Thời điểm ở doanh trại, Dịch Phàm chỉ là một tên binh nhì bình thường như bao người khác. Cho dù anh có là con trai của tổng tư lệnh cũng không được đặc cách, thậm chí còn chịu sự quản giáo nghiêm ngặt từ cha mình.
Mỗi ngày đều đặn, anh đều phải dậy sớm để dọn dẹp phòng ngủ tập thể, sau đó ra ngoài quét sân, nhổ cỏ, tưới rau. Những việc vốn chia đều cho người khác, lại đổ dồn hết lên người anh, ấy vậy mà mấy tên bạn cùng phòng chưa bao giờ nghe anh than vãn gì cả.
Mối quan hệ của họ ban đầu từ căng thẳng, xa cách dần dần dịu đi.
Thời gian trôi qua, bọn họ trở thành binh nhất, cũng trở thành bạn bè.
Trong một lần đi cứu trợ, cơn bão kéo dài đã khiến vách đất trên con đường mòn trở lại thành phố bị sạt lở. Băng qua ngọn đồi mới đến được chỗ an toàn, nhưng tiếng ầm ầm bất chợt vang lên, một lượng lớn đất đá phía bên cạnh bất ngờ đổ ập xuống, kéo theo cả cây cối và những thứ khác.
Gần như chỉ trong vài giây, nó đã lao nhanh đến trước mặt của mọi người như một con quái vật khổng lồ muốn nuốt chửng họ. Tiếng la hét nhất thời vang vọng, những người phía trước vội vàng bỏ chạy để giữ mạng, đám binh nhất phản ứng nhanh, tóm được mấy đứa trẻ ôm chạy ra ngoài..
“Nhanh lên! Chạy nhanh lên!”
Bọn họ mặt mũi đều lấm lem, trong nước mưa còn mang theo bùn, mắt chẳng thể mở lên nổi, họ thậm chí không nhìn rõ được rốt cuộc phía sau tình hình ra sao rồi, cắm đầu chạy đi.
Một tên lén liếc về sau nhìn thấy Dịch Phàm, vội vàng gọi:
“Này, Dịch Phàm!”
Hắn tận mắt chứng kiến Dịch Phàm trong khoảnh khắc sinh tử đã đẩy mạnh người bên cạnh tới, cũng không kịp suy nghĩ gì, đưa tay giữ người đó lại. Nhưng cũng vào lúc ấy, Dịch Phàm bị một lượng bùn đất và nước mưa cuốn phăng đi.
Nhìn thấy đồng đội gặp nguy hiểm, hắn vội buông tay người bên cạnh ra và gào lên:
“Không! Trời ơi!”
Mấy tên quân nhân bên cạnh nhanh chóng giữ tên điên đang cuống cuồng kia lại.
“Đừng có gào nữa, gào cậu ta cũng không nghe thấy!”
“Mẹ kiếp! Lui về! Cậu định tự tử à?”
“Nhanh lên!”
Vụ sạt lở này quy mô nhỏ, đến nhanh mà đi cũng nhanh, cuốn trôi rất nhiều đất đá, cây cối, cũng bao gồm Dịch Phàm và một cô gái xui xẻo khác. Một nửa quân nhân chia ra đưa mọi người trở về nơi an toàn, một nửa ở lại cố gắng đi đường vòng xuống dưới chân đồi tìm kiếm.
Trong lúc họ tuyệt vọng chờ đợi hỗ trợ, chỉ có thể dùng tay không đào bới, phối hợp di chuyển mấy cây gỗ lớn bị gãy ra để tìm. Trái tim họ đều lạnh ngắt, bởi vì chỉ sợ Dịch Phàm khó qua khỏi.
Có người vừa đào đất vừa an ủi bạn mình:
“Cậu ta khỏe như trâu vậy, chắc không chết được đâu.”
Nước mưa tạt vào thân mình, lạnh lẽo, tê tái, một người khác lắc đầu:
“Khỏe cỡ nào thì đứng trước tự nhiên cũng trở nên nhỏ bé thôi, đừng tìm nữa, chờ đơn vị gửi thêm người tới cứu trợ thôi. Lát nữa mà gặp thêm một vụ sạt lở thì chúng ta xong đời hết.”
Có người sợ, có người thì không.
Bọn họ tranh cãi hồi lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng cầu cứu rất khẽ ở đâu đó.
“Có ai nghe thấy gì không?”
“Ở đâu đấy? Chia ra tìm đi!”
Tiếng gọi kia dấy lên hy vọng của mọi người, họ gấp rút trèo qua những lớp đất đá cao, chạy về hướng phát ra âm thanh. Khi đến nơi, đập vào mắt họ là cảnh tượng Dịch Phàm cả người đầy bùn đất nằm dưới nước mưa, bên cạnh có một cô gái đầu tóc rối bời, quần áo lấm lem đang khóc nức nở. Cô ta thậm chí không rõ tại sao mình còn sống.
“Qua xem cậu ta còn thở không, nhanh!”
Một đám người cố gắng nỗ lực mang đồng đội trở về, chưa chết, xem như Dịch Phàm may mắn. Hành động của anh được tán dương, được thưởng cho danh hiệu anh hùng, nhưng đổi lại là một tháng nằm trên giường vì bị chấn thương nặng.
Lúc đến thăm Dịch Phàm, mấy tên bạn cứ hỏi:
“Siêu nhân à? Sao mà cậu sống được sau vụ đó thế?”
Như bình thường, anh đáp:
“Phải sống trở về để gặp bạn gái.”
Mấy tên kia lập tức nháo nhào:
“Bạn gái cậu có đẹp không? Sao chưa thấy cậu nói chuyện với cô ấy bao giờ vậy?”
“Ông hỏi người yêu của người ta làm gì? Định tán chắc?”
Bọn họ ồn ào nhốn nháo một lúc lâu, Dịch Phàm cũng không nói gì, nằm xuống nghỉ ngơi. Trước khi anh đạt quân hàm cấp tướng, người đàn ông kia sẽ tìm đủ cách để ngăn chặn anh liên lạc về nhà, muốn quay về với Yến Thư, vậy phải cố gắng sống.