Phi Vũ hiện tại đã là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi nhưng nhìn vẫn còn rất trẻ, so với các diễn viên ở thời kỳ đỉnh cao ba, bốn mươi tuổi cũng không kém là bao. Đĩnh đạc, chín chắn, trầm ổn, thậm chí còn không nhìn ra nếp nhăn trên mặt. Dáng vẻ của hai vợ chồng họ bởi vì sống trong sung túc và vui vẻ nên có trải qua sương gió vẫn không thay đổi quá nhiều. Ông đứng lên rồi gọi:
“Lân, con ra đây một chút.”
Nam Cung Lân lập tức hiểu ý mà đáp lời rồi đi theo ba ra ngoài.
Cửa phòng ăn vừa đóng lại, Phi Vũ liền hỏi:
“Anh con đang làm gì?”
“Con cũng không rõ, chỉ nghe là xảy ra tranh chấp với khu giữa.” Nam Cung Lân nhíu mày.
Khu giữa, một khu vực hỗn loạn không ai có thể nắm quyền. Mấy năm này chính phủ ra sức thực hiện hàng loạt các chính sách để ổn định nơi đó, tuy rằng cũng có chút tác dụng nhưng dường như chưa triệt để lắm, vẫn là khu vực trị an thấp nhất nước.
Tranh chấp, vậy chắc chắn sẽ rất phiền phức. Phi Vũ không muốn nhúng tay vào, nhưng phải đảm bảo con trai an toàn, vì vậy dặn dò:
“Gọi người ra hỗ trợ anh con một chút.”
“Vâng.” Nam Cung Lân gật đầu.
Bữa ăn gia đình vì sự thiếu vắng của Tử Thiêm mà có chút vắng lặng, Yến Thư ăn xong xin phép về phòng ngay. Cô liên tục gọi điện thoại cho Dịch Phàm nhưng không được, một lần thì thôi, có thể do anh bận gì đó, còn gọi hơn chục lần vẫn không được thì chắc chắn xảy ra vấn đề rồi! Cô gấp đến độ nước mắt lưng tròng, chỉ là nhìn thái độ trên bàn ăn của ba với anh trai, không cần nói cũng biết họ sẽ giấu cô.
…
Khu giữa hỗn loạn, Tử Thiêm va chạm với một băng đảng mới nổi, bị chúng cướp mất lô hàng xuống miền Nam. Hai bên đều đưa ra điều kiện nhưng giao dịch không thành, kết quả là nổ súng bắn nhau.
Dịch Phàm hai tay hai súng áp sát bảo vệ đại thiếu gia của mình lui về rất xa, giữa chừng lại phát hiện có người theo sát. Anh chủ động lên một chiếc xe khác, để vệ sĩ đưa thiếu gia nhà mình đi trước rồi nói.
“Thiếu gia đi trước, tôi sẽ theo sau.”
Mấy chiếc xe nhanh chóng tách ra, vệ sĩ lần lượt lấy bản thân làm lá chắn và đánh lạc hướng đối phương.
Dịch Phàm mất nửa tiếng mới thoát ra được, nhưng anh phát hiện phía sau có người theo dõi. Thử vài lần đánh lái mà đối phương vẫn đuổi sát, anh không chút chần chừ nổ súng. Nam Cung gia có quy định, không bắt buộc thì không được giết người, cho nên trước giờ anh chỉ bắn lốp xe của địch.
Đoàng.
Sau âm thanh vang vọng đó, Dịch Phàm cắt đuôi được đối phương. Chỉ là anh cảm thấy có gì đó không đúng lắm, anh đã vào địa bàn của Nam Cung gia, vậy mà vẫn bị truy đuổi, hơn nữa… còn là xe cảnh sát.
Rất nhanh, Dịch Phàm đã bị cảnh sát vây bắt vì sử dụng vũ khí nóng và âm mưu sát hại người vô tội. Anh vừa bước xuống xe, một người đàn ông trung niên mặc quân phục màu xanh bước tới chỗ anh, trực tiếp dùng còng tay còng anh lại và nói:
“Mời cậu theo tôi về đồn làm việc.”
Dịch Phàm không lên tiếng, chỉ quan sát bộ quân phục kia, ba sao, quân hàm thượng tá, nhưng lại xuất hiện cùng cảnh sát chỉ để bắt một người thường làm công ăn lương ở Nam Cung gia như anh? Gần như trong chớp mắt, anh đã nhận ra ông ta cố tình. Người đàn ông này theo dõi anh từ lúc nào mà anh không nhận ra? Có lẽ là trước khi anh theo đại thiếu gia tiến vào khu giữa. Gừng càng già quả nhiên càng cay.
Sau khi chụp mũ cho Dịch Phàm một tội danh hết sức nặng nề, ông ta kéo anh về đồn và tạm giam ở đó. Trong phòng giam không cách âm, nhưng vì ở khá xa nên Dịch Phàm chỉ nghe loáng thoáng được người đàn ông kia đang nói gì đó với viên cảnh sát ở đây, còn nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường.
“Thượng tá, anh xem chuyện này tôi cũng không thể quyết định được, cấp trên hỏi tội thì khó mà thoát nổi.”
“Tôi chỉ yêu cầu ông cho cậu ta vào tù, tạm giam nửa tháng là được, vào đó rồi phía tôi sẽ tự biết cách giải quyết.” Người đàn ông lạnh lùng nói.
Thấy không thể xoay chuyển được chuyện này, viên cảnh sát kia chỉ có thể đồng ý.
Dịch Phàm đứng lên, yêu cầu muốn gọi luật sư, nhưng người đàn ông vừa bắt anh lại cười hỏi:
“Luật sư? Nhóc thật sự không biết mình đắc tội với ai à?”
“Ông sẽ hối hận.” Dịch Phàm nhàn nhạt nói.
Ở vùng này, người có thể ngồi ngang hàng với Nam Cung gia chỉ có cấp tướng trở lên. Anh làm nhiệm vụ dưới sự che chở của Nam Cung Phi Vũ, quyền lực người đàn ông đó tuy rằng không phô trương đến mức một tay có thể che trời, nhưng đủ để làm rung chuyển bộ máy chính quyền ở khu vực phía Bắc.
Dịch Phàm bình tĩnh ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần, mặc kệ đối phương có nói gì anh cũng không sợ hãi, chỉ là hơi lo lắng, bởi vì điện thoại bị tịch thu, anh không liên lạc được cho Yến Thư.