Một đêm trôi qua, Yến Thư ngủ không yên giấc, cô tỉnh dậy vài lần rồi, sau đó đến tầm năm giờ sáng thì hay tin anh trai trở về. Cô xuống giường, xỏ vội đôi dép và ra ngoài đi tìm anh trai.
Trong phòng khách sáng đến, cánh tay anh trai dính đầy máu tươi đang được bác sĩ cẩn thận kiểm tra. Đây là lần đầu tiên Yến Thư nhìn thấy anh mình bị thương nặng như thế, dường như là bị dao chém trúng, mùi máu tươi xộc vào mũi làm mặt cô trắng bệch.
Yến Thư xuất hiện trong phòng khách cũng khiến Tử Thiêm hơi bất ngờ, anh hỏi:
“Sao em chưa ngủ?”
“Em… Em không ngủ được, chẳng lẽ có chuyện gì sao anh? Anh có sao không?”
“Ừ, xảy ra chút chuyện nhỏ thôi, em đừng lo, đi ngủ trước đi.”
Vẻ mặt của người ngồi trên sofa như thể chưa có chuyện gì xảy ra, mặc cho tay trái bị chém một vết thật sâu, vết thương kia dài cả mười xen-ti-mét, cô nhìn thấy đã rợn hết cả người.
Bác sĩ cũng là người của Nam Cung gia, vội nói với Yến Thư:
“Tiểu thư nên đi nghỉ sớm đi.”
Cô gái nhỏ siết chặt góc váy, môi run nhẹ:
“Nhưng mà sao anh bị thương nặng vậy? Bác sĩ, anh ấy có ổn không?”
“Không sao.” Tử Thiêm nói.
“Em gọi ba mẹ xuống nhé?” Yến Thư bắt đầu rối.
“Không cần đâu.”
Tử Thiêm vì tránh làm phiền gia đình nên mới lặng lẽ gọi bác sĩ qua xem vết thương cho mình, sao có thể để em gái gọi họ xuống được?
Nhìn anh trai nhắm mắt chịu đựng cơn đau, Yến Thư lo lắng nhưng không dám đến gần. Mãi một lúc sâu, cô mới ý thức được mình còn chưa thấy Dịch Phàm. Cô lắp bắp:
“Anh, anh hai, Dịch Phàm đâu?”
Đôi mắt cô nhanh chóng đỏ lên, nhìn Tử Thiêm chằm chằm như đang muốn van xin anh hãy nói Dịch Phàm vẫn an toàn, cô không dám thở mạnh, nước mắt đảo quanh hốc mắt chực chờ rơi xuống. Cô sợ. Một nỗi sợ hãi không tên bắt đầu lan tràn ra bao trùm toàn bộ thân thể và tâm trí cô. Tay chân cô lạnh lẽo như vừa được vớt từ dưới hầm băng lên, tim cũng lạnh. Sự im lặng cùng cái lắc đầu của anh trai càng khiến cô như chết cứng.
“Tại sao anh lắc đầu?” Yến Thư còn chưa nhận thức được chuyện gì xảy ra, không biết làm sao để bình tĩnh lại, luống cuống nói: “Anh trả lời câu hỏi của em đi!”
Tử Thiêm áy náy nói:
“Xin lỗi, vừa rồi hơi loạn, anh cũng không biết cậu ấy đang ở đâu. Anh đã cho người đi tìm rồi.”
Anh vừa dứt lời, chân Yến Thư liền mềm nhũn, cô đứng không vững mà lảo đảo sang bên cạnh, phải tựa vào bàn trang trí gần đó mới không bị ngã. Anh ấy nói không biết Dịch Phàm đang ở đâu sao? Anh trai cô được bảo vệ cẩn thận còn bị thương thành như vậy, Dịch Phàm phải làm sao bây giờ?
Trong lúc cô hoảng loạn, giọng nói mang theo uy nghiêm của anh trai vang lên bên tai cô:
“Yến Thư, em về phòng trước đi, anh sẽ giúp em tìm Dịch Phàm.”
Nói thật lòng, Tử Thiêm cũng rất quý tên nhóc Dịch Phàm kia, hơn nữa Yến Thư từ nhỏ lớn lên cùng cậu ta, nếu cậu ta gặp chuyện thì người đau lòng nhất chắc chắn là em gái anh. Anh làm sao có thể qua loa được? Mấy ông chú già luôn than không có việc gì làm trong Nam Cung gia đều đã thay quần áo chạy đôn chạy đáo đi tìm tin tức rồi, ắt hẳn sẽ nhanh tìm được thôi.
Yến Thư lắc đầu nói:
“Em không về phòng đâu, em ở đây cùng anh.”
Tử Thiêm an ủi:
“Năng lực của Dịch Phàm rất khá, em phải tin tưởng người mình yêu chứ?”
“Em…” Yến Thư lẩm bẩm. “Em hiểu rồi.”
Cô cắn răng, tạm dằn xuống cảm giác tức ngực mà ngồi xuống bên cạnh, giúp đỡ bác sĩ xử lý vết thương trên tay anh trai.
Một ngày này, Yến Thư không hề ngủ lại. Cho dù đã mệt đến nỗi tay chân rã rời, cô cũng khó lòng thả lỏng.
Từng tia nắng ấm áp bắt đầu xuất hiện bên ngoài cửa sổ, Yến Thư đưa tay xoa thái dương đau nhức của mình rồi xuống giường, ăn uống một chút để lấy sức.
Người giúp việc thấy cô hai mắt thâm quầng thì mang đến một ít trái cây và nước ấm rồi nói:
“Tiểu thư, cô đừng lo lắng quá, cậu Phàm giỏi như vậy chắc sẽ không sao đâu.”
“Ừm, tôi cũng hy vọng vậy.” Yến Thư gật đầu, rướn người tới bên cạnh cửa sổ sát đất và kéo rèm ra.
Cô đã nhìn ra cửa rất rất nhiều lần rồi, chỉ mong có người trở về, mang Dịch Phàm về cho cô.
Bóng lưng gầy yếu mỏng manh của cô lúc này khiến người giúp việc cũng khó lòng nhìn thẳng. Nghe mấy vệ sĩ nói tiểu thư đã theo đuổi người ta nhiều năm rồi, đến lúc vừa tiến triển hơn chút thì xảy ra chuyện, thật không biết nên trách ông trời độc ác hay trách ai đây.