Phải đặt ghi chú tên gì đây?
Chị? Khả Khả? Hay là.....
Trình Tô Nhiên chăm chú nhìn dãy số này, cảm thấy mỗi một con số vừa sinh động vừa tốt đẹp, tản ra thanh hương diên vĩ, giống như chủ nhân của chúng vậy kiêu ngạo, lãnh lệ, lại tràn ngập thần bí.
Đây chú định là một dãy số không thể gọi, cho dù có được, cũng chỉ có thể để chúng nằm bên trong danh bạ lạnh băng.
Cô nhớ tới lịch sử trò chuyện.
Bạch Lộ có thể thêm tài khoản chính Wechat của chị ấy, cô chỉ có thể nằm trong danh sách tài khoản phụ, nhìn kia một tấm chân dung u ám tối tăm. Bạch Lộ gửi đến mỗi một tin nhắn đều có thể được chị ấy trả lời, cô lại thường xuyên bị làm lơ ở trong khung thoại quạnh quẽ. Bạch Lộ có thể nghênh ngang đến nhà chị ấy ăn đồ ăn dì giúp việc làm, mà cô ngay cả nhà của chị ấy ở đâu cũng không biết.
Bên trong mênh mông biển người, cô cùng Giang Ngu gần như vậy, nhìn như rất thân mật, nhưng kỳ thật khoảng cách giữa cả hai lại xa xôi tận ngân hà.
Cô ấy là hoa trong gương trăng trong nước mà cô thủy trung không thể chạm đến được.
Trình Tô Nhiên cấp cho dãy số này một cái tên ghi chú: Hoa trong gương, trăng trong nước. Sau đó mở ra Weibo-----
@ Bạn nhỏ của ngươi crr: Không bằng một hồi mộng hoa trong gương, trăng trong nước.
Lúc này cửa phòng tắm mở ra.
Trình Tô Nhiên rời khỏi Weibo cùng danh bạ, khẩn trương mà ngẩng đầu.
Một trận sương mù nhàn nhạt tràn ra, Giang Ngu mặc áo ngủ màu rượu đỏ phá sương ra tới, chỉ lộ ra đôi chân tinh tế thẳng tắp, nửa mái tóc được nghiêng sang một bên, phong tình yểu điệu.
"Chị....." Hai tròng mắt của cô thất thần.
Giang ngu vừa lau tóc vừa hướng cô cười, chỉ chỉ phòng ngủ, nói: "Chờ tôi thổi tóc một chút."
Đây là muốn cô đến trên giường chờ.
Trình Tô Nhiên mặt nhỏ đỏ lên, nhấp môi, ngoan ngoãn gật đầu.
Cô chậm rì rì đứng lên, đi đường cọ xát, dư quang thoáng nhìn thấy Giang Ngu hướng cạnh bàn đi đến, một tay cắm máy sấy, một tay khác điểm điểm màn hình điện thoại, sáng lên
Cô ngừng thở, thả chậm bước chân lại.
Ai? Trên màn hình tựa hồ như có thêm vài khung tin nhắn màu xanh nữa....
Không đợi cô nhìn rõ là gì, khóa màn hình được giải, Giang Ngu nâng điện thoại lên, đưa đến trước mặt, đột nhiên, giữa mày hơi hơi ninh lại một chút nếp uốn.
Tâm Trình Tô Nhiên tức khắc trầm xuống.
Xong rồi.
Sẽ không bị phát hiện đi?
Đi vào phòng, cô mở hé cửa, trộm quan sát phản ứng của Giang Ngu.
Chỉ thấy Giang Ngu đã giãn khai mày, khóe môi câu lấy nụ cười nhạt, ngón tay nhanh chóng đánh chữ, giống như đang cùng người nói chuyện phiếm, còn rất vui vẻ.
Di, không phát hiện sao?
Trình Tô Nhiên lặng lẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, trong lòng lại bốc lên ngâm ngâm chua xót.
Sẽ là ai chứ? Bạch Lộ? Có khả năng vừa rồi cô ấy lại gửi tin nhắn cho chị... Không biết thời điểm chị ấy đăng nhập tài khoản phụ trả lời mình, có phải sẽ xụ mặt, không kiên nhẫn hay không. Nhất định là vậy rồi, cô đều có thể tưởng tượng đến.
Trình Tô Nhiên càng nghĩ càng khổ sở.
Phòng khách truyền đến tiếng máy sấy ong ong, Giang Ngu một bên thổi tóc một bên trả lời tin nhắn.
Vài phút trước, Bạch Lộ gửi tới mười mấy bức ảnh, một lát nói đồ ăn khuya a di làm ăn rất ngon, một lát lại nói phòng khách quả thật là vì chụp ảnh mà thiết kế, tùy tiện góc nào cũng có thể chụp được ảnh đẹp.
Tiểu cô nương thích vô cùng.
Bạch Lộ: [ về sau chờ em có nhà, nhất định phải mời chị làm nhà thiết kế cho em, ha ha ha.... ]
Cô nương này vừa mới mua xe, lại muốn tích góp mua nhà, cũng thật khẩn trương, vì để tiết kiệm phí tổn mà dọn đến bắc khu hẻo lánh, cách trung tâm thành phố 40 phút tàu điện ngầm. Sáng tinh mơ ngày mai phải đến bên kia của khách hàng phỏng vấn, địa chỉ liền ở phụ cận nhà Giang Ngu, sợ đến trễ cũng vì tiện, cho nên đến nhà Giang Ngu ở một đêm.
Giang Ngu cũng không suy xét gì liền đáp ứng, điện thoại công đạo cho Tiểu Chu cùng dì giúp việc dọn dẹp phòng khách sạch sẽ, đem khu vực phòng ngủ chính thuộc về cô ấy toàn bộ khóa lại, đợi người đến liền xuống tiếp.
Bạch Lộ: [ Chị, nhà của chị đẹp như vậy vì sau lại không về? Chị không có ở nhà, cũng không có người cùng em tán gẫu, nhàm chán muốn chết.]
Giang Ngu: [ Ngày mai có việc, ở nơi này của Điền Lâm. ]
Bạch Lộ: [ Vậy em gái của chị đâu? ]
Giang ngu: [ Em ấy trở về nhà của mình. ]
Bạch Lộ: [ À, em cho rằng hai người là chị em ruột. ]
Nhìn đến đây, Giang Ngu nhăn lại mày, nhạy bén nhận thấy một tia cảm xúc vi diệu. Là Bạch Lộ đang thử, hay là cô ấy quá mẫn cảm?
Ngay lúc cô ấy đang suy nghĩ nên trả lời châm chước như thế nào, Bạch Lộ đã gửi một tin nhắn đến: [ Em cũng tiêu xong thức ăn rồi chuẩn bị ngủ đây, ngủ ngon. ]
Thần sắc Giang Ngu hòa hoãn: [ Ngủ ngon. ]
Wechat lại không có động tĩnh, cô ấy nhìn chằm chằm màn hình, lâm vào trầm tư.....
Trong phòng khách tiếng ong ong giằng co trong chốc lát, Trình Tô Nhiên ở trong phòng thấp thỏm bất an, suy nghĩ cũng đi theo tiếng ong ong. Cô đem bản thân cởi đến sạch sẽ, cuốn tiến vào ổ chăn.
Thanh âm đột nhiên im bặt, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, cô ngưng thở, nghe thấy tiếng bước chân kia đi đến phòng ngủ chính, lại đi ra, sau đó hướng bên này.
"Nhiên Nhiên-----"
"A."
Trình Tô Nhiên kéo chăn xuống, lộ đầu ra.
Giang Ngu ngồi ở mép giường, ánh mắt như nước mà nhìn cô gái nhỏ, giơ giơ đồ vật trong tay lên, "Đoán xem đây là cái gì?"
".....Không đoán được." Trình Tô Nhiên mở to hai mắt, cẩn thận quan sát sắc mặt cô ấy, thấy không có gì dị thường mới thoáng an tâm, tầm mắt chuyển qua.
Một hộp quà nhỏ được đóng góp tinh mỹ.
Giang Ngu đạm đạm cười, xé bỏ tầng giấy gói của hộp quà, mở nắp hộp ra, lấy ra một chồng card mỏng trong suốt, "Lần trước hái hoa tiên nữ, tôi đã làm xong cho em tiêu bản thẻ kẹp sách, đẹp không?"
Cánh hoa lam bạch thay đổi dần màu sắc bị phong ấn bên trong tấm thẻ kia, hợp với màu xanh biết của rễ cây cành lá, sinh động như thật.
Chỉ là màu sắc có chút tối.
Từ một khắc kia khi rời đi thổ nhưỡng, nó liền mất đi sinh mệnh, ở nơi hoàn toàn khô héo phía trước, đem dung nhan sinh đẹp của nó trong ký ức chỉ còn dừng lại bên trong hình ảnh.
Trình Tô Nhiên duỗi tay tiếp nhận, khuôn mặt nhỏ tràn ra nụ cười vui sướng, "Đẹp đẹp! Em còn muốn đem cánh hoa này trực tiếp kẹp ở trong sách....."
"Kẹp ở trong sách cũng sẽ khô héo." Giang Ngu cười niết cái mũi cô
Đột nhiên, phát hiện hai cánh tay cô lộ ra ở bên ngoài, không thấy tay áo, nghi hoặc nhăn lại mi, xốc đệm chăn lên.
Một con tiểu bạch thỏ lột đến sạch sẽ bóng loáng ánh vào trong mi mắt.
"Áo ngủ của em đâu? Sao lại không mặc vào?"
"?"
Trình Tô Nhiên ngẩn ra, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, nhỏ giọng nói: "Chị nói ở trên giường chờ, chờ chị thổi tóc xong..... A, chẳng lẽ không phải là ý tứ kia?" Mặt cô đỏ lên, luống cuống tay chân bò dậy mặc áo ngủ.
Ai, xấu hổ chết đi được.
Cô từ trong ổ chăn bò ra, tay còn chưa với được áo ngủ, đã bị hai cánh tay chăn ngang ôm lấy, ngã vào một cái ôm ấm áp thanh hương.
"A, chị----"
"Bạn nhỏ hiện tại đã học được câu dẫn." Giang Ngu ấn cô xuống, ánh mắt sáng quắc, trong mắt chợt lóe lên ý cười giảo hoạt.
Dứt lời, hôn xuống.
......
Đêm khuya, bên trong phòng ngủ ám hương di động.
Trình Tô Nhiên tinh bì lực tẫn mà ghé vào trong lòng ngực Giang Ngu, một bên hoãn khí một bên rầm rì, Giang Ngu ôm cô, cánh môi no đủ từ trán hôn đến cằm, một cái tay khác lại dừng ở trên vết sẹo kia, cẩn thận lại ôn nhu mà vuốt ve.
Từ sau khi phát sinh sự kiện kia, mỗi lần hai người ôn tồn, Giang Ngu đều sẽ theo bản năng mà vuốt ve nó.
Giống như một đạo dấu vết.
Cho dù vết sẹo dưới tác dụng của thuốc mà chậm rãi nhạt dần, cho dù vết sẹo kia nhìn kỹ cũng không xấu xí như vậy.
"Chị....." Trình Tô Nhiên chua xót vô cùng, đè lại tay Giang Ngu, "Đã sớm không còn đau nữa, về sau sẽ càng lúc càng mờ đi, chị đừng để ý đến nó nữa có được không?"
Trong bóng đêm, cô thấy không rõ khuôn mặt Giang Ngu, chỉ cảm thấy thấy cái tay kia có chút cương lại, hô hấp phất qua gương mặt có điểm đình trệ.
Giang Ngu không nói chuyện.
Hồi lâu sau, cái tay kia cũng từ trên vết sẹo dịch khai.
Trình Tô Nhiên buông lỏng, rốt cuộc cũng cảm nhận được một chút buồn ngủ, mí mắt nửa khép, trong đầu hiện lên linh tinh vụn vặt hình ảnh, có Giang Ngu, có Bạch Lộ, còn có hình ảnh một con thỏ bông----
"Chị có phải rất thích thỏ hay không...." Cô giơ lên khóe môi, như là trong mộng nói mớ.
Giang Ngu cũng đang chuẩn bị ngủ, nghe thấy lời này, ý thức trong nháy mắt thanh tỉnh lại, cô ấy nương theo bóng tối nhìn về phía người trong lòng ngực, "Sao em lại biết?"
"Hì hì," Trình Tô Nhiên ngây ngô cười, "Bởi vì em tuổi thỏ nha."
"....."
Đồ ngốc này nơi nào tới đây vậy.
Giang Ngu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mổ một cái lên môi cô, đang muốn nói bản thân cũng tuổi thỏ, bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện rất lâu đã bị quên đi.
Sau khi gia hạn hiệp ước còn chưa có chuyển khoản!
Mà tháng này cũng đã đi qua hơn phân nửa.
"Nhiên Nhiên, ngày mai chú ý xem tin nhắn của ngân hàng, tôi để Điền Lâm gửi tiền cho em, vẫn là hai tháng thanh toán một lần." Giang Ngu từng câu từng chữ mà nói.
Sau khi bình tĩnh lại cô ấy mới ý thức được, mấy ngày này, giới tuyến quan hệ với bạn nhỏ nên rõ ràng dần dần càng ngày càng mơ hồ.
Sao cô ấy lại có thể quên chuyện quan trọng như thế.....
Trong một khoảng thời gian ngắn, Giang Ngu có điểm hoảng hốt.
Tươi cười của Trình Tô Nhiên đọng lại.
Giống như một cây châm đâm vào địa phương mềm mại nhất nơi đáy lòng, chậm rãi lan tràn bén nhọn đau đớn, cô nghe thấy thanh âm cảnh trong mơ bị xé rách, có một bàn tay, dùng sức đem cô ném ra ngoài.
Cô trở lại hiện thức, cô nhớ tới Bạch Lộ.
Khuôn mặt của Bạch Lộ, văn tự của Bạch Lộ, ảnh chụp của Bạch Lộ.....
Đôi mắt bị chua xót bao phủ.
"Em không cần tiền....Chị không cần lại cho em tiền....." Trình Tô Nhiên một bên lẩm bẩm một bên lắc đầu.
Giang Ngu thấy không rõ biểu tình của cô, lại có thể cảm nhận được cảm xúc, nồng đậm, thoát khỏi phạm vi quan hệ, là loại cảm xúc mà cô ấy không hy vọng xuất hiện nhất.
"Vậy em muốn cái gì?" Cô ấy kiên nhẫn hỏi.
Trình Tô Nhiên hoảng loạn, bất chấp mọi thứ, nức nở nói: "Muốn chị."
Trong phòng lâm vào yên tĩnh, tĩnh đến khiến cho người sợ hãi.
"Lặp lại lần nữa? Tôi không nghe rõ." Thanh âm Giang Ngu sâu lãnh, khuôn mặt ẩn trong bóng đêm phủ lên sương lạnh.
Trình Tô Nhiên run rẩy, bỗng nhiên tỉnh táo lại, lúc này mới ý thức được bản thân đã nói gì.
"Không có không có.....ý của em là....muốn tiền chị cấp....." Nói xong, cô gắt gao cắn môi, đem mặt vùi vào tóc Giang Ngu, không cho thanh âm nức nở bên trong cổ họng tiết ra ngoài.
Một trận trầm mặc dày vò thật lâu.
"Điền Lâm chuyển cho em, chính là tiền của tôi." Bên tai rốt cuộc truyền đến thanh âm quen thuộc, so với lúc nãy hòa hoãn hơn một chút.
Trình Tô Nhiên phát run, môi bị cắn đến sinh đau.
Một cái hôn trấn an dừng lại trên thái dương cô.
"Ngoan....." Giang Ngu dỗ dành nói, lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô gái nhỏ.
Trình Tô Nhiên từng chút từng chút thả lỏng thân thể.
Ở bên trong yên tĩnh, cô nghe thấy tiếng tim mình đập từ nhanh đến chậm, cảm giác được độ ấm nóng bỏng trên đỉnh đầu chậm rãi dời xuống, sau cổ kinh ra mồ hôi, phảng phất giống như sống sót sau tai nạn.
Cao độ khẩn trương qua đi là mệt mỏi gấp bội, cảm giác buồn ngủ lại lần nữa bắt lấy đại não cô....
Ngay tại lúc mơ màng sắp ngủ, bên tai vang lên một giọng nữ trầm thấp: "Ngày kia tôi phải đi Paris công tác, em ở nhà ngoan ngoãn, biết không?"
Trình Tô Nhiên mơ mơ màng màng mà trả lời được.
.......
Giang Ngu vừa đi chính là ba ngày.
Từ đêm đó nhìn lén lịch sử trò chuyện, Trình Tô Nhiên thường thường sẽ nhớ tới Bạch Lộ, gương mặt kia, những câu chữ đó, những ảnh chụp đó, đều hiện lên rõ ràng mạch lạc ở trong đầu cô.
Cô thậm chí có điểm chán ghét trí nhớ tốt đẹp mà bản thân vẫn luôn lấy làm tự hào.
Dựa vào cái gì?
Bạch Lộ có thể, cô không thể.
Dựa vào cái gì cô chỉ là biểu lộ ra một chút tâm tư, đã bởi vì sợ hãi mất đi mà không thể không lập tức thu hồi....
Nhìn tin nhắn ngân hàng nhiều hơn hai mươi vạn, nhìn kia một chuỗi đối với cô mà nói rất nhiều số không, trong lòng Trình Tô Nhiên biết rõ ràng.
Bởi vì cô là chim hoàng yến a----
Một con chim hoàng yến đối với kim chủ động chân tình.
Cô xứng đáng không phải sao?
4 - 5 giờ, bầu trời chậm rãi tối dần, Trình Tô Nhiên đi ở bên trong sân trường trống trải, cô vẫn chưa muốn ăn cơm, liền cứ như vậy lang thang không mục tiêu, đi rồi lại đi, đi tới sân điền kinh.
Có người đang chơi bóng rổ, có người đang chạy bộ, còn có người đang huấn luyện.
Gió lạnh thổi tới trên mặt, có điểm khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo, Trình Tô Nhiên túm chặt quần áo, bước lên đường băng plastic, một bên chậm rì rì tản bộ một bên mở Wechat ra.
Tin nhắn cuối cùng mà cô gửi cho Giang Ngu là một cái biểu tình.
Các cô xa nhau cũng đã bảy giờ, mấy ngày nay tin nhắn lui tới cũng chỉ có "Chào buổi sáng" cùng "Ngủ ngon".
Cũng không biết buổi tối không có cô, chị ấy ngủ có ngon không? Trình Tô Nhiên có chút tự luyến mà nghĩ, nhưng sau đó lại nghĩ đến, bản thân bất quá cũng chỉ là một cái gối ôm làm ấm giường mà thôi, rồi lại tự giễu cười cười.
Vòng bạn bè của chị ấy không có bất luận động thái gì.
Trước kia, cô cảm thấy chị ấy không thích chơi mấy thứ này, cùng "bạn nhỏ" như mình bất đồng, hiện tại, cô minh bạch, không phải không phát động thái, mà là chỉ phát ở tài khoản chính.
Cô thở dài, thở ra nhàn nhạt khói trắng.
Bất tri bất giác đã đến mùa đông. Mà các cô, lại là mùa hè tương ngộ.
Vừa nghĩ đến, đầu ngón tay Trình Tô Nhiên cũng vừa trượt, click vào danh bạ, tìm được "Hoa trong gương, trăng trong nước.", trong nháy mắt kia, rất muốn rất muốn ấn xuống, gọi qua.
Nhưng lý trí nói cho cô biết không thể.
Nhìn dãy số đã nhớ kỹ trong lòng, cô lưu luyến mà thu hồi tay, hốc mắt phiếm toan.
Một cuộc gọi video đột nhiên hiện lên.
Trình Tô Nhiên sợ tới mức dừng lại, nhìn thấy rõ ràng người bên trong màn hình, nhất thời vừa mừng vừa sợ, luống cuống tai chân mà lấy tai nghe.
Tiếng chuông vẫn luôn vang, dây tai nghe lại bị cuốn vào nhau, trong chốc lát mở không ra.
"Ai----"
Trình Tô Nhiên gấp đến độ dậm chân, nhìn nhìn trái phải, chạy chậm đến địa phương ít người, ấn xuống kiện màu lục.
Trên màn hình xuất hiện khuôn mặt Giang Ngu.
Trên mặt cô ấy vẫn còn mang theo lớp trang điểm, đỉnh mày hơi chọn, đuôi mắt sâu và đen, đôi môi no đủ nùng diễm sắc đỏ, mặt mày có vài phần khí tràng sắc bén. Cuộc gọi vừa nhận đã cười, "Nhiên Nhiên, hôm nay là đông chí, có ăn sủi cảo chưa?"
Thân mình Trình Tô Nhiên hơi cương, ngón tay đang vòng quanh tai nghe ngừng lại, tâm lọt vào vực sâu bỗng nhiên lại cấp tốc nhảy lên.
Cô ăn hay không ăn sủi cảo cũng đáng để chị ấy nhớ thương sao....
Vì cái gì, tổng ở thời điểm cô mất mát lại cho cô hy vọng, vì cái gì, lại ở thời điểm cô chờ mong cho cô tuyệt vọng. Cô bỗng nhiên cảm thấy thật mệt mỏi, tựa hồ gia hạn hiệp ước cũng không phải chuyện làm người vui vẻ.
Nhưng mà mệt như vậy mới có thể đổi lấy lưu tại bên người chị ấy.
Mỗi ngày trôi qua cô đều bị mâu thuẫn tra tấn.
"Nhiên Nhiên? Làm sao vậy? Internet không tốt sao? Có phải không nghe được không?" Giang Ngu nhíu mày, thần sắc lược hiện lo lắng.
"A, không có....." Trình Tô Nhiên kéo kéo khóe miệng, nặn ra một nụ cười xán lạn, "Em quên mất hôm nay là đông chí, một lát nữa liền đi ăn sủi cảo. Chị thì sao? Ở bên kia hiện tại đang là buổi sáng đi?"
Giữa mày Giang Ngu giãn ra, cười gật đầu, "Ừm, hơn 9 giờ, chuẩn bị đến một salon tư nhân."
Bối cảnh là ở trong xe, rất an tĩnh, không biết bên cạnh chị ấy có người hay không.
Trình Tô Nhiên thất thần mà nhìn cô ấy, lẩm bẩm hỏi: "Vậy khi nào thì chị trở về nha?"
Vừa dứt lời, màn hình đột nhiên chuyển hướng về phía cửa sổ, sau đó liền nhìn thấy cửa sổ xe được hạ xuống, tức khắc có tạp âm, trên màn hình xuất hiện địa phương được đánh giá là một trong những kiến trúc bật nhất: Khải Hoàn Môn.
"Vừa lúc đi ngang qua Quảng trường Hòa Hợp, cho em xem Khải Hoàn Môn, lần sau có rảnh tôi sẽ mang em đến chơi, được không?" Bên trong điện thoại truyền ra thanh âm ôn hòa của Giang Ngu.
Trình Tô Nhiên nhìn chằm chằm màn hình, trong mắt hiện lên hơi nước, run run mà ứng thanh: "Được."
"Sắp đến rồi, không nói nữa, tôi bay chuyến bay buổi tối ngày mai trở về, đáp xuống sẽ nói với em." Màn hình lại quay lại là mặt Giang Ngu, cô ấy tựa hồ rất vội, mới nói xong, còn không đợi người đáp lại, đã tắt video.
Màn hình lại khôi phục về giao diện danh bạ "Hoa trong gương, trăng trong nước".
Trình Tô Nhiên cầm điện thoại xuất thần, khóe mắt ướt đẫm.
Không biết đã đứng bao lâu, sắc trời càng ngày càng tối, cô giơ tay xoa xoa khóe mắt, đem điện thoại cùng tai nghe toàn bộ cất vào túi, xoay người hướng nhà ăn đi đến.
.......
Giang Ngu bay trở về ngày đó là thứ ba.
Hôm nay mãn khóa, sáng sớm Trình Tô Nhiên đã nhận được tin nhắn đăng ký chuyến bay của Giang Ngu, cả ngày đều thất thần, đi học cũng thất thần, thật vất vả mới ngẩn ngơ đến chạng vạng, cô lại nhận được tin nhắn chuyến bay Giang Ngu đi đã hạ cánh, đang trên đường trở về khác sạn.
Đi ra khỏi khu dạy học, cô giống như một con chim sổ lồng, nhảy nhót không thôi, nhảy bắn đến nhà ăn ăn cơm chiều, sau đó hỏa tốc chạy đến khách sạn.
Hiện tại mỗi ngày cô đều tự mình lái xe, tài xế Tiểu Văn liền ngồi ở ghế phụ.
Nội thành có chút tắt nghẽn.
Lộ trình nửa giờ phải đi tận 40 phút.
Đã tới khách sạn, Trình Tô Nhiên đem xe ném cho tài xế đi đỗ, gấp không chờ nổi đi thang máy lên tầng. Tâm cô theo tầng lầu không ngừng phập phồng bay lên, ngừng ở tầng 27, chạy nhanh ra ngoài, xoát thẻ mở ra cửa lớn màu bạc.
"Chị!"
Trong phòng trống không.
Người đâu?
Còn chưa về tới sao?
Trình Tô Nhiên nhìn quét một vòng, bỗng nhiên phát hiện cửa phòng ngủ chính bình thường vẫn luôn mở ra, giờ phút này lại đóng lại.
Chẳng lẽ chị ấy ở bên trong?
Cô buông ba lô xuống, đi qua, giơ tay gõ gõ cửa, nhẹ giọng gọi: "Chị? Chị ở bên trong sao?"
Không ai trả lời.
Lại gõ cửa một lần nữa, như cũ vẫn không ai trả lời.
Trình Tô Nhiên thật cẩn thận mà mở cửa ra, trong phòng ngủ không có một bóng người, chiếc giường to rộng kia được trãi đến chỉnh chỉnh tề tề, phía trên không biết từ khi nào đã có thêm một sấp giấy A4 trắng.
A?
Cô tò mò tiến lên, cầm lấy nhìn nhìn, là một phần văn kiện giống như sơ yếu lý lịch.
Hình trên giấy chứng nhận là Giang Ngu.
Tên họ: Giang Ngu.
Tên từng dùng: Giang Vãn Nhân.....
"!!!"
Trình Tô Nhiên nhẹ hít một hơi, che miệng lại.
Thời gian tại đây một khắc yên lặng.
Qua một lát sau, bên ngoài truyền đến động tĩnh tiếng cửa chốt mở, tay chân cô đang cương cứng, đột nhiên phục hồi tinh thần, cuống quýt đem văn kiện thả lại, nhưng mà đã muộn----
"Nhiên Nhiên?"
Giang Ngu lôi kéo rương hành lý đứng ở cửa phòng, thân hình thon dài khí thế mười phần, "Em vừa trở về sao?"
"......" Thần sắc Trình Tô Nhiên hoảng loạn mà nhìn cô ấy.
Còn không kịp nói gì, ánh mắt Giang Ngu đã dừng trên văn kiện trong tay cô, sắc mặt chợt biến, buông rương hành lý bước nhanh đi qua, một phen đoạt lại, đưa đến trước mặt nhìn nhìn.
Ánh mắt đảo qua từng chữ một.
Cô ấy nhăn lại mi, hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập, bả vai hơi hơi phát run.
"Ai cho phép em lộn xộn đồ đạc của tôi?!" Giang Ngu ngẩng đầu, ánh mắt âm lãnh như thiết.
"Em...." Trình Tô Nhiên hoảng sợ mà lui về sau.
- ----- chát!
Một cái tát của Giang Ngu dừng ở trên mặt cô.
Trình Tô Nhiên ngẩn ra, chỉ cảm thấy bên tai có thanh âm ong ong, má trái nhanh chóng lan tràn nóng rát đau đớn.
Kia một khuôn mặt trắng nõn mềm mại trong nháy mắt phiếm hồng.
Cô ngây ra như phỗng.
"Cút đi." Giang Ngu chỉ vào cửa phòng ngủ, khoảnh khắc đó mắt đỏ lên, ngực từng trận từng trận kịch liệt phập phồng.
Trình Tô Nhiên ngốc ra sau một lúc lâu, nước mắt rào rạt chảy xuống, đầy mặt chật vật mà chạy ra khỏi phòng.....