bác trai ngồi vào ghế xem thời sự thì chúng tôi liền quỳ xuống dưới đất.
“Hai đứa làm gì thế? Sao lại quỳ xuống?”, hành động của chúng tôi rất bất ngờ, bác ấy không kịp chuẩn bị tinh thần. Đến mẹ và chị gái ở trong bếp nghe vậy liền giật mình chạy ra.
Tôi nhìn cả ba người một lượt rồi nghiêm túc nói:
“Đầu tiên, con cảm ơn bố mẹ cùng chị và anh vì đã chấp nhận quan hệ của chúng con. Nhưng cùng lúc đó, con muốn chính thức xin lỗi bố mẹ. Con là con trai, không thể mang thai, không thể cho Minh một đứa con, cũng không thể cho bố mẹ một đứa cháu để bồng. Những gì con có thể làm được là cho anh ấy một mái ấm và chăm sóc anh ấy đến hết đời. Mong bố mẹ chấp nhận lời xin lỗi này của con”.
“Bố, mẹ, mặc dù hai người chấp nhận con và em ấy nhưng con hiểu hai người có nỗi khổ riêng. Con là cháu đích tôn nhưng không thể kéo dài hương hỏa cho gia đình, làm xấu mặt bố mẹ trước bà con dòng họ. Con không làm tròn được đạo chữ hiếu của mình, đó là lỗi của con, nếu bố mẹ muốn trách … thì con cũng không còn cách nào khác. Con không thể vì nối dõi tông đường mà huỷ hoại cuộc đời của một người con gái được, con không làm được điều đó. Giống như em ấy, những gì chúng con có thể làm ở hiện tại là yêu thương và chăm sóc nhau, con mong hai người hãy hiểu cho chúng con”.
Vừa dứt lời, cả hai đứa chúng tôi liền khom người nhận lỗi, hai mắt nhìn vào sàn nhà không dám ngẩng đầu lên. Gia đình chấp nhận chúng tôi là một chuyện đáng mừng và hạnh phúc. Tuy nhiên, chuyện nào ra chuyện nấy, chúng tôi không thể vì chuyện cá nhân của mình mà ảnh hưởng đến những người xung quanh. Hai bác nhất định chịu áp lực rất lớn từ phía dòng họ, chúng tôi đã trưởng thành, tự nhiên phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình.
Bố mẹ anh ấy nhìn chúng tôi mà thở dài, cả hai tiến lại đỡ chúng tôi đứng lên rồi nói:
“Hai đứa hiểu chuyện là tốt nhưng đừng đặt nặng vấn đề quá, trước khi nói đến dòng họ thì bố mẹ chỉ muốn hai đứa sống vui vẻ và hạnh phúc thôi. Xã hội ngoài kia trông thì thoáng, thực chất vẫn còn khắt khe lắm, hai đứa còn phải chịu thiệt thòi nhiều nhưng đừng quên, đằng sau luôn có bố mẹ và gia đình hai bên ủng hộ. Hai đứa còn trẻ, đừng lo nhiều chuyện quá”, mẹ Hằng nhẹ nhàng ôm hai đứa chúng tôi rồi nói.
“Mẹ nói đúng đấy, tuổi của hai đứa còn chưa đến lượt lo chuyện dòng họ đâu, bố mẹ chưa già, vẫn còn tiếng nói trong dòng họ nên sẽ không ai làm khó hai đứa. Hai đứa hãy sống một cuộc đời thật hạnh phúc, đó mới là điều bố mẹ mong muốn thấy nhất”, bác trai vỗ vai hai đứa nói, ánh mắt có hơi ánh lên xúc động nhưng nhiều hơn là sự tự hào của một người bố vì những đứa con trưởng thành.
Thấy thế, chúng tôi liền nhìn nhau rồi bật cười, nội tâm đong đầy hạnh phúc.
“Chúng con cảm ơn ạ!”.