Ánh đèn mờ nhạt dừng ở trên mặt Trình Tô Nhiên, vì cô mạ lên một tầng ánh sáng ấm áp nhu hòa, da thịt mịn màng tựa như được phủ thêm lớp men gốm. Độ ấm từ lòng bàn tay của cô ngược dòng xuôi lên, dọc theo cánh tay cuồn cuộn không ngừng chảy vào đáy lòng Giang Ngu.
Cô tổng có thể dễ dàng vuốt phẳng cảm xúc của cô ấy.
Giang Ngu nhìn thẳng đôi mắt kia, trái tim đang sôi trào cũng yên lặng xuống, bỗng nhiên, cô ấy quay mặt đi, rút tay ra, đỡ giường run rẩy đứng lên.
"Chị đi đâu?" Trình Tô Nhiên theo đứng dậy.
"Đừng nhúc nhích."
"?"
"Em cứ ngồi ở chỗ này, đừng xoay người lại, tôi có lời muốn nói với em. Rất nhiều lời...." Thanh âm Giang Ngu khàn khàn, đầy người mùi rượu đốt đến đầu óc nóng lên, cô ấy tùy tay bắt lấy một con thỏ ôm vào trong lòng ngực, từng bước một đi đến trước cửa sổ, ngăn trở tầm mắt mình.
Trong phúc chốc, Trình Tô Nhiên minh bạch ý tứ của Giang Ngu.
- ---- cô ấy không muốn bị nhìn thấy bộ dáng bản thân khi miệng vết thương bị xé rách.
Mỗi một động tác của Giang Ngu, mỗi một ánh mắt, mỗi một câu nói, đều như là tâm linh tương thông với cô, cô biết suy nghĩ của cô ấy, cảm giác của cô ấy.
Trình Tô Nhiên ngoan ngoãn xoay người đi, dựa vào giường ngồi xuống.
Đầu ngón tay bất an mà vuốt ve thảm lông tơ.
Không khí tựa như nước lặng.
Đợi hồi lâu vẫn không nghe thấy người ở phía sau lên tiếng, Trình Tô Nhiên càng ngày càng cảm thấy bất an, ngay ở lúc cô sắp xoay người lại, Giang Ngu rốt cuộc cũng mở miệng: "Kỳ thật nguyên danh của tôi là Giang Vãn Nhân...."
Bắt đầu nói từ tên.
Giọng nói của cô ấy mang theo vài phần lười biếng vài phần men say, nghe qua giống như chỉ đang cùng người khác nói chuyện xưa vậy.
Ở phía sau lưng Trình Tô Nhiên không nhìn thấy, Giang Ngu đem mặt chôn ở bên dưới lớp lông xù xù của thỏ bông, chỉ có thể hít thở được một chút không khí. Mỗi một câu mỗi một chữ tựa như đang tự đâm mình một dao, nhưng cô ấy lại không cảm nhận được đau đớn.
Từ lúc sinh ra cho đến lớn lên, từ lúc thoát khỏi cho đến lui vòng, bên trong hàng ngàn hàng vạn ngày đêm phát sinh điểm điểm tích tích, sớm đã ở trong đầu cô ấy lóe sáng rất nhiều lần.
Có lẽ bởi vì cô ấy thật sự đã chết lặng.
Trình Tô Nhiên đưa lưng về phía Giang Ngu, ngón tay khảm thật sâu vào trong thảm, ngay lúc nghe cô ấy nói đến chuyện thi đại học, thân thể ngăn không được bắt đầu run rẩy, lửa giận ào ào xông lên đánh sập lý trí.
"Bà ta dựa vào cái gì?!"
Trình Tô Nhiên đột nhiên đứng dậy xoay người lại, tê thanh thét chói tai, "Dựa vào cái gì?"
Cô sâu sắc hiểu rõ, thi đại học đối với những người tay trắng tứ cố vô thân như các cô mà nói là cơ hội duy nhất có thể đi ra ngoài bắt đầu lại một lần nữa. Cô cũng từng thiếu chút nữa bị cô cô đưa đến một trường trung học dạy nghề, quỳ cả một đêm mới có thể cầu được may mắn thoát khỏi, nhưng mà Giang Ngu cứ như vậy mất đi cơ hội.
Cái loại oán hận này, cái loại không cam lòng này, cô đồng cảm giống như bản thân cũng bị như vậy.
Nếu như là cô, cô chắc chắn sẽ cùng bọn họ đồng quy vu tận, muốn xuống địa ngục thì cùng nhau xuống địa ngục.
Hô hấp dồn dập cùng với ngực kịch liệt phập phồng, Trình Tô Nhiên nhìn Giang Ngu đang tránh mặt ở phía sau con thỏ, trái tim nhất thời như bị dao cắt, lúc này mới phản ứng lại bản thân quá xúc động, cuống quýt xoay lưng lại, ngồi xuống.
Nước mắt rào rạt rơi xuống trên quần áo, cô cắn môi khắc chế không cho tiếng khóc phát ra.
Cho nên, lúc cô hỏi cô ấy tốt nghiệp trường nào, cô ấy không đáp, cho nên, cô ấy sẽ ở bên trong mật thất tối đen sợ hãi đến ngất xỉu, cho nên, cô ấy liều mạng nỗ lực làm việc bò lên trên mà vứt bỏ thứ tình yêu vốn dĩ không hiểu, nhưng sâu trong nội tâm lại khát vọng những thứ đó.....
Một người cứ như vậy lớn lên bên trong bóng tối, đạp lên vô số bụi rai trong rừng, cho dù đã từng đầy người oán hận, nhưng trong lòng vẫn tồn tại một nơi mềm mại nhất, mà những thứ cận tồn trân quý mềm mại đó, hết thảy đều dành cho cô.
Cho dù có đôi khi vụng về ấu trĩ.
Cô nhớ tới rất nhiều rất nhiều những cái tốt của Giang Ngu.
Nhớ tới Giang Ngu đã từng hỏi cô, bản thân có phải rất xấu xa hay không, cô nói, một chút cũng không xấu. So với cái gọi là "xấu", lạc ở nơi đáy lòng cô càng có rất nhiều thứ tốt hơn nữa.
[ cho nên ở trong lòng em, chị một chút cũng không xấu. ]
[ chị là một người rất tốt. ]
Thanh âm sau lưng dừng lại, bên trong không gian yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở lẫn nhau, Trình Tô Nhiên giơ tay lên lau sạch nước mắt, nhẹ nhàng hít vào một hơi, tận lực làm cho thanh âm của mình nghe ra thật bình tĩnh: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó...."
Giang Ngu hơi hơi tạm dừng, nói chuyện mang theo chút giọng mũi.
Sau đó cô ấy đến Giang Thành làm công, chạy bàn ở tiệm cơm, làm dây chuyền sản xuất ở nhà xưởng, mỗi ngày đều rất mê mang. Nếu không phải ngẫu nhiên nhìn thấy tuyên truyền cuộc thi người mẫu, muốn 3000 tệ tiền thưởng kia, có lẽ hiện tại cô ấy vẫn còn bôn ba mệt nhọc, vì bữa cơm tiếp theo mà phát sầu.
Giới người mẫu cũng không dễ gì gia nhập vào, điều kiện ưu việt, trong nhà có tiền, xuất thân chuyên nghiệp, người nào cũng so với cô ấy cường hơn. Chỉ là có người bỏ dở nửa chừng, có người vây ở trong thoải mái yên vui, một đường càng đi càng ít người.
Mà cô ấy cũng rất may mắn đã gặp được quý nhân.
Nói đến chuyện sự nghiệp, Giang Ngu chậm rãi buông thỏ bông ra, ngưỡng mặt nhìn bên ngoài cửa sổ, quang mang trong mắt so với ngôi sao trên trời đêm càng lộng lẫy hơn.
Cô ấy có tự tin, giọng nói càng trầm ổn, kiêu ngạo, tự hào, ai cũng vô pháp tổn thương cô ấy.
Trình Tô Nhiên lẳng lặng mà nghe, nỗi lòng cũng bình tĩnh trở lại, khóe môi bất tri bất giác cũng gợi lên độ cung sung sướng..... Bỗng nhiên cô ý thức được cái gì, tươi cười trong nháy mắt sụp xuống.
Những kiêu ngạo tự tin của Giang Ngu đâu? 5 năm trước, 5 năm sau, tại sao người lại trở nên không còn giống nhau nữa?
Hiện tại cô nhìn thấy Giang Ngu, hèn mọn, yếu ớt, trong mắt chỉ có tang thương cùng chua xót, ngay cả tươi cười cũng là đông cứng cố tình như vậy, giống như một khối gỗ không có linh hồn. Vì cô mà hèn mọn, bởi vì cô mà yếu ớt, đột nhiên hỉ nộ ai nhạc đang có đều chỉ quay chung quanh cô.
Đây là bộ dáng mà cô nguyện ý nhìn thấy sao?
Có phải cô đã vô hình tra tấn cô ấy không, cũng tra tấn bản thân mình....
Thanh âm lại lần nửa đình chỉ, chờ đến khi Trình Tô Nhiên phục hồi tinh thần lại đã không biết qua bao lâu, cô nín thở ngồi yên ở đó, không dám quay đầu lại, sợ bản thân lại một lần nữa xúc động đánh vỡ tự tôn của Giang Ngu.
- ---- đốc đốc đốc
Một trận tiếng gõ cửa vang lên.
Bầu không khí trầm tĩnh bị đánh vỡ, Trình Tô Nhiên bò dậy, đưa lưng về phía Giang Ngu, hỏi: "Có thể mở cửa không?"
"Ừm." Giang Ngu nhẹ giọng trả lời.
Trình Tô Nhiên mở cửa, là Tiểu Chu đứng ở bên ngoài, trong tay còn bưng theo một cái khay, bên trên có một cái ly nhỏ đang tỏa nhiệt, "Trình tổng, đây là trà trái cây, giải rượu."
"Được, cảm ơn, cô đi nghỉ ngơi đi." Cô tiếp nhận khay, dùng chân đóng cửa lại, nháy mắt kia khi muốn xoay người lại do dự.
"Giang Ngu....."
Cô muốn nói lại thôi.
Sau lưng truyền đến động tĩnh rất nhỏ, là tiếng bước chân đạp lên trên thảm, Giang Ngu yên lặng đi đến bên người cô, tiếp nhận khay, trở lại cạnh bàn trang điểm ngồi xuống.
Trình Tô Nhiên cắn răng xoay người lại.
Giang Ngu đang ngồi ở trên ghế, tay cầm cái muỗng màu nâu khuấy khuấy nước trà thổi thổi, đưa đến bên miệng, yết hầu phát ra thanh âm lộc cộc. Cô ấy một ngụm lại tiếp một ngụm mà uống xuống, tóc dài che khuất hơn phân nửa sườn mặt, chỉ lộ ra chóp mũi cao thẳng, không nhìn thấy được biểu tình.
Trình Tô Nhiên lặng lẽ thở phào một hơi.
Không bao lâu đã uống xong rồi, cô ấy rút một tờ khăn giấy lau lau miệng, đỡ cạnh bàn đứng dậy, "Tôi đi tắm."
Bước chân còn có chút loạng choạng.
"Đừng tắm," Trình Tô Nhiên vội tiến lên đỡ lấy cô ấy, "Say thành cái dạng này rồi, lỡ như té ngã thì phải làm sao?"
Một cổ mùi rượu xông vào mũi, hỗn hợp với mùi hương diên vỹ thanh đạm, quái dị đến nói không nên lời.
"Dùng bồn tắm." Giang Ngu nhàn nhạt nói, không dấu vết mà đẩy cô ra.
"......"
Trình Tô Nhiên không lay chuyển được cô ấy, chỉ có thể bồi cô ấy đi lấy áo ngủ, đi theo vào phòng tắm mở sẵn nước, thay cô ấy cởi áo khoác cùng áo lông ra, thật sự là không thể nhìn tiếp nữa liền lui ra ngoài.
Cô đem khay cùng chén mang sang một bên, đem ghế dựa ngồi ở trước cửa phòng tắm chờ.
Ước chừng mười lăm phút sau, Giang Ngu khoác áo ngủ ra tới, trên người tản ra u đạm hương thơm sữa tắm, cô ấy thấy Trình Tô Nhiên, có chút sửng sốt, ánh mắt vẫn còn lộ ra chút men say.
"Về phòng ngủ đi." Trình Tô Nhiên đứng dậy khoác lấy cánh tay cô ấy.
Giang Ngu rũ mắt xuống, tránh đi ánh mắt kia, tùy ý để Trình Tô Nhiên đỡ bản thân trở về phòng ngủ, bò lên trên giường, nắm xuống đắp chăn đàng hoàng.
Trình Tô Nhiên tắt đi một trản đèn tường, ánh sáng trong phòng thoáng chốc đã tối lại hơn rất nhiều, bóng dáng chiếu ở trên tường, vựng khai nên mảng lớn âm u, có thêm một phen mông lung yên tĩnh.
Cô trầm mặc chăm chú nhìn vào đôi mắt đang nhắm chặt của Giang Ngu.
Có phải cần phải đi rồi hay không?
"Giang Ngu...."
Trình Tô Nhiên nhẹ gọi một tiếng.
Lông mi Giang Ngu run rẩy nhưng lại không mở mắt ra, ngược lại là nhắm đến càng chặt hơn.
"Kia.....Em đi trước. Chị ngủ một giấc thật tốt, ngày mai nhớ phải uống chút nước pha mật ong." Trình Tô Nhiên thoáng kề sát lỗ tai cô ấy, ngữ khí ôn nhu, nói xong, cuối cùng nhìn cô ấy một cái, đứng lên.
Nháy mắt kia khi xoay người, cánh tay đột nhiên bị nắm lấy.
Cô cả kinh, chần chờ mà nghiêng mặt sang, đối thượng với ánh mắt mê say của Giang Ngu.
"Không phải tôi muốn để em đồng cảm, đau lòng tôi..... Tôi không để bụng những thứ đó." Môi Giang Ngu mấp máy, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
Trình Tô Nhiên: "Em biết."
Hai người đối diện nhìn nhau thật sâu.
Trên tay Giang Ngu dùng thêm sức, nắm chặt thêm vài phần, hồi lâu sau mới nhẹ giọng phun ra hai chữ: "Đừng đi...."
"Được." Trình Tô Nhiên không chút do dự mà đáp ứng.
Giang Ngu cười.
Bởi vì cồn tác dụng khiến cho đầu óc của cô ấy choáng váng, mí mắt trên dưới bắt đầu đánh nhau, rốt cuộc chịu không nổi nữa, không bao lâu liền nặng nề đi vào giấc ngủ, bàn tay đang nắm chặt Trình Tô Nhiên cũng có chút buông lỏng....
Trình Tô Nhiên ngồi yên một lát, đem tay cô ấy thả lại vào trong ổ chăn, lấy điện thoại ra gửi cho Văn Nhược Huyền một tin nhắn.
[ Nhược Huyền, một người bạn của mình xảy ra chút chuyện, tối nay mình ở lại bồi cô ấy, không quay về, cậu nhớ nghỉ ngơi sớm một chút. ]
Tin nhắn được gửi đi rất nhanh liền nhận được trả lời.
Huyền: [ được, ngủ ngon. ]
Cô lại thu hồi điện thoại, lại nhìn khuôn mặt quen thuộc của Giang Ngu khi ngủ, đứng dậy đi rửa mặt.
Hôm nay là đột nhiên đến đây, cái gì cũng không mang theo, Trình Tô Nhiên hỏi dì giúp việc một bộ quần áo ngủ cùng đồ dùng vệ sinh cá nhân mới, tắm rửa một cái, vội vàng trở về phòng.
Giang Ngu vẫn đang ngủ ngon lành, hô hấp vững vàng, một người chiếm ở vị trí giữa giường, nhưng giường này đủ lớn, ngủ thêm một người cũng còn dư dả.
Trình Tô Nhiên nhẹ tay nhẹ chân bò tiến vào ổ chăn, tắt đèn nằm xuống.
Trong bóng đêm, cô xoay người ôm lấy Giang Ngu, nằm ở bên tai cô ấy, thì thầm nho nhỏ: "Ngủ ngon....."
Ngày hôm sau tỉnh lại, Giang Ngu đau đầu choáng váng.
Mơ mơ màng màng nằm trong chốc lát, cảm giác được trong lòng ngực là thứ gì đó mền như bông ấm áp dễ chịu, cô ấy sửng sốt, thấy rõ khuôn mặt phóng đại trước mắt, hoảng hốt cho rằng bản thân còn đang nằm mơ.
Nhiên Nhiên?
Các cô tại sao.....
"Ưm." Người trong lòng ngực phát ra tiếng nói mớ, giật giật, chậm rãi mở mắt ra.
Ánh mắt cả hai va chạm lẫn nhau.
Trình Tô Nhiên sửng sốt, nhưng rất nhanh đã nhớ đến chuyện xảy ra buổi chiều ngày hôm qua, ánh mắt dừng lại ở trên cổ Giang Ngu, "Cổ chị còn đau không?" phảng phất như tối hôm qua cái gì cũng chưa từng phát sinh.
Giang Ngu lại nhớ lại toàn bộ.
Mô hình mới tinh, em trai hung ác, cô ấy chật vật bất kham..... Uống quá nhiều, uống say, đem toàn bộ miệng vết thương vạch trần cho người ta xem, hoàn toàn bại lộ phần xấu xí nhất của bản thân mình.
"Không đau...." Cô ấy hoảng hốt nói, khủng hoảng mà buông lỏng Trình Tô Nhiên ra, xoay người đi.
"Em trở về đi."
Trình Tô Nhiên: "?"
Giang Ngu kéo chăn qua che lại đầu, đem bản thân cuộn tròn lại bên trong đó.
"......"
Nhìn hình dáng củng khởi trước mắt, tâm Trình Tô Nhiên có chút bị nắm lên, đột nhiên minh bạch được cảm xúc của cô ấy giờ phút này. Đại khái là ngày hôm qua say rượu nói quá nhiều, nhất thời khó có thể tiếp thu việc mặt âm u bất kham nhất của bản thân cứ như vậy mà bị bại lộ, cô ấy để ý đến cái nhìn của cô, để ý diện mạo của bản thân ở trong lòng cô, do đó cảm nhận được bất an.
Giang Ngu, vẫn luôn bị bất an bảo phủ thật sâu bên trong.
Làm sao cô có thể hiểu cô ấy được như thế chứ.
Bắt đầu từ tối hôm qua kỳ thật cô đã hiểu được, không phải sao?
Ngực độn độn đau đớn, Trình Tô Nhiên nhẹ hít vào một hơi, vùi đầu chui vào trong ổ chăn, ôm lấy Giang Ngu từ phía sau, "Chị hy vọng em sẽ đi sao?"
Khuỷu tay dưới thân mình run rẩy.
"Giang Ngu, nói chuyện."
"......"
"Chị yên tâm, liền tính chị không trả lời, em cũng sẽ không đi." Cô siết chặt cánh tay, chặt chẽ ôm lấy vòng eo tế nhuyễn trong lồng ngực.
"Em sẽ không dùng phép khích tướng để hù dọa chị."
Giang Ngu nhắm hai mắt, cắn chặt khớp hàm, thân thể lại chậm rãi thả lỏng, giãn ra.
"Chị có nhớ trước kia không, chị cổ vũ em, nói với em phải luôn đi về phía trước, đừng quay đầu lại..... Chúng ta giống nhau, vết thương lòng chị khó nói nên lời, đồng dạng cũng là thống khổ của chị mà em không nhìn thấy được. Hiện tại em cũng nói cho chị biết, phải tiếp tục đi về phía trước, đừng quay đầu lại, em cùng đi với chị....." Cổ họng Trình Tô Nhiên nghẹn lại, chôn mặt ở phía sau tấm lưng mảnh khảnh của cô ấy, chịu đựng lệ ý đến run rẩy từng đợt.
Giang Ngu bắt lấy cánh tay đang vòng bên hông mình, chất lỏng nóng bỏng không tiếng động chảy ra từ nơi khóe mắt.
Cảm nhận được sau lưng nóng hầm hập ướt át, độ ấm xuyên thấu qua chất vải thấm vào lỗ chân lông, dần dần lan tràn ra, bỗng nhiên cô ấy xoay người lại, hai mắt đẫm lệ mông lung mà nhìn Trình Tô Nhiên.
Cô ấy vẫn luôn chấp nhận Nhiên Nhiên hận thấu bản thân mình, mà khi thấy tiếng gọi "chị" trong mộng kia, mới hiểu được rằng nguyên lai mấy năm nay Nhiên Nhiên chưa bao giờ chân chính buông xuống, vẫn còn yêu cô ấy. Nhưng giờ phút này, cô ấy càng thêm cảm thấy bản thân mình không xứng.
"Nhiên Nhiên....." Cô ấy thất thanh gọi.
Trình Tô Nhiên nắm chặt tay cô ấy, "Ừm."
Môi Giang Ngu giật giật, muốn nói rằng "Kỳ thật em đáng giá tìm được người tốt hơn, mà không phải là tôi", nhưng lời đến bên miệng lại không biết tại sao lại nói không nên lời, cô ấy sợ, sợ bản thân lại một lần nữa cô phụ phân chân tình thật cảm nóng rực kia, cũng luyến tiếc.
Luyến tiếc để cho người mà bản thân yêu sâu đậm đi tìm ôn nhu hương khác.
Nhiên Nhiên là của cô ấy.
"Nhiên Nhiên....."
"Ở đây, em ở đây."
"Tha thứ cho tôi có được không?"
"Không tốt."
Hô hấp Giang Ngu cứng lại.
"Từ trước tới nay em chưa từng trách chị, sao lại có tha thứ hay không tha thứ chứ." Trình Tô Nhiên nghẹn giọng mũi, cười ra nước mắt.
Giang Ngu chậm rãi thở phào một hơi, cũng theo nở nụ cười.
Còn muốn nói cái gì, tiếng chuông điện thoại lại liên tiếp vang lên, Trình Tô Nhiên nghiêng người bắt lấy điện thoại, một bên tiếp máy một bên buông lỏng tay Giang Ngu ra, ngồi dậy, lau nước mắt.
"Ừm, có thể, được, trễ chút nữa tôi sẽ qua."
Cô trả lời vài tiếng liền cúp máy.
"Có việc bận sao?" Giang Ngu xốc chăn lên bò dậy.
"Ừm." Trình Tô Nhiên gật đầu, "Hôm nay có khách hàng đến công ty, 9 giờ hơn em phải qua đó." Cô đem điện thoại còn thừa lại 20% pin nhét vào trong túi, xuống giường.
Giang Ngu đi xuống theo, "Tôi lấy bàn chải đánh khăn và khăn lông cho em."
"Ngày hôm qua dì đã lấy cho em rồi."
"Không phải cái đó."
"?"
Trình Tô Nhiên đi theo Giang Ngu vào phòng tắm, nhìn cô ấy lấy từ ngăn tủ dưới bồn rửa mặt ra một cái hộp được đóng gói tinh mỹ, giống như mở quà tặng đem nó mở ra.
Nguyên một bộ khăn lông của dorthault.
Bên dưới còn có bàn chải điện cùng ly gốm sứ, cùng với bộ Giang Ngu đang dùng là một cặp, một đỏ một xanh, hoa văn đối xứng nhau. Còn có những đồ dùng tẩy rửa khác nằm rải rác, đều là có đôi có cặp.
"Đây là vật phẩm chuyên dụng chuẩn bị vì em." Giang Ngu híp mắt cười, đem những thứ giống nhau đều mang ra.
Trình Tô Nhiên kinh ngạc nhướng mày, "Chuẩn bị khi nào?"
"Đầu tháng chín."
"Chị..... Chuẩn bị những thứ này để làm gì? Em cũng không ở chỗ này...."
"Vô luận là thứ gì, chỉ cần tôi có một phần thì em cũng có một phần. Hơn nữa, dự phòng vạn nhất, không phải hôm nay cũng dùng tới rồi sao?" Hai mắt phiếm hồng của Giang Ngu toát ra một tia nhu tình.
Trình Tô Nhiên giật mình một cái, gương mặt hơi hơi nóng lên, nhỏ giọng nói: "Vậy chẳng phải em cũng cần chuẩn bị cho chị một bộ ở nhà hay sao?"
Giang Ngu ngẩn người, chợt nhớ tới Văn Nhược Huyền cùng cô thân mật khắng khít, trong mắt thoáng chốc ảm đạm. Cô ấy nhẹ nhàng lắc đầu, "Không cần, em ở cùng với bạn, không quá tiện, hơn nữa.... Hai người so với tôi thân mật hơn, sao tôi có thể quấy rầy được."
Một cổ vị chua nồng đậm phiêu phù ở bên trong không khí.
Trình Tô Nhiên lại phảng giấc giống như không phát giác được, "À, vậy được thôi."
Giang Ngu: "......"
Thật sự không chuẩn bị cho cô ấy sao?
Trình Tô Nhiên thuần thục mở nước ấm ra, lấp kín miệng bồn nước lại, cầm lấy khăn lông thả vào, chà xát, thuần tay cầm lấy sửa rửa mặt bên cạnh đang dùng của Giang Ngu, một chút cũng không khách khí.
"Nhiên Nhiên...."
Giang Ngu ôm lấy cô từ phía sau, gương mặt kề sát lỗ tai cô cọ cọ, liền thấy cô ngẩng đầu lên, một khuôn mặt nhỏ thuần tịnh nhạt nhẽo ảnh ngược ở trong gương.
Vẫn còn buồn ngủ, đầu tóc có chút loạn, làn da bóng loáng tinh tế, đến gần cơ hồ có thể thấy được lông tơ thật nhỏ.
"Tôi có thể hôn em không?"
- ------
Editor:
Ho cạch cạch nhưng vẫn theo bạn đi ăn đá bào uống trà sữa ¯_༼ ಥ ‿ ಥ ༽_/¯