Cam Lai

Chương 133: Ra mắt (1)



Thứ sáu, ngày ba mươi âm lịch.

Ting!

Cửa thang máy mở ra, Hải Minh nắm tay tôi đi ra ngoài, gương mặt vui tươi đầy mong chờ, tôi nhìn sang anh ấy cười tủm tỉm, tuy trong lòng còn hơi lo lắng nhưng anh ấy tự tin thế này thì tôi cũng yên tâm đôi chút. Hôm nay là ngày tôi chính thức ra mắt gia đình anh ấy, tôi không nghĩ thời khắc này lại đến sớm đến thế nhưng không thể phủ nhận, tôi cũng mong chờ. Gia đình tôi đã chấp thuận, bây giờ chỉ cần gia đình anh ấy chấp nhận nữa thì hai đứa tôi ngày sau không cần phải ngại ngùng khi nói đến tính hướng của mình rồi.

“Anh này, em mặc thế này ổn rồi chứ?”, tôi quay sang hỏi, đây là lần đầu ra mắt gia đình người yêu nên tôi không muốn để lại ấn tượng xấu, mặc dù đã gặp qua mẹ anh ấy rồi nhưng cũng không thể vì thân quen mà suồng sã được. Nếu tôi mang lễ phục đến thì cảm thấy có phần trang nghiêm quá, mà mang thường phục lại thấy thiếu trang trọng. Loay hoay cả một buổi chiều, cuối cùng tôi chọn mỗi loại một nửa, trên mang sơ mi kẻ sọc tay dài, dưới mang quần jeans cùng một đôi bốt đen.

“Không ổn lắm”, anh ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt rồi đáp.

“Chỗ nào?”, tôi giật mình lo lắng.

Anh ấy từ tốn nắm lấy tay tôi, sau đó lại tháo đi hai ống tay che hình xăm, tiện thể còn giúp tôi xắn tay áo lên ngang khuỷu tay, vừa vặn để lộ ra hai hình xăm của mình. Tiếp theo, anh ấy lại mở ví lấy tiếp một khuyên tai màu đen cùng loại với tôi hay mang rồi đeo vào tai trái giúp. Hoàn thiện những thứ này, anh ấy mới hài lòng gật gù tít mắt đáp:

“Bây giờ hài hoà hơn rồi”.

“Kiểu này khác gì bình thường em hay mang đâu”, tôi xụ mặt nói.

“Nhìn em nãy giờ trông xa lạ lắm, anh không quen, mẹ anh thấy hình xăm của em rồi, bố anh cũng biết chuyện rồi, em còn giấu giấu diếm diếm thế này sẽ khiến bố cảm thấy em không chân thành đấy”, anh ấy xụ mặt theo.

“Chị của anh sinh rồi mà, đừng để em bé thấy hình xăm sớm thế, trả lại em ống tay áo đi”, tôi nhanh chóng vươn tay đoạt lại hai ống tay nhưng đời nào anh ấy dễ dàng trả, thế là cả hai đứa giằng co qua lại trên hành lang như hai đứa con nít đang tranh giành đồ chơi. Cũng may bây giờ không có ai khác ở dãy hành lang, nếu không thật không biết nên trốn vào đâu cho khỏi mất mặt.

“Hai đứa hạnh phúc thật đấy”, ngay lúc tôi sắp đoạt được thì một thanh âm nhẹ nhàng của phụ nữ bỗng dưng vang lên, tim của chúng tôi vô thức đập mạnh một nhịp rồi nhìn về hướng thang máy. Mãi mê “quần nhau” quá, chúng tôi lại không để ý đến cửa thang máy mở ra từ bao giờ. Ở nơi đó là mẹ Hằng đang đưa tay vẫy chào, tay còn lại đang xách một bao đồ, nhìn qua tựa hồ mới đi siêu thị về. Đứng ở bên cạnh là một người đàn ông trung niên, hai tay cầm hai bao đồ cỡ lớn, hai mắt híp lại nhìn chúng tôi kiểu như đang nói “dừng ngay cái trò trẻ con này lại đi”.

Tôi phản ứng nhanh nhất nên vội vàng lùi lại một bước rồi khom người chào hỏi:

“Cháu chào hai bác ạ”.

Trong lòng tôi bây giờ thực sự rất rối bời, hận không thể quay về quá khứ tự tát mình mấy cái bạt tai. Anh ấy từng đưa ảnh của cả gia đình cho tôi xem nên tôi biết người đàn ông trung niên này là bố anh ấy, mới lần đầu gặp mặt đã để bác ấy thấy cảnh này rồi, thật xấu hổ muốn chết.

“Bác gì ở đây, sao hôm nay con khách sáo thế? Cứ gọi bố mẹ như bình thường là được mà”, mẹ Hằng cười tươi nói, trong lòng tôi không khỏi nhẹ nhõm, định mở miệng sửa lại thì vô tình bắt gặp phải ánh mắt của bác trai, lời định nói lập tức nuốt ngược vào trong. Bây giờ tôi đã hiểu tại sao anh ấy lại hay bị “khớp” khi đứng trước mặt bố rồi. Xung quanh bác ấy cứ như tồn tại một bức tường áp lực vô hình, tôi chỉ cần nhìn vào là đầu óc đột nhiên trống rỗng, IQ cùng EQ tạm thời đình trệ không biết nên xử lý thế nào cho phù hợp.

“Bố mẹ đi siêu thị về sớm vậy?”, may mắn, vào lúc này, anh ấy đã lấy lại tinh thần mà chen vào cứu cánh.

“Bố mẹ định đi dạo một vòng, xem có gì hay không thì mua nhưng siêu thị đông quá, nghĩ lại trong nhà vẫn có nhiều đồ nên thôi, mua một vài nguyên liệu rồi về”, mẹ Hằng cười đáp.

Tôi: “…”

Cả ba bao đồ khổng lồ thế này gọi là “một vài nguyên liệu” sao?

Mẹ Hằng thật hài hước.

“Tử Duy đến rồi thì mau mau vào nhà thôi, cả nhà trông mong con đến thăm lắm đấy”, mẹ Hằng quay sang chỗ tôi nói tiếp.

“Dạ, con đến hơi sớm, mong cả nhà không phiền, con có mang theo một ít quà Tết biếu gia đình ạ”, tôi mỉm cười đáp lại, tiện thể mang một giỏ quà Tết được đóng gói kỹ lưỡng đặt trước người. Có thể tôi xưng hô thế này sẽ khiến bác trai không vui nhưng trước mắt, xác suất là “có thể” thôi, không hẳn là không thích thật. Anh ấy nói ở nhà bác trai nhìn mẹ Hằng làm chuẩn, chỉ cần mẹ Hằng thích thì bác trai sẽ không ý kiến.

“Con đến chơi là được rồi, quà cáp gì mất công”, mẹ Hằng ngạc nhiên với giỏ quà nhưng không tiện từ chối, dù sao cũng mang đến tận cửa rồi. Tôi cười cười không đáp, sau đó ngỏ ý mang giúp mấy bao đồ mua từ siêu thị, bác trai thấy tôi mang nhiều nên định từ chối nhưng không lâu sau lại triệt để đưa tôi mang giúp, phần mình tự mang lấy giỏ quà. Với sức lực của tôi, mang theo từng này đồ còn dư khá nhiều nhưng trong mắt bác trai, chuyện này mang ý nghĩa khác. Tôi nghĩ chắc mình cũng được một ít điểm cộng từ đây.

Về phần quà cáp, vốn dĩ tôi định mua loại rượu bác trai thích nhưng mẹ lại bảo sơ sài quá, cuối cùng lại mua nguyên một giỏ quà “ngoại cỡ” thế này, đến anh ấy còn phải choáng khi nhìn thấy lần đầu nhưng biết sao được, lỡ mua rồi, phải tặng thôi.

. . .

Nhà anh ấy ở một khu chung cư cao cấp, diện tích lớn hơn khá nhiều so với tôi tưởng tượng, không gian bên trong không những rộng mà còn thoáng, cảm giác giống như đang ở trong mấy bộ phim truyền hình Hàn Quốc. Lúc vào nhà, chị anh ấy có vẻ ngạc nhiên khi thấy bốn người chúng tôi cùng nhau về. Tôi phải công nhận, chị ấy giống mẹ Hằng thật, các đường nét trên gương mặt giống nhau như đúc, đứng yên một chỗ cũng đủ nổi bật rồi, không cần phải làm thêm gì cả.

Tôi đến khá sớm, vừa vặn lúc đó, chị ấy đang nấu cơm nên tôi nhanh nhảu ngỏ ý phụ giúp. Tôi không giỏi ăn nói, trước mắt chưa dám “liều” ra ngồi nói chuyện với bác trai, thôi thì cứ dùng chiêu cũ – Đi qua đường dạ dày vậy. Chị anh ấy vốn không muốn phiền đến khách nhưng nhờ có mẹ Hằng đánh tiếng nên tôi dễ dàng thành người phụ giúp. Nhìn vào số nguyên liệu được chuẩn bị sẵn, tôi đại khái cũng đoán được bữa tối nay sẽ có gì rồi.

Thịt kho tàu, đậu hũ non nấu với nấm, gà hấp hành, salad trộn giấm, cá kho dưa cải cùng canh khổ qua nhồi thịt.

“Tử Duy này, em quen thằng Minh lâu chưa?”, giữa lúc nấu ăn, chị anh ấy đột nhiên áp sát đến bên cạnh tôi rồi hỏi, giọng điệu có phần nhiều chuyện nhưng nghe rất thân thiện, có vẻ như chị ấy đang muốn giúp tôi cảm thấy thoải mái hơn.

“Dạ, cũng hơn hai năm rồi”, tôi mỉm cười đáp lại.

“Vậy hai năm qua chắc em chịu khổ nhiều lắm, thằng Minh nhà chị ngoại trừ cái mặt ra thì chẳng giúp được gì hết. Nếu nó bắt nạt em thì cứ nói chị, chị thay em dạy nó lại”, chị ấy khoác tay qua vai tôi, tay còn lại nắm thành đấm để minh hoạ. Được chị ấy quan tâm thế này, khoé miệng tôi nhịn không được mà giương cao.

“Thực ra anh ấy giúp em nhiều lắm ạ, mấy thứ lặt vặt hư hỏng trong nhà đều do anh ấy sửa hết, em chỉ độc chiếm mỗi gian bếp thôi”.

“Chị nghe mẹ với Minh nói em nấu ăn ngon lắm nhưng có dịp thử bao giờ, thằng Minh cũng kín tiếng về em, mãi đến mấy tháng trước mẹ nói ra hết, chị mới thấy được ảnh của em đấy”, chị ấy cười cười nói.

“Chắc chị ngạc nhiên chuyện của chúng em lắm nhỉ?”, tôi vặn nhỏ lửa rồi đáp.

“Thực ra cũng không ngạc nhiên lắm đâu, thằng Minh từ trước đến nay chưa từng hẹn hò ai, tính cách của nó lại không phải lầm lì ít nói, với cái mặt đó, nó không nên độc thân hơn hai mươi năm mới đúng. Cho nên chị mới sinh nghi nhưng lại không có bằng chứng nên thôi”, chị ấy nhún vai đáp,

Tôi gật đầu tán thành, với cái mặt cùng thân hình của anh ấy, độc thân là chuyện không thể nào, trừ khi anh ấy bị yếu sinh lý hoặc vô sinh. Nhưng tôi “thử” qua rồi, sinh lý của anh ấy bình thường, không có vấn đề gì hết. Đương nhiên, tôi đã “thử” thì anh ấy không cách nào “thẳng” được.

“Nhưng chị phải công nhận, nhìn em ngoài đời trông đẹp trai hơn nhiều đấy, hai đứa đứng cạnh trông rất hợp nhau”, chị ấy mỉm cười nói tiếp.

“Chị khen làm em ngại quá”, tôi có hơi cúi đầu ngượng ngùng, chị ấy cho lời khen dễ dàng thật, lời lẽ cũng tự nhiên cuốn hút, chỉ cần nghe thôi là cảm thấy sướng tai vô cùng.

“Ngại gì, từ hôm nay em đã là một phần của gia đình rồi nên cứ thoải mái đi. Bố không khắt khe đâu, chẳng qua chỉ muốn thử em thôi, em đừng căng thẳng quá”, chị ấy nhích người lại gần rồi nói nhỏ với tôi. Nghe vậy, tôi hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh lại lấy về dáng vẻ bình thường của mình. Được nhiều người cổ vũ thế này, tôi phải cố gắng mới được.

Trong lúc đang lên tinh thần, chị ấy ở cạnh đột nhiên lấy một đôi đũa mới cho vào nồi thịt kho tôi đang nấu để thử vị, sau đó hai mắt liền sáng lên.

“Ôi trời đất, em nấu ngon thật đấy, nước kho đậm vị nhưng lại không mặn một chút nào, bí quyết của em là gì thế?”.

Nhìn vào cặp mắt sáng trưng của chị ấy, tôi nhịn không được phải lùi sang bên một bước, chị ấy … áp sát quá rồi. Tuy rằng tôi không nhìn ra sau nhưng tôi có thể cảm nhận được tận ba ánh mắt hình viên đạn ở phòng khách đang hướng về chỗ này đây. Một của bác trai, một của anh ấy, còn một của chồng chị ấy. Tôi khụ khụ mấy tiếng đáp:

“Một lát nữa em viết lại công thức cho chị, chị nhớ đừng cho ai biết đấy, không mẹ đánh em chết”.

“À, bác Nguyệt … chị quên mất, em là con bác ấy mà”, nghe đến tên mẹ tôi, sắc mặt của chị ấy liền tươi như nở hoa, xem biểu hiện có vẻ như hai người quen biết với nhau.

Mặc dù hơi ngoài ý muốn nhưng nghĩ lại hai mẹ thân quen thì chị ấy biết cũng là chuyện thường. Loay hoay trong bếp gần một tiếng đồng hồ, “ba mẹ con” chúng tôi cũng nấu xong bữa tối.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv