Cuối thập niên 80 của thế kỷ trước, Giang Ngu sinh ra ở một huyện thành nhỏ phương nam.
Mẹ là con gái nông hộ, sơ trung đã bỏ học, không có văn hóa gì, nhưng lớn lên lại có vài phần tư sắc. Mười mấy tuổi đã lên huyện thành làm công, quen biết được ba ba là chủ một tiệm tạp hóa, một nam nhân gọi là Giang Kiến Nhân.
Hắn không chỉ là một chủ tiệm tạp hóa, mà còn là một đầu bếp tài nghệ cao siêu.
Lúc ấy lưu hành một câu như vầy: Làm bom nguyên tử, không bằng bán trứng luộc trong nước trà. Ý tứ chính là ở tại cái niên đại này nhấc lên một cổ sóng gió mạo hiểm kinh thương, khắp nơi đều là cơ hội, chỉ cần dám làm dám đua, đều có thể kiếm được đầy bồn đầy chén, tùy tiện làm một cái mua bán nhỏ cũng có thể so với làm nghiên cứu khoa học cùng học thuật còn muốn tốt hơn.
Lúc ấy ba ba xem như là một miếng bánh ngon, thân hình cao lớn, tướng mạo cũng không kém, lại có mấy cái cửa hàng, nữ nhân thích hắn cũng không ít.
Sau khi mẹ cùng hắn kết hôn, xung quanh không biết có bao nhiêu người hâm mộ, đến nói nàng gả được chỗ tốt, lại còn là chân ái, những ngày về sau trôi qua nhất định càng thêm phú quý.
Nếu không phải là chân ái, bánh ngon tại sao trong số đông đảo những người ưu việt theo đuổi lại nhìn trúng bà? Mẹ đối với điều này hoàn toàn tin tưởng không chút nghi ngờ.
Nhưng lại ngay trong lúc bà mang thai, ba ba lại xuất quỹ ( comeout).
Đối với một người không có văn hóa không có kiến thức như mẹ mà nói, chuyện này giống như là trời sập, nặng nề bổ lên đầu nàng. Người ở chung quanh vẫn luôn nói "Sau khi có con rồi hắn sẽ hồi tâm", vì thế nàng đem toàn bộ hy vọng đều ký thác lên người đứa trẻ còn chưa chào đời.
Sau đó Giang Ngu đi tới thế giới này.
Cô ấy là một đứa con gái.
Mẹ luôn muốn một đứa con trai, xuất hiện để vãn hồi cuộc hôn nhân này, đền bù "bầu trời" cho nàng.
Nàng đặt cho cô ấy cái tên Giang Vãn Nhân, ý ngụ "Vãn hồi Kiến Nhân".
Vô cùng đơn giản rất dễ lý giải.
Nhưng ba ba cùng không bởi vì Giang Ngu được sinh ra mà quay đầu lại, ngược lại, tình huống càng lúc càng ác liệt, trong nhà ba ngày cãi một trận lớn năm ngày cãi một trận nhỏ, sinh hoạt của Giang Ngu trước năm năm tuổi là ở bên trong vô tận khắc khẩu cùng đánh đập mà vượt qua.
Mẹ khống chế không được ba ba, liền lấy cô ấy ra trút giận, khống chế cô ấy, nhìn cô ấy nho nhỏ tùy ý khi dễ, không hề có sức phản kháng, cái loại khoái cảm này khiến cho người ta điện cuồng.
Giang Ngu năm tuổi năm ấy, hết thảy đều kết thúc.
Ba mẹ ly hôn, không ai muốn cô ấy, cô ấy bị ném cho bà ngoại, ở tại nông thôn mấy năm.
Bà ngoại không thích cô ấy, mỗi ngày đều bắt cô ấy làm rất nhiều việc, áp côn lấy nước dùng, đuổi gà cho vịt ăn, làm không xong không cho ăn cơm. Chỉ cần cô ấy không nghe lời, liền xách cô ấy ném vào phòng tối trong rừng, một ngày không bị đói chết cũng bị khát đến sắp chết, đến khi chịu thua mới thôi.
Thẳng đến khi mười tuổi, mẹ đã lâu ngày không gặp đột nhiên trở lại, nàng tái giá với một người làm công nhân sửa chữa, sinh được một đứa con trai, cần người hỗ trợ chăm sóc, vì thế mới nghĩ tới đứa con gái dưỡng ở nông thôn.
Giang Ngu bị mang đi nhập trọng tổ gia đình.
Cô ấy cho rằng bản thân đã thoát khỏi ác mộng, nhưng chẳng qua là nhảy vào một cái ác mộng khác.
Ở nhà bà ngoại chỉ là làm việc, ở chỗ này, trừ bỏ làm việc còn phải nhân nhượng em trai, cô ấy là người hầu của em trai, chiếu cố hắn ăn uống tiêu tiểu, chuyện tốt luân không tới, chuyện xấu lại lạc đỉnh đầu, không thiếu bị chửi mắng đánh đập.
Mẹ phá lệ ghét bỏ tên cô ấy, lại không chịu sửa, nói là phải nhớ kỹ tra nam vô tình, cũng đem cô ấy coi như là một nỗi sỉ nhục. Lại bởi vì cô ấy lớn lên so với bạn cùng trang lứa cao hơn, khung xương to rộng, tổng bị người ta nói không giống con gái, tương lai không gả được, càng chán ghét cô ấy, căm hận cô ấy.
Sau khi tốt nghiệp sơ trung, mẹ muốn cô ấy đi ghi danh học nghề, học một môn kỹ thuật nào đó sớm một chút ra ngoài làm công kiếm tiền. Lúc ấy cô ấy đã trúng tuyển là trường cao trung tốt nhất huyện, cô ấy biết một người sức lực thật sự quá nhỏ, cũng biết trường học nhất định không muốn từ bỏ một học sinh ưu tú như vậy, liền động viên lão sư, xã khu chờ hết thảy đã gom đủ lực lượng liền đến động viên mẹ, nói mấy ngày mới có thể nói động được mẹ.
Tuy rằng thuận lợi ghi danh vào trường cao trung, nhưng trong ba năm đó Giang Ngu trải qua cũng không quá thuận lợi. Học phí là mẹ cho cô ấy "mượn", tương lai phải trả lại, ăn cơm là màn thầu cùng đồ ăn thừa bản thân mang theo, mua giáo phụ sách vở là dùng tiền nhặt từng cái chai bán, giáo phục mặc ba năm vĩnh viễn là quần áo cũ của mẹ.
Tự tôn của cô ấy vốn đã lung lay sắp đổ tại ba năm cao trung này hoàn toàn bị phá hủy.
Khi đó giấc mộng lớn nhất là muốn chạy đi, thoát khỏi cái địa phương làm người hít thở không thông này, treo lên một cổ quật cường, chờ lại chờ, chờ đến khi tốt nghiệp.
Thật vất vả mới chờ đến cao tam, trước một ngày thi đại học ở trong nhà gió êm sóng lặng, mẹ thậm chí còn nói cô ấy phải phát huy thật tốt, đến sáng sớm ngày khảo thí hôm sau, cô ấy bị khóa lại, nhốt ở trong phòng....
Đó là vực sâu nhân sinh của cô ấy, cũng là biến chuyển nhân sinh.
Một tấm vé xe lửa, Giang Ngu từ huyện thành nhỏ chạy trốn đến thành phố lớn, không có bằng cấp không có bối cảnh, chỉ có thể làm việc vặt, đi tiệm cơm chạy bàn, đi nhà xưởng làm dây chuyền sản xuất, sau lại cơ duyên xảo hợp, vì 3000 tệ mà ghi danh vào một cuộc thi người mẫu.
Cô ấy lớn lên cao cao gầy gầy, khuôn mặt trong vắt ngũ quan lập thể, vừa lúc phù hợp với điều kiện ghi danh, dù sao cũng không biết có thể làm cái gì, không bằng đi thử xem.
Chính là một lần thử này thay đổi vận mệnh của cô ấy.
Từ trong nhà chạy ra bên ngoài, cô ấy trộm cầm sổ hộ khẩu đi đổi tên.
Hy vọng bản thân trong tương lai một đường trải qua bao lớn sóng gió đều có thể bình an vui vẻ, liền lấy một chữ "Ngu", một chữ thực trung tính, cũng mang ý nghĩa thoát khỏi bản khắc ấn tượng giới tính từ nhỏ đến lớn đã cho cô ấy vô hạn thống khổ.
Cô ấy, Giang Ngu, chỉ có giới tính sinh lý, không có giới tính xã hội. Cô ấy đầu tiên là một người, sau đó mới là nữ nhân.
Nếu cô ấy sinh ra là vì lấy lòng người khác, như vậy cô ấy càng muốn vì bản thân mà sống.
Bên ngoài lang bạt mười mấy năm, từ một người mẫu tự do vô danh cho đến siêu mẫu quốc tế, sự nghiệp là một bó sáng, chiếu đến hư vô hắc ám bên trong sinh mệnh của cô ấy, để cô ấy thoát thai hoán cốt, tình được bản thân chân chính. Thật lâu thật lâu, lâu đến cô ấy cho rằng bản thân đã từ bên trong khói mù quá khứ thoát ra.
Nhưng kỳ thật chỉ là cô ấy tạm thời quên mất.
Cái tên cũ là thứ cắm ở trong lòng, là minh chứng cô ấy đã từng hèn mọn như bùn đất, là sỉ nhục mà cả đời này cô ấy khó có thể hủy diệt.
Con thỏ là động vật ăn cỏ, cô ấy tuổi thỏ, nhưng cô ấy cũng không phải ăn chay. "Giang Vãn Nhân" cái tên này mỗi một lần nhìn thấy, liền khắc sâu nhắc nhở cô ấy một phân, đi về phía trước, đừng quay đầu lại.
......
Ngoài cửa sổ sắc trời tối dần, ánh đèn huy hoàng chiếu ra từ mấy tòa cao ốc building.
Cả người Giang Ngu cứng đờ, lạnh băng, trên tay là tờ giấy mỏng đã bị nặn ra nếp gấp, cô ấy gắt gao nhìn chằm chằm ba chữ "Giang Vãn Nhân", bả vai ngăn không được phát run.
Một chút sương mù ập lên trong khóe mắt.
Đây là khuất nhục của cô ấy, là bất kham của cô ấy, là chật vật mà cô ấy dùng toàn lực giấu đi, chỉ có người mà cô ấy thân cận nhất tín nhiệm nhất mới biết được toàn bộ. Mà Trình Tô Nhiên, chim hoàng yến cô ấy dưỡng, cứ như vậy mà lỗ mãng xông vào.
Tôn nghiêm của cô ấy, hàng rào của cô ấy, trong một khoảnh khắc liền bị rách nát, bại lộ ra chân thật bất kham của bản thân. Một khắc kia, cô ấy bỗng nhiên không biết nên theo ai, không chỗ để trốn.....
Giang Ngu ngã ngồi ở trên giường, tầm mắt dần dần mơ hồ, chất lỏng ấm áp treo bên trong hốc mắt hồi lâu, rốt cuộc cũng rơi xuống.
- ---- tạch tạch!
Nước mắt không nghiêng không lệch mà nện trên ba chữ "Giang Vãn Nhân".
Sinh ra dùng làm đồ vật lấy lòng.
Không ai muốn, không ai yêu.
Ngăn nắp lương lệ lại như thế nào, nội tâm của ngươi như cũ vẫn là một mảnh hoang vu, dựa vào phóng túng che giấu. Ngươi đối với người trên thế giới này không hề hứng thú hiểu biết, cho nên người cao ngạo yếu ớt không chịu nổi một kích.
Ngươi chỉ có một viên trái tim pha lê cô độc lãnh ngạo.
Giang Ngu ở trong lòng lầm bầm lầu bầu.
Bầu trời hoàn toàn tối đen, ánh sáng mông lung bên ngoài thấu tiến vào, chỉnh cho gian phòng ngủ giống như hoàn toàn rơi vào biển sâu, tối tăm, trầm tĩnh, không có một tia thanh âm.
Cảm giác áp lực hít thở không thông bóp lấy yết hầu cô ấy.
Giang Ngu run rẩy đứng lên, lau mặt, lung tung đem tờ giấy gấp lại nhét vào trong túi, tưởng tượng đến Trình Tô Nhiên đang ở bên ngoài chờ xem chê cười bản thân, liền không muốn lại ở đây ngốc thêm một giây đồng hồ nào nữa.
Cô ấy buông rương hành lý xuống, cúi đầu đi ra bên ngoài, giống như chạy trốn đi vào thang máy.
Mà phòng khách trống vắng không một bóng người.
.......
Đầu mùa đông ban đêm gió lạnh tận xương, hàn khí nhắm thẳng vào trong cổ áo.
Tài xế đã đi trở về, sớm định sáng mai tới đón, nhưng hiện tại Giang Ngu chỉ nghĩ muốn lập tức về nhà, không kịp gọi điện chờ gọi người tới đón, ra khỏi cửa khách sạn đã trực tiếp cản một chiếc taxi đi lên.
Một đường mơ màng hồ đồ.
Tới nhà rồi, Tiểu Chu cùng dì giúp việc đang ăn cơm, thấy cô ấy đột nhiên trở về, cũng không kinh ngạc, a di lập tức liền đi giúp cô ấy lấy nguyên liệu nấu ăn---- cô ấy ở nhà thông thường bữa tối là tự mình làm, ăn rất ít, cũng rất tùy ý.
"Tôi ăn rồi, không cần để ý tôi." Giang Ngu mặt vô biểu tình mà đi qua nhà ăn, như một trận gió đi vào bên trong.
Khu vực phòng ngủ chính chia làm ba khu nhỏ, bên ngoài cùng là phòng để quần áo, ở giữa là phòng tắm, chỗ sâu nhất mới bày biện giường ngủ lớn. Phía ngoài phòng để quần áo có một cánh cửa kéo, khép lại liền có thể đem toàn bộ khu vực khóa lại, ngăn cách với không gian cuộc sống tự lập.
Đây là cô ấy vì bản thân thiết kế khu vực an toàn.
Giang Ngu bước vào phòng để quần áo, ấn xuống nút ven tường, cánh cửa hai bên tự động hợp lại với nhau, "cùm cụp" một tiếng khóa lại, phảng phất như đem toàn bộ trái tim cô ấy bảo phủ ở bên trong tấm chắn an toàn.
Xuyên qua phòng tắm, vào phòng, bật đèn lên, đóng cánh cửa thứ hai, khóa lại, rốt cuộc cũng hoàn toàn an toàn.
Người không ở đây hồi lâu, trong phòng vẫn như cũ sạch sẽ, không có nửa điểm tro bụi, đầy giường thỏ nhỏ bày biện đến chỉnh chỉnh tề tề, lẳng lặng nhìn cô ấy.
Giang Ngu thở phào một hơi, thân hình xụi lơ ngã xuống giường lớn.
Ánh đèn ở đỉnh đầu có chút chói mắt, cô ấy vô lực mà nhắm mắt lại, bắt lấy con thỏ cách bản thân gần nhất ôm vào trong lòng ngực, đem thân thể cuộn tròn lại, phóng nhẹ hô hấp.
Thực an tĩnh.
An tĩnh đến lỗ tai phát đau.
Cô ấy nghe thấy hô hấp của bản thân đều đều hòa hoãn, cảm nhận được tiếng tim đập của bản thân trầm ổn hữu lực, đại não hỗn loạn dần dần thanh tỉnh lại. Nhưng tùy theo mà đến, là một trận đau đớn mạnh hơn một trận.
Nguyên lai, cái gì cũng chưa thay đổi.
Ba chữ "Giang Vãn Nhân" vẫn như cũ có thể dễ dàng đem cô ấy đánh tan.
Mười mấy năm, từ đối mặt với màn ảnh không thể thả lỏng, đến có thể chủ động tìm góc độ lõm tạo hình, từ đứng ở trên sàn chữ T hai chân run đến thiếu chút nữa té ngã, đến có thể dẫm lên mười hai centimet hận trời cao tự tin lên sân khấu, cô ấy vẫn luôn cho rằng bản thân đã lột xác, trọng sinh, từ trong ra ngoài rực rở hẳn lên.
Nhưng cô ấy vẫn là cô ấy.
Là cô ấy thoát không khỏi dấu vết, là cô ấy đi không ra.
Giang Ngu ôm chặt con thỏ trong lòng ngực. Nó thật mềm, thực thoải mái, nhưng lại không có nhiệt độ cơ thể thuộc về người, thay thế không được phân ấm áp kia.....
Đột nhiên thực lạnh.
Cô ấy mở to mắt, buông lỏng con thỏ ra, hoảng hốt mà bò dậy, mở cửa, vọt vào phòng tắm xả nước ấm.
Ngâm thật lâu thật lâu bên trong nước ấm, nước trong bồn tắm không ngừng xả ra, lại có dòng nước cuồn cuộn không ngừng nhập vào, vĩnh viễn duy trì cố định độ ấm. Cô ấy ngâm đến ngón tay trắng bệch, làn da nhăn nheo, ngâm đến cả người mơ màng sắp ngủ, thân thể cuối cùng cũng cảm nhận được ấm áp.
Giang Ngu từ trong nước đi ra, lau khô thân thể, cái gì cũng không mặc, cứ như vậy chui vào ổ chăn.
Đêm nay trở về vội vàng, melatonin đặt trong rương hành lý cũng không mang theo. Cô ấy ôm con thỏ, cuộn tròn ở trong ổ chăn lạnh lẽo, dùng thân thể làm giường lớn ấm áp.
Không biết nằm bao lâu, cơn buồn ngủ dần dần đánh úp lại....
Hành lang đen nhánh kia lại một lần nữa vây khốn cô ấy.
Một giấc này ngủ thật sự không an ổn, đứt quãng mà tỉnh lại, tim đập lúc nhanh lúc chậm, hô hấp cũng có chút rối loạn. Không biết đây là lần thứ mấy trong mộng bừng tỉnh, ánh đèn lượng bạch trên đỉnh đầu đâm vào để cô ấy nheo mắt lại, bên ngoài bầu trời vẫn còn tối đen.
Ổ chăn chỉ có nửa người trên là ấm áp, dưới đầu đối lại lạnh đến tận xương, Giang Ngu rụt rụt thân mình, bò dậy, mệt mỏi xoa huyệt thái dương.
Cầm lấy điện thoại nhìn nhìn, rạng sáng bốn giờ rưỡi.
Trên màn hình có tin nhắn Wechat chưa đọc.
Điểm đi vào, thế nhưng lại là tài khoản phụ, Trình Tô Nhiên gửi cho cô ấy mấy tin nhắn.
Bạn nhỏ: [ -chuyển khoản 50000- ]
Bạn nhỏ: [ Chị, thực xin lỗi, em không nên lộn xộn đồ của chị, em biết bản thân làm sai, em không giảo biện, nhưng xin chị tin tưởng em, em không có bất luận ác ý gì. ]
Sau đó lại hai tin giọng nói.
"Chị....buổi chiều trở về em phát hiện cửa phòng ngủ chính đóng lại, cho rằng chị ở bên trong, liền gõ cửa, không có người trả lời, em liền mở cửa ra.....em nhìn thấy trên giường có một chồng giấy, cảm thấy kì quái, liền đi qua nhìn một chút..... Nhìn đến tên của chị, em liền muốn lập tức buông xuống, sau đó chị đã trở lại......"
"Chị yên tâm....em chỉ thấy có ảnh chụp cùng tên.... nhưng cái khác cái gì cũng không biết.....em....em biết mình làm trái với điều khoản.....tiền trả lại cho chị, tự em sẽ cút.....Ô ô ô....."
Cô gái nhỏ nghẹn ngào khóc nức nở, giọng mũi dày đặc, một bên nói một bên không ngừng thở dốc.
Như là đã khóc thật lâu thật lâu, hoàn toàn vô pháp khống chế bản thân.
Thời gian gửi đi là một giờ trước.
Nghe xong, Giang Ngu lâm vào trầm mặc, bên tai quanh quẩn vang dội âm thanh bàn tay, âm thanh cô gái nhỏ nghẹn ngào nức nở, nhất thời có chút bực bội.
Nhàn nhạt một tia hối hận nổi lên trong lòng.
Giống như con kiến gặm cắn.
Cô ấy sai rồi sao?
Không, kim chủ như thế nào sẽ làm sai.....
Đầu rất đau, cả người mỏi mệt lại khó chịu, Giang Ngu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, đem điện thoại ném sang một bên, một lần nửa nằm trở về nửa ôn ổ chăn không lạnh.
Lại lần nữa tỉnh lại, trời đã sáng.
Bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
"Chị Ngu, chị ở đâu vậy? Em đến khách sạn không nhìn thấy chị, nhưng mà rương hành lý còn đặt ở nơi này....." Kết nối được, thanh âm Điền Lâm lược hiện nôn nóng truyền vào lỗ tai.
Giang Ngu nửa khép mí mắt, hữu khí vô lực nói: "Tôi ở nhà."
"Sao lại đột nhiên về nhà?" Điền Lâm thoáng yên lòng.
"Thay đổi tâm tình."
"À. Đúng rồi, Trình tiểu thư nói với em các người ngưng lại hiệp ước, cô ấy hôm hay dọn về trường học ở, vừa rồi đem chìa khóa sao lưu đưa lại cho em."
"Cái gì?" Giang Ngu đột nhiên mở mắt ra. "Tôi nói qua ngưng lại hiệp ước khi nào? Em ấy ở đâu?"
Điền Lâm dừng một chút, nói: "Ở phòng rửa mặt."
Giang Ngu thoáng chốc thanh tỉnh, từ trong ổ chăn bò ra, trầm giọng nói: "Em ngăn em ấy lại, tôi lập tức đi qua."