Thời gian sau đó, Nam Cung Lân và Nam Cung Cảnh đều dẫn bạn gái về ra mắt gia đình, chỉ còn mỗi Tử Thiêm cô đơn chiếc bóng.
Cả nhà tụm lại bàn bạc, không hiểu vì lý do gì mà như vậy. Ai cũng gấp muốn kết hôn, khổ nỗi anh cả chưa gả ra ngoài, khụ khụ, nhầm một chút, anh cả chưa lấy vợ, họ làm sao có thể đi trước chứ?
Kết quả là Tử Thiêm bị mẹ hối thúc, anh ra ngoài xem mắt, xem mãi đến nản, cuối cùng, ông trời không phụ lòng người, anh đã tìm được một người hợp ý. Anh trực tiếp mang cô về, ra mắt, chuẩn bị lễ phục, làm thủ tục, kết hôn. Anh trở thành người đầu tiên trong nhà có gia đình, mở đường cho mấy đứa em.
Bọn trẻ cũng lục tục đi đăng ký kết hôn.
Dịch Phàm và Yến Thư chuyển ra sống riêng. Nói là sống riêng, nhưng xây nhà ngay mảnh đất đối diện Nam Cung gia, có khác gì sống chung mấy đâu chứ?
Một ngày, Yến Thư phát hiện bị trễ kinh, vội vàng mua que về thử.
Cô hồi hộp muốn chết, hé mắt nhìn, thấy hai vạch hiện lên thì sắc mặt liền trắng bệch. Không không không, cô không chấp nhận được chuyện này! Cô còn quá trẻ để mang thai mà!
Yến Thư sầu não gọi điện thoại cho mẹ ngay lập tức. Sau khi hay tin cô có em bé, cả nhà tổ chức tiệc mừng linh đình.
Tan làm trở về, Dịch Phàm cẩn thận ôm cô đến bệnh viện khám thai, siêu âm các thứ các thứ, chú ý từng li từng tí, lúc lái xe cũng không dám vượt 50km/h.
Nhìn anh bối rối vì lần đầu làm cha, Yến Thư miễn cưỡng mở miệng an ủi:
“Anh chạy nhanh một chút cũng được mà, không sao đâu.”
Mặc dù cô nói vậy, nhưng khi đến gờ giảm tốc, anh chạy chậm như rùa, khiến cho mấy chiếc xe phía sau bấm còi inh ỏi. Yến Thư dở khóc dở cười, nói:
“Chờ anh lái xe đến bệnh viện chắc con cũng lớn luôn rồi.”
Lúc ấy, Dịch Phàm mới tăng tốc lên một chút.
Sau khi bác sĩ kiểm tra và thông báo thai nhi khỏe mạnh, Dịch Phàm liền đưa cô về nhà, bắt đầu dặn dò đủ thứ. Đó là lần đầu tiên cô thấy anh nói nhiều như vậy, còn áp tai vào bụng cô nghe thử.
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của anh, cô cong môi:
“Anh nghĩ cái thai một tháng rưỡi có thể trả lời anh hay sao?”
“Anh biết.”
Dịch Phàm biết bản thân không nên kích động quá mức, nhưng mà hay tin mình làm cha, có người đàn ông nào bình tĩnh được chứ. Anh còn đặc biệt vận dụng quan hệ bên ngoài để tìm một bác sĩ túc trực chăm sóc Yến Thư cho an tâm, chỉ là cô từ chối, muốn đến lớp tiền thai sản để học cùng người khác cho vui.
Kết quả, Dịch Phàm cũng theo đến.
Ninh Khả Điềm mang thai trước Yến Thư nửa năm, bây giờ bụng đã rất to, nhưng vẫn chăm chỉ đi đến lớp, chủ yếu cùng các bà bầu khác tâm sự cho đỡ nhàm chán. Thấy Dịch Phàm kè kè theo sau, cô nàng buồn cười hỏi:
“Bộ chồng cậu không đi làm à?”
“Có, nhưng mà xin tạm nghỉ rồi.”
“Tạm nghỉ? Cũng được hả?”
“Không rõ nữa, anh ấy nói chờ tớ sinh xong sẽ quay lại làm.”
“Cấp trên của anh ấy không phản đối gì hay sao?” Ninh Khả Điềm vẻ mặt ngạc nhiên.
“Cấp trên? Là ba chồng của tớ mà, còn đặc biệt phê duyệt cho anh nghỉ ấy chứ.”
Dịch Quân mong có cháu không kịp, nghe tin con dâu mang thai liền cho mọi người nghỉ ngơi một ngày ăn mừng, phát tiền thưởng linh ta linh tinh gì đó, làm đủ thứ để cầu may.
Ngồi bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, Dịch Phàm nhỏ giọng dặn dò:
“Em nên chú ý nghe giảng, sau này còn chăm sóc con.”
Yến Thư đáp hết sức hiển nhiên:
“Không phải có anh nghe rồi sao?”
Bọn họ đều không đồng ý việc thuê người chăm sóc con, bởi vì cảm giác sẽ khiến con xa cách với mình, kết tinh tình yêu của họ, phải chính tay họ nuôi nấng chứ.
Mấy bà bầu ở xung quanh đều ghen tỵ với Yến Thư, bởi vì cô có một ông chồng hết mực yêu thương cô.
Nếu họ biết ở nhà anh còn cưng chiều cô hơn như vậy, chắc sẽ trở thành một bình dấm chua mất.
Yến Thư yêu ghét cái gì, Dịch Phàm đều rõ mồn một trong lòng bàn tay.
Giai đoạn mang thai hết sức vui vẻ, thỉnh thoảng ốm nghén một chút, nhưng Yến Thư chịu được. Mỗi ngày có ba, mẹ, anh trai và mấy chị dâu thăm hỏi, còn có chồng ở bên cạnh bảo vệ cô, buồn gì nổi chứ?
Mọi thứ đều hoàn hảo tựa như giấc mơ, cho đến lúc cô lâm bồn. Hiện thực vả vào mặt cô chan chát, cơn đau khi chuyển dạ, khi đứa trẻ ra đời, khi bác sĩ khâu bên dưới của cô lại, khi thuốc tê hết tác dụng… Tất cả những thứ đó hành hạ cô sống dở chết dở.
Dịch Phàm nhìn cô nằm trên giường khóc nức nở, đau lòng nhưng không làm gì được. Cả quá trình sinh con, anh đều ở bên cạnh giữ tay cô, tiếp thêm cho cô sức mạnh.
Một ngày mùa thu tháng tám đẹp trời, con gái của họ đã ra đời.