Hô hấp nóng rực phất qua lỗ tai mẫn cảm, Trình Tô Nhiên nhịn không được run run, nghiêng đầu trốn tránh, tim đập không tự chủ được cũng nhanh hơn.
Giang Ngu lại tưởng là cự tuyệt, đáy mắt hiện lên mất mát, nhịn xuống ý niệm.
Vừa động liền không hề động nữa.
Trình Tô Nhiên ngừng thở, động tác lấy sữa rửa mặt trên tay dừng lại, lẳng lặng chờ xúc cảm ấm áp như trong tưởng tượng dán lên. Đợi hồi lâu cũng không thấy cái hôn như trong dự đoán.
Cô ngẩng đầu nhìn vào gương.
Giang Ngu chỉ ôm cô, khom lưng cúi đầu, cằm đặt ở bên cổ cô thong thả cọ cọ.
Sao lại thế này?
Không phải muốn hôn cô sao?
Trình Tô Nhiên nhíu mày, quay mặt lại, "Chị đang làm gì?"
Gương mặt không nghiêng không lệch mà chạm phải chóp mũi cô ấy.
"Hửm?" Giang Ngu mờ mịt giương mắt.
Trình Tô Nhiên: "......"
"Làm sao vậy?"
"...... Em muốn rửa mặt, buông ra." Trình Tô Nhiên có chút bực bội, giãy giụa đẩy cô ấy ra.
Giang Ngu ngẩn ra, nhìn thấy lỗ tai cô phiếm hồng, mặt mày cũng là một bộ dáng xấu hổ buồn bực, đột nhiên phản ứng lại, tiến đến gần, nặng nề mà hôn một cái lên mặt cô.
Trình Tô Nhiên thoáng chốc cứng đờ, tâm như bị điện giật kịch liệt run rẩy, địa phương bị hôn qua cũng chậm rãi dâng lên nhiệt ý.
Cô ở trong gương đỏ mặt.
"Chị ----" cô giơ tay phủi nước về phía Giang Ngu.
Giang Ngu tránh không kịp, bị phủi mặt đầy bọt nước, thấy cô muốn lấy sữa rửa mặt liền thuận tay lấy tấm lưới tạo bọt đưa qua.
Trình Tô Nhiên yên lặng tiếp nhận, không nói một lời xoay người xoa xoa tạo bọt.
Phòng tắm này rất lớn, bồn rửa tay hình chữ nhật cũng đủ chứa hai người đứng thẳng, cho nên Giang Ngu cũng rửa mặt ở ngay bên cạnh, thường xuyên liếc mắt một cái nhìn Trình Tô Nhiên, nhấp miệng nghẹn cười.
Thu thập xong, Trình Tô Nhiên đem khăn lông treo bên cạnh khăn lông của Giang Ngu, bàn chải đánh răng cũng giống như vậy, nghiễm nhiên không đem bản thân xem như người ngoài. "Chị tính toán xử lí em trai của chị như thế nào?"
Tươi cười của Giang Ngu hơi cương, "Tôi không có em trai...." Cô ấy rũ mắt nhìn kem mắt không cẩn thận lấy quá nhiều trên đầu ngón tay, đưa tay hướng về phía Trình Tô Nhiên, "Em cũng thoa một chút đi."
Cô ấy không thừa nhận cái gọi là em trai kia, cũng không thừa nhận cái gọi là người nhà, chỉ thừa nhận bản thân.
Nhìn bộ dáng cô ấy vân đạm phong khinh, tức khắc Trình Tô Nhiên phản ứng lại, trong lòng nhàn nhạt đau đớn, "Vậy gọi là súc sinh." Vươn ngón út ra, lấy một ít kem mắt trên tay cô ấy, "Chị tính sẽ xử lí súc sinh đó như thế nào?"
"Kiểm tra cũng không có vấn đề gì để nói, cứ để hắn ngồi xổm ở cục cảnh sát mấy ngày đi." Giang Ngu dùng ngón út nhẹ nhàng điểm chút kem lên mắt.
Động tác của Trình Tô Nhiên cũng giống như động tác của cô ấy, "Lúc em đánh vào đầu hắn ta cũng không nhẹ, có thể tạo thành chấn thương não không? Đến lúc đó lỡ như ăn vạ chị liền phiền toán. Hơn nữa...." Giọng nói của cô dừng lại một chút, trong ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng, "Nếu như hắn không có tiền, vạn nhất thẹn quá hóa giận gây bất lời cho chị...."
Trước khi gặp phải chuyện ngày hôm qua Trình Tô Nhiên đã cho rằng gia đình mình cũng đã đủ máu lạnh, nhưng không nghĩ tới trên đời này còn loại người và chuyện còn điên cuồng hơn.
Chảy trong mình một nửa dòng máu "người thân", vì muốn có được tiền, tình nguyện bản thân đi ngồi tù cũng muốn hạ sát thủ. Cô càng nghĩ càng cảm thấy lạnh lẽo cả người, càng thêm đau lòng Giang Ngu.
"Hắn không có bản lĩnh đó." Giang Ngu cười nhạo.
"Dư luận thì sao? Nếu như hắn lên mạng lá lối khóc lóc...."
"Có Đồng Đồng giúp tôi để ý rồi."
Trình Tô Nhiên yên lặng tắt nước đi, tâm tình càng thêm nặng nề. Cô biết cô hiểu lầm Giang Ngu rất nhiều rất nhiều, tra tấn lẫn nhau cũng thật lâu thật lâu, những dấu vết đó không phải ngày một ngày hai là có thể tiêu trừ, mà hiện tại, giữa các cô lại được xem như là gì chứ?
"Nhiên Nhiên...." Giang Ngu ôm lấy cô phát ngốc.
"Không có việc gì, tôi có thể xử lý tốt, tin tưởng tôi."
Trình Tô Nhiên nhắm mắt lại, mềm mại tựa vào trong lồng ngực cô ấy, cọ cọ lỗ tai, "Em tin chị, vậy chị có tin em không?"
"Hửm?"
"Ở trước mặt em, chị muốn khóc thì cứ khóc, muốn cười cứ cười, chị vốn như thế nào thì cứ như thế đó, đừng ngụy trang, đừng để ý hình tượng, cũng đừng lo lắng em sẽ rời khỏi chị. Bởi vì em sẽ không làm như vậy, cho dù chị có đuổi em đi cũng sẽ không như vậy."
Trong lòng Giang Ngu chấn động, có một loại khủng hoảng bị nhìn thấu vào nơi sâu thẳm bên trong linh hồn, nhưng lại chỉ trong nháy mắt hóa thành vô số dòng nước ấm cuồn cuộn chảy đi khắp người.
Giống như ngọt thanh cam lộ, tích nhập vào trong nội tâm đã khô hạn nứt nẻ từ lâu, "xuy" một tiếng thoát ra nhè nhẹ làn khói.
Cô ấy không có ngụy trang.
Từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, sớm đã bị đào đến sạch sẽ.
"Ừm...." Cô ấy ôm chặt Trình Tô Nhiên.
Trình Tô Nhiên ngưỡng mặt nhìn cô ấy, mắt đen chớp động liễm diễm ánh sáng nhu hòa, "Em không hy vọng chị luôn lấy lòng em, mọi chuyện đều phải theo ý em, Giang Ngu, để lại ôn nhu cho bản thân chị lâu hơn một chút, có được không?"
"Tôi...." Giang Ngu há miệng thở dốc, ngực bỗng dưng giống như bị dao đâm đau đớn.
Trước kia cô ấy là kim chủ, cường thế, cao cao tại thượng, đối đãi với Nhiên Nhiên là bất bình đẳng, hiện tại cô ấy muốn đền bù lại, muốn làm nhạt đi đoạn ký ức u ám lưu lại tựa như bóng ma kia ở trong lòng Nhiên Nhiên. Cho nên cô ấy vạn sự cẩn thận, không dám làm bất cứ điều gì, sợ lại tạo thêm một vết thương nữa ở trong lòng Nhiên Nhiên.
"Hửm?" Trình Tô Nhiên giơ tay xoa xoa mặt cô ấy.
Giang Ngu chớp chớp mắt, bắt lấy cái tay kia, lòng bàn tay tinh tế mà vuốt ve mu bàn tay, "Được."
Lưỡng đạo ánh mắt chặt chẽ giao triền nhau, môi đỏ gần trong gang tấc, hai mắt cô ấy có chút thất thần, yết hầu không tự giác mà có chút lăn lộn, đối với phiến môi kia sinh ra mãnh liệt khát vọng.
Cô ấy thật sự không biết đủ.
Quá tham lam.
"Ở lại chỗ tôi vài ngày đi?" Giang Ngu nhịn xuống dục niệm, nghiêng đầu hôn hôn tay cô.
Trình Tô Nhiên sửng sốt nói: "Em còn phải đi làm...."
"Xe đón xe đưa, không chậm trễ."
"......"
Thấy cô rũ mắt trầm tư, bộ dáng cũng không phải thực tình nguyện, Giang Ngu có chút thất vọng, "Không sao, sau này đến cũng được, giường của chúng ta vĩnh viễn có một nửa vị trí cho em."
"Giường của 'chúng ta'?" Trình Tô Nhiên buồn cười nhướng mày.
Giang Ngu giả ý không biết mà quay mặt đi.
"Ở lại cũng có thể, nhưng chỉ có thể nhiều nhất hai ngày, bởi vì hiện tại cuối năm đang là mùa cao điểm của hội nghị cho nên tương đối bận rộn...." Cô suy xét đến ảnh hưởng của chuyện ngày hôm qua, lo lắng cảm xúc của Giang Ngu không tốt, không yên lòng, giới hạn thỏa hiệp cũng ở mức tối đa.
"Chờ buổi chiều sau khi em bận rộn xong, trở về thu thập một chút đồ."
Giang Ngu vui mừng ra mặt, sau đó lại nghĩ tới Văn Nhược Huyền, chần chờ hỏi: "Bằng hữu của em sẽ không để ý chứ?"
"Để ý cái gì?"
"Em ở lại chỗ của tôi."
"Đương nhiên là không, tại sao lại phải để ý?" Trình Tô Nhiên không rõ nguyên do.
Giang Ngu ho nhẹ một tiếng, làm bộ dáng không chút để ý, "Quan hệ của các em tốt như vậy, ở bên nhau cũng thân mật như vậy, khẳng định là cô ấy cũng luyến tiếc thả em đi."
Lại một cổ vị chua nồng đậm phiêu đãng bên trong không khí.
Lần này Trình Tô Nhiên phản ứng lại.
"Chị ghen?"
Giang Ngu tránh đi ánh mắt của cô, không trả lời.
"Ha ha ha ha...." Trình Tô Nhiên cất tiếng cười to.
Giang Ngu: "....."
.......
Sau khi tiễn Trình Tô Nhiên rời đi, Giang Ngu công đạo dì giúp việc cẩn thân quét dọn lại phòng ngủ chính, ngay sau đó cũng ra cửa theo. Trước tiên cô ấy liên hệ với trợ lý dò hỏi tình huống của Tưởng Chí Quân, trợ lý nói chỉ bị thương nhẹ ở đầu, cũng không nghiêm trọng.
Sau đó cô ấy báo cảnh sát.
Trong văn phòng không có camera theo dõi, nhưng ngoài cửa có, tinh tường quay lại cảnh Tưởng Chí Quân vào trong văn phòng không bao lâu lại bị bảo vệ bắt đi ra ngoài. Trợ lý và bảo vệ là nhân chứng, trên cổ cô ấy còn có vết đỏ chưa tiêu cùng máy tính bị quăng ngã hư, vật trang trí là vật chứng, không tốn bao nhiêu công phu, Tưởng Chí Quân đã bị đưa vào trại tạm giam.
Giang Ngu chi trả tiền thuốc men cho hắn, trước khi đi, hắn còn đang mắng nhiệt tình: "Xú kỹ nữ không có lương tâm! Mẹ nuôi mày lớn như vậy lại lòng lang dạ sói! Kiếm nhiều tiền như vậy chỉ biết tự mình vụng trộm giấu riêng, hắc hắc, chờ lão tử ra ngoài được rồi nhất định sẽ bóp chết mày!"
Giang Ngu lại làm như không nghe thấy.
Sau khi đến công ty xong, thừa dịp vẫn còn chút thời gian, cô ấy lại trở về nhà đem phòng ngủ đã được dì giúp việc quét tước sạch sẽ thu thập lại một lần nữa.
Phòng để quần áo chừa ra một vị trí, để cho Nhiên Nhiên treo quần áo của mình lên, thư phòng tạm thời không kịp thêm một cái bàn nữa cho nên chỉ có thể đem giá sách dọn dẹp dư ra một nửa vị trí trống, để cho Nhiên Nhiên bày biện tài liệu sách vở, tìm trong phòng gối và bao gối mới tinh, mang vào, lại đem đại bộ phận thỏ bông cất vào trong phòng chứa.
Tuy rằng chỉ ở lại nhiều nhất hai ngày, nhưng sớm muộn gì một ngày nào đó cũng sẽ ở chung.
Giang Ngu đầy cõi lòng chờ mong bắt đầu tính toán.
........
Chạng vạng, đầy trời là ráng màu.
Một chiếc xe thể thao thuần đen dừng lại ở dưới lầu Cánh Thanh, cửa ghế phó lái giơ lên cao cao, Trình Tô Nhiên bước nhanh từ bên trong đi ra, chui vào trong xe, kéo cửa xe xuống.
"Chị rốt cuộc có mấy chiếc xe?" Cô quay đầu nhìn nữ nhân đang ngồi trên ghế điều khiển.
Giang Ngu chỉ trang điểm nhẹ, môi đỏ nùng diễm, con ngươi lãnh mị hàm chứa ý cười, "Không nhiều lắm, bảy tám chiếc."
"...." Trình Tô Nhiên hướng cô ấy giơ ngón tay cái.
"Đến nhà của em lấy đồ trước, sau đó tôi lại trở về công ty, laptop còn để ở văn phòng."
"Ừm."
Xe lái ra đường cái lớn.
Mười phút sau đã tới trước cổng tiểu khu Tân Vịnh, Trình Tô Nhiên tháo đai an toàn ra, "Có muốn lên ngồi một lát không?"
"Không được," Giang Ngu lắc đầu, "Tránh gặp phải bạn của em."
Trình Tô Nhiên ngẩn ra, "Nhược Huyền... Rất khó ở chung sao?"
Giang Ngu rũ mắt không nói.
Lông mi thật dài giống như cánh bướm, in bóng mờ mờ ở nơi đầu đáy mắt cô ấy, Trình Tô Nhiên còn muốn nói cái gì nữa, cô ấy bỗng dưng ngẩng đầu lên, nhàn nhạt cười một cái, "Không có, Văn tổng rất tốt. Chẳng qua.... Dù sao cũng là nơi riêng tư của hai người, tôi chỉ là một người khách lạ, cũng không tiện quấy rầy thường xuyên."
Lời này vừa nói ra, trong lòng từng trận đau đớn.
Cô ấy thật sự ghen tị với Văn Nhược Huyền.
Ghen tị nàng làm bạn với Nhiên Nhiên đã 5 năm, ghen tị nàng và Nhiên Nhiên ở cùng một chỗ, ghen tị nàng hiểu về Nhiên Nhiên nhiều như vậy....
Trình Tô Nhiên sửng sốt.
Lúc này trừ bỏ nùng liệt vị chua còn có chất vị cay đắng.
"Em và Nhược Huyền chỉ là bạn." Cô thở dài, trong đầu thình lình hiện lên những bức tranh kia.
Giang Ngu không nói gì nữa, chỉ gật đầu, ý bảo cô đi lấy quần áo đi.
Trình Tô Nhiên bất đắc dĩ xuống xe.
Đèn đường tiểu khu chiếu xuống kéo lấy bóng cô thật dài, bước chân càng lúc càng nhanh. Hôm nay Nhược Huyền nghỉ ngơi, trở về trước, cô cũng đã báo với Nhược Huyền một tiếng ở trong Wechat nhưng vẫn chưa nhận được trả lời.
Hoàng hôn xuyên thấu qua cửa sổ chiếu tiến vào phòng khách.
Văn Nhược Huyền đang ở trên ban công thu ga trải giường vào, nàng mặc một bộ quần áo ở nhà thuần tịnh thanh nhã, tóc dài buột thấp ở sau đầu, cả người đắm chìm bên trong ráng màu kim hồng, giống như một bức tranh sơn dầu tĩnh mỹ.
"Nhược Huyền...." Trình Tô Nhiên đổi dép lê đi qua.
Người nọ xoay người lại, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, "Đã về rồi à. Hôm nay mình có mua sườn dê, buổi tối chúng ta nướng sườn dê ăn đi?"
Trình Tô Nhiên nghẹn lời.
Quả thật không thấy tin nhắn trên Wechat.
"Nhược Huyền...." Cô dừng một chút, "Tối nay và tối mai mình phải đến nhà một người bạn ở lại hai ngày, cảm xúc của cô ấy có chút không tốt, mình ở cạnh bồi cô ấy. Cho nên sườn dê.... Cậu cứ ăn đi, hoặc là cho vào tủ đông cũng được, đợi ngày kia mình trở về, mình làm cho cậu ăn."
Tươi cười của Văn Nhược Huyền cứng lại, ga trải giường trong tay run run, hỏi: "Là Giang tổng sao?"
"Ừm." Cô cũng không gạt nàng.
Nháy mắt kia khi nói là "một người bạn", thế nhưng lại cảm giác được không thích hợp.
Hiện tại cô và Giang Ngu được xem là quan hệ gì?
"À, được," Văn Nhược Huyền chần chờ gật đầu, lại khôi phục nụ cười ôn hòa thong dong, "Không có việc gì, sườn dê tự mình ăn cũng được, chờ cậu trở về lại mua một phần mới, chúng ta cùng nhau ăn."
"Vậy mình đi thu thập đồ đạc."
"Ừm."
Trình Tô Nhiên xoay người trở về phòng.
Nhìn thân ảnh của cô khuất dần nơi khúc cua nhỏ của lối đi, Văn Nhược Huyền khẽ thở dài, ngón tay gắt gao nắm chặt ga trải giường ----- vừa mới giặt sạch phơi khô, cứ nắm chặt như vậy, tựa như trái tim đang lo sợ bất an của nàng lúc này.
Từ lúc bị Nhiên Nhiên phát hiện quyển vỡ vẽ kia, sau khi nàng hữu kinh vô hiểm vượt qua, hai người ở chung mỗi ngày càng thêm thật cẩn thận. Nàng đem những đồ vật thuộc về Nhiên Nhiên mà bản thân tư tàng đều khóa lại, vừa không dám quá mức quan tâm Nhiên Nhiên, lại không thể cố tình tránh né, giống như một cái cân, vất vả duy trì cân bằng hai phía.
Nhưng nàng cũng dần dần phát hiện, quan hệ giữa Nhiên Nhiên và Giang Ngu so với trong tưởng tượng của nàng tốt hơn rất nhiều.
Đặc biệt là khi nàng biết Nhiên Nhiên trước kia đã quen biết Giang Ngu.
Nàng vẫn luôn cho rằng bản thân nhận thức Nhiên Nhiên sớm nhất, nhưng lại không nghĩ rằng có người so với nàng còn sớm hơn, ngay cả thân phận "bằng hữu" cũng mất đi ưu thế. Điều này làm cho nàng càng ngày càng cảm thấy bất an....
Phảng phất như bảo bối mà bản thân quý trọng đột nhiên bị người khác đoạt đi.
Vài phút sau, Trình Tô Nhiên xách theo hai cái túi vai nhỏ ra tới, hướng nàng phất phất tay, "Nhược Huyền, mình đi đây."
Văn Nhược Huyền bỗng nhiên hoàn hồn, lẩm bẩm đáp: "Được....."
Cửa mở rồi lại đóng.
Văn Nhược Huyền lặng im đứng ở tại chỗ, sau một lúc lâu, nàng buông ga trải giường ra, xoay người đi đến một góc của ban công, mở cửa sổ ra.
Góc này có thể nhìn thấy được một nửa cổng lớn của tiểu khu.
Một chiếc xe thể theo màu đen lẳng lặng ngừng ở cổng.
Là Giang Ngu sao?
Không bao lâu, trong tầm mắt xuất hiện thân ảnh của Trình Tô Nhiên, cô mang theo ba lô đai an toàn, nện bước nhẹ nhàng đi ra ngoài cổng, lúc này, cửa ghế phụ của xe chậm rãi nâng lên.
Cô ngồi lên chiếc xe kia.
.......
5 giờ chiều mặt trời đã rơi dần xuống núi, một tia chiều tà cuối cùng lưu tại phía chân trời.
Xe lâm thời ngừng lại ở trước cửa công ty SIENA, Giang Ngu xuống xe đi lấy máy tính, Trình Tô Nhiên liền ngồi ở trong xe chờ. Ước chừng đợi vài phút, ánh mắt cô đảo qua, lại thấy Giang Ngu đang đứng ở trước quầy lễ tân của lầu một, cùng vài người nói cái gì đó.
Hửm?
Làm sao vậy?
Bên cạnh hình như còn có người nước ngoài, đôi tay Giang Ngu đang ra dấu cái gì đó.
Một trận tiếng ồn ào thổi qua tới.
Trình Tô Nhiên cau mày, ẩn ẩn có dự cảm không tốt, xuống xe chạy chầm đến.
Một nữ nhân tóc vàng mắt xanh dáng người thon dài đang đứng ở trước quần lễ tân, trong miệng là tiếng Anh đứt quãng sứt sẹo, vừa nói vừa khoa tay múa chân. Giang Ngu lao lực mà nghe nàng nói chuyện, nghe xong nửa ngày cũng chỉ nghe ra được đây là người mẫu phía công ty mẹ bên Nga đến đây.
Hai vị cô nương lễ tân càng là đầu đầy mờ mịt.
"Giang Ngu...."
Trình Tô Nhiên cho rằng các cô ấy đang cãi nhau, bước nhanh đi qua, theo bản năng che ở trước người Giang Ngu, "Làm sao vậy?"
Giang Ngu ngẩn người, bắt lấy tay cô, đem cô kéo sang bên cạnh mình, "Người mẫu tới từ Nga, tiếng Anh rất tệ, hẳn là tìm rất lâu mới tìm tới được đây..... Không biết người đại diện làm việc như thế nào nữa." Đè thấp thanh âm, khuôn mặt cũng lộ ra không kiên nhẫn.
"Cô..... Các người..... Lừa.... Gạt chúng tôi......" Nữ nhân tóc vàng kia mặt đầy tức giận.
Giang Ngu: "?"
Trình Tô Nhiên nhìn chằm chằm nàng, thử dùng tiếng Nga gà mờ của mình để chào hỏi: "Chào cô?"
Nữ nhân tóc vàng có chút sửng sốt.
"Ách, tôi chỉ biết một chút tiếng Nga, cô có thể chậm rãi nói." Trình Tô Nhiên trấn an mà cười cười.
Giây tiếp theo, hốc mắt nữ nhân phiếm hồng, khóc lên, "Các người là công ty lừa đảo...... Người đại diện lừa gạt chúng tôi ký hợp đồng với một công ty khác.... Các người không nói chữ tín..... Các người....."
Tâm Trình Tô Nhiên trầm xuống.