Quản đại...Quản nhị ca, đã làm quan nhận bổng lộc từ triều đình, là dùng tiền của quốc gia, phải có trách nhiệm. Chuyện lớn chuyện nhỏ, nhất định phải lo..." Hắn nên là người mạnh mẽ, cần cù chăm chỉ.
"Ngừng, ngừng, ngừng, đừng nói lời sâu sắc như vậy, nàng còn nói tiếp thì chắc ta phải mang sách cổ ra xem, nàng tạm tha có Nguyên Thiện ca ca này đi! Ta sợ nhất là học thuộc lòng." Quản Nguyên Thiện che tai, làm bộ chịu không nổi.
"Nhận bổng lộc của vua, phải biết chia sẻ ưu phiền với vua, nếu hoàng thượng đã phái Quản nhị ca xuôi nam tra án, huynh nên tự thân tự lực xâm nhập tra xét, tuần phủ đại nhân không ra mặt, rắn mất đầu khó tránh khỏi sai lầm." Nha môn mỗi người quản một việc, không ai phục ai liền đi làm mò.
Sau khi rời khỏi Đinh phủ, Cầu Hi Mai nhận lời làm phụ tá của tuần phủ đại nhân, một đường tiến vào ở trong một viện nhỏ sau phủ tuần phủ, có phòng ngủ phòng bếp riêng biệt, gần sát dãy phố bán hàng, mở cửa sau ra liền có thể mua được gạo rau.
Vốn là Quản Nguyên Thiện hy vọng nàng đến ở nhà riêng mà hắn mua, vừa để hắn có thể nhìn thấy nàng mỗi ngày, bồi dưỡng tình cảm, không còn xa lạ, thứ hai là có thể giải quyết chứng "luyến đồng", cặp đệ muội song sinh kia của nàng sẽ có bà vú chăm sóc, tránh khi bọn họ đang nói chuyện yêu đương thì đột nhiên có hai củ cải đỏ phá đám.
Nhưng mà Cầu Hi Mai kiên trì giữ khoảng cách, nếu là phụ tá của tuần phủ đại nhân thì nên lấy nha môn là nhà, nào đâu thể ở tại nhà của thủ trưởng.
Không lay chuyển được nàng, Quản Nguyên Thiện đành phải sờ mũi an bài cho nàng ở quan nha, cũng âm thầm dặn dò thủ vệ đúng giờ tuần tra, trong ngoài vây kín giống như là thùng sắt, không cho phép bọn đạo trích hay kẻ bắt cóc tiếp cận nửa bước.
Nhưng mà hắn vẫn lo lắng, rõ ràng chính mình đến đây, lấy danh nghĩa là quan tâm tới cấp dưới sáng sớm tới gõ cửa, sau đó vừa đến là ở liền không đi.
"Nàng cho rằng Văn gia sư, Lâu thông phán, Ngưu điển sử cùng Thành chủ bộ đều là ăn miễn phí sao? Nếu như mọi chuyện đều cần ta quan tâm, vậy bọn họ nên về nhà đốn củi thì hơn." Hắn thu nạp mấy tên này về là để làm việc, cũng không phải là dưỡng tổ tông, nên làm việc thì đừng nghĩ đến chuyện lười biếng.
Văn Đạo Đồng, Lâu Tây Viên, Ngưu Vô Vị, Thành Tú lần lượt mỗi người một chỗ làm việc khác nhau, ngầm thu nhập chứng cứ quan viên tham ô, nhưng không hiểu sao đồng thời rùng mình, lạnh sống lưng, giống như vừa có cơn gió lạnh thổi qua sau lưng.
"Vậy còn ta? Ta nên làm gì?" Cầu Hi Mai vẫn mặc nam trang không muốn ngồi không hưởng lộc, nàng thấy thẹn trong lòng.
Nàng nghĩ làm gì đó để kiếm ra tiền chứ không phải là nhận bố thí.
Nghiêng đầu, hắn tỏ vẻ suy nghĩ, xoa hai tay với nhau, "Chờ đến khi thu nhập được đầy đủ sổ sách, nàng làm công việc đối chiếu, so sánh hơn kém, xem chênh lệch rơi vào tay người nào, người nào cũng ai thông đồng làm bậy, người nào một tay che trời, tham ô tiền thuế, tiền cứu trợ."
"Chuyện này không đơn giản, quan viên Giang Tô từ trước đến nay đều gắn chặt thành một bó, rất khó nhìn ra người đứng đằng sau, nếu huynh muốn tìm đầu sợi, bước đầu phải thay đổi tình trạng gắn bó hiện giờ, làm cho bọn họ đều phòng bị, nghi ngờ lẫn nhau." Trên đời thứ khó khảo nghiệm nhất chính là tình người, có lợi ích thì người nào cũng đều muốn được chia một phần.
Quản Nguyên Thiện vừa nghe nàng nói xong, hai mắt sáng lên, "Hai đầu Giang Nam nàng đều quen thuộc, nàng nói thử xem nên làm thế nào để bọn họ nghi ngờ lẫn nhau, công kích lẫn nhau?" Người không tin bất kỳ ai tự nhiên sẽ có rạn nứt, lại xuất hiện tin có nội tặc lập tức khiến cho người cảm thấy bất an, vì tự bảo vệ mình sẽ cầm lấy cán chuôi của nhau, đề phòng người khác hạ độc thủ với mình, ngươi nghi ta ngờ, nghi tới nghi đi sinh ra rối rắm, lúc nào lại thả ra tin nói có người tố cáo lên triều đình, bí mật mang theo nhiều chứng cớ tố giác quan viên địa phương, khi đó người nào không chịu được áo lực khủng hoảng sẽ nhao nhao xuất đầu ra tìm cách giải quyết.
"Muối và gạo."
"Muối và gạo?"
"Muối đi đường thủy, đi qua sông, sông cũng có cướp, gạo dùng xe vận chuyển, sơn tặc tàn sát bừa bãi, những năm qua tấu chương thượng tấu đều lấy hai loại này đều che giấu số ngân lượng bị tham ô, chúng ta không ngại dùng gậy ông đập lưng ông, phái người đi cướp tài sản riêng của bọn họ, khiến cho bọn họ tranh đấu nội bộ." Bị mất bạc không ai không sốt ruột.
Giáp nói sao ngươi cướp bạc của ta, Ất nói người trộm muối của ta, hắn nói hắn không cướp, ta nói ta không trộm, hai bên giương mắt nhìn, bắt đầu hiềm khích lẫn nhau.
"Tuyệt vời! Ta lập tức bảo Mạc Hiểu Sinh đi làm, để cho hắn thể hiện...A! Hi nhi cẩn thận, nàng đi đường cũng không xong, chân trái vấp chân phải thiếu chút nữa là ngã rồi." Thắt lưng này thật là nhỏ, mềm mại không xương.
"...Quản nhị ca, ta đứng thẳng rồi." Rõ ràng là hắn khiến nàng bị vấp.
"Nha, đứng thẳng, được được được, không bị thương chứ?" Nàng ngã không đúng góc độ, nên phải là nàng vấp chân phải, hắn ở bên trái đón được nàng.
Giọng điệu của Cầu Hi Mai tăng thêm, "Ta nói là tay của huynh đặt sai chỗ rồi."
"Không sai mà, tay ta rất tốt, không có việc gì không có việc gì, nàng không cần lo lắng, nàng rất nhẹ, không khiến ta bị thương." Thân thể hắn cường tráng không sợ bị đè, chỉ là hình như nàng có chút gầy.
"Quản nhị ca, ta không bị té ngã, cũng không bị thương, huynh có thể buông tay, nam nữ thụ thụ bất thân." Hắn lại muốn trêu người rồi.
Cầu Hi Mai cũng không nghĩ đến chuyện nam nữ ở đây chỉ là khi hắn rảnh rỗi không có việc gì làm liền đến tìm người chơi đùa, nhưng đều náo loạn khiến mặt đỏ lên.
"Ở đâu ra nam nữ, rõ ràng là hai nam nhân, ta xem nàng như huynh đệ, chúng ta ôm vai nói chuyện cũng đâu có sao,..." Ôm qua ôm lại liền có tình cảm, lâu lâu thành thói quen, thân mật thắm thiết liền biến thành người nhà...
"Quản ca ca, ca lại đến xin cơm rồi hả?"
Từ cửa truyền đến một giọng nói ngọt ngào mềm nhũn, Quản Nguyên Thiện cứng lại, cứng ngắc di chuyển bàn tay đang đặt trên lưng của Cầu Hi Mai đi, cười vui vẻ xoay người, cúi đầu nhìn tiểu nhân nhi còn không cao bằng bếp lò, trong lòng bi thương.
"Đúng nha, cơm nhà muội rất ngon." Hắn có thể đem nàng cho vào bao được không? Cho ngựa chạy suốt đêm mang ra biên quan.
"Tỷ tỷ kiếm tiền vất vả, Quản ca ca đừng ăn nhiều quá, muội và Hi Trúc vẫn còn lớn, cơm bị ca ăn hết chúng ta sẽ đói bụng." Một đôi mắt bồ câu ngập nước, khuôn mặt nhỏ nhắn, bộ dạng khả ái, Cầu Hi Lan khiến người khác vừa nhìn đã thấy yêu.
"...Lần tới ca sẽ mang gạo tới." Oan quá đi mất! Hắn ăn của bọn họ nhiều gạo sao? Chẳng qua là hai chén cơm, mấy gắp rau, nửa miếng đậu hũ và mấy miếng thịt thôi mà, với một đại nam nhân thì sức ăn như vậy thật sự không nhiều, có thể ăn hết của bọn họ sao?
Quản Nguyên Thiện kêu oan trong lòng, hắn trừng...Không, là nhìn tiểu cô nương năm tuổi cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ, trong lòng hắn như bị cuồng phong cuốn qua, sấm sét đánh xuống, một đứa nhỏ bé như vậy, vì sao lại tinh quái như thế, mỗi lần đều phá hỏng chuyện tốt của hắn.
Nhìn vẻ mặt vô tội của nàng, giống như hắn là người xấu độc ác, thiên địa khó dung, người người muốn giết.
"Còn có gà hun khói và thịt muối, đùi cừu nướng, sườn heo, chúng ta ăn hết rồi." Cầu Hi Lan đếm từng ngón một, còn muốn thêm vài món nữa.
Nàng là đang đòi nợ đi! "Có muốn ca ca đưa luôn mấy xe rau canh cải trắng và thịt thỏ muội thích đến không? À còn cả cá sông, tỷ tỷ của muội nấu canh cá vô cùng ngon, nghe thôi cũng đã thèm chảy nước miếng rồi."
Càng nghe mắt Cầu Hi Lan càng sáng lên, vừa nuốt nước miếng, vừa gật đầu như giã tỏi. "Phiền toái rồi, Quản ca ca!"
"Muội đúng là không khách khí nha!" Hắn không nhịn được mà bật cười, bàn tay to xoa đầu nàng, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Nên làm vậy mà, ca mỗi ngày đều tới xin ăn, muội ngày nào cũng thấy ca, ca ăn của chúng ta, phải trả giá là điều tất nhiên, chúng ta không phải là viện cứu tế, không có cách nào cứu tế được ca." Nàng tính toán vô cùng rõ ràng, một chút thiệt thòi cũng không chịu.
"Muội..."Đây là tiểu hài tử sao? Căn bản là đồng yêu thành tinh, mở mồm là một chuỗi ngôn ngữ khiến người khác á khẩu không trả lời được.
Một công tử vẻ mặt dở khóc dở cười, một tiểu nữ oa mím môi đáng yêu, tuổi tác hai người cách nhau cả một khoảng, nếu Quản Nguyên Thiện thành thân sớm hơn một chút, con của hắn chắc cũng tầm 5, 6 tuổi, mà một lớn một nhỏ này lại có thể đấu khẩu với nhau, Cầu Hi Mai đứng một bên xào rau nhìn không được, bật cười.
"Tỷ tỷ, tỷ nấu xong chưa, đệ đói bụng." Cầu Hi Trúc dụi mắt nhập nhèm buồn ngủ đi đến, y phục mặc được một nửa, một nửa treo trên người.
"Sao đệ chưa mặc xong quần áo đã đi ra ngoài rồi, không phải tỷ tỷ đã dạy đệ tự mặc quần áo đi giày sao?" Hắn cũng đã năm tuổi, không thể việc nào cũng có người làm giúp.
"Đệ không muốn làm!" Hắn làm nũng nói.
Cầu Hi Mai nhìn bộ dạng ngơ ngác của đệ đệ, lòng mềm nhũn, đặt xẻng xào rau xuống, cho tay đệ đệ vào tay áo, chỉnh sửa vào cái, quần áo lập tức chỉnh tề.
"Đệ đệ ngốc." Cầu Hi Lan kéo tay đệ đệ, muốn hắn ngoan ngoãn ngồi trên ghế.
Hắn không phục cãi lại, "Đệ chỉ là thích tỷ tỷ mặc giúp mà thôi!"
Chỉ là thích....chỉ là thích...Nhìn tỷ tỷ yêu thương đệ đệ, đệ đệ bảo vệ tỷ tỷ, hòa thuận vui vẻ, trong lòng Quản Nguyên Thiện như có những sợi dây nhu ý, khóe miệng hắn cong cong, vẻ mặt ôn nhu khó có được.
"Ta quyết định rồi!" Hắn lớn tiếng nói.
Quyết định cái gì? Ba người bộ dạng rất giống nhau, mắt to đồng thời nhìn nam nhân đang phát điên.
"Ta cũng cần phải chuyển đến làm hàng xóm với các ngươi." Gần quan được bổng lộc, hắn không tin sớm chiều ở chung hắn không chiếm được cảm tình của tỷ đệ Cầu gia.