Chỉ một lúc sau, Đông Hương đã quay lại, trên trán chảy đầy mồ hôi, có thể thấy được nàng ta vội vàng như thế nào, mực mới còn chưa khô hơi bị nhòe, chỗ ghi tên là một dấu tay đỏ tươi chói mắt, giống như máu người.
Xem ra Đinh Lập Hi rất muốn hưu thê, vội vàng đến một khắc cũng không chịu được.
"Thư hòa ly mà ngươi muốn, cầm đi."
Nhìn tờ giấy bay xuống, Cầu Hi Mai nở nụ cười mà nước mắt vẫn rơi, "Đồ cưới của ta, thư cha ta lưu lại, trong nhà ta có cái gì ta muốn cầm đi, còn có..."
Không đợi nàng nói xong, Lỗ thị hừ lạnh một cái, "Đều cho ngươi hết, cho người hết, cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, ta còn cần những thứ linh tinh đó sao? Toàn bộ đều cầm hết đi, đỡ chiếm chỗ."
"Được, ngày mai ta sẽ đi, cảm ơn nương trong mấy tháng qua đã chiếu cố tới con dâu." Cho tới bây giờ, bọn họ vẫn chưa bạc đãi nàng, chỉ là đối xử có chút lạnh nhạt mà thôi.
"Hừ!" Lỗ thị phủi tay rời đi.
Lời đồn đại đều được truyền đi nhanh như gió, không lâu sau, từ trên xuống dưới Đinh phủ đều biết đại thiếu phu nhân bị gán danh không con, bệnh hiểm nghèo mà hòa ly.
Ngày hôm sau, Cầu Hi Mai mà mọi người thường nghe nói là bị bệnh không xuống được giường giờ vẻ mặt tươi sáng tiêu sái đi ra khỏi đại môn Đinh phủ, tay trái nàng nắm tay muội muội, tay phải nắm tay đệ đệ, một lớn hai nhỏ đứng trước cửa, giống như đang chờ gì đó.
"Tỷ tỷ, chúng ta bị đuổi ra ngoài sao?" Hi Lan hai mắt hồng hồng bất an.
"Không phải bị đuổi, là chúng ta tự mình rời đi, tỷ tỷ cũng giống muội không thích nơi này, cho nên chúng ta liền rời đi." Là nàng vứt bỏ Đinh phủ, tự nguyện rời khỏi.
"Chúng ta sẽ ở đâu đây?" Bọn họ không có nhà, sau khi cha mẹ mất, tòa nhà của các nàng bị đại bá mẫu thu về, bọn họ không có nhà để về.
Cầu Hi Mai dừng một chút, "Yên tâm, tạm thời trước mắt chúng ta ở khách điếm sau đó thuê một căn nhà, tỷ tỷ đi đâu cũng sẽ các em đi cùng, đừng sợ."
"Vâng! Muội không sợ, đệ đệ cũng không sợ." Chỉ cần có tỷ tỷ ở đây, nàng cái gì cũng không sợ.
"Không sợ." Cầu Hi Trúc trịnh trọng gật đầu một cái.
"Được, chúng ta không sợ, trời đất bao la, cái gì cũng không có, người là lớn nhất." Bởi vì bọn họ không có cái gì để mất nữa.
"Tỷ tỷ, tỷ còn đang nhìn gì vậy?" Vì sao còn chưa đi.
"Chờ chặt cây."
Trước khi rời đi Cầu Hi Mai chỉ có một yêu cầu, đó chính là chặt đi gốc cây già ở cửa Đinh phủ, nơi đó chôn vùi tuổi mười chín của nàng.
"Chặt cây?" Cầu Hi Lan không hiểu.
Tiếng búa mạnh mẽ chặt vào thân cây không truyền được đến đây, không biết có người nào hô một tiếng, "Cây sắp đổ rồi", lập tức cây đại thụ đổ xuống.
Trong khoảng khắc đó, nàng giống như nhìn thấy một bóng dáng màu trắng lắc lư dưới bóng cây, dưới chân là đôi giày thuê đã mòn, bóng dáng cô tịch trong gió...
Bỗng nhiên, một chiếc xe ngựa có màn che màu xanh đỗ bên cạnh ba tỷ muội, người kia đè thấp vành nón, mặc quần áo hạ nhân thấp giọng gọi một tiếng.
"Phu nhân sai tiểu nhân đến đón người, Cầu tiểu thư mời lên xe." Gã sai vặt vô cùng chăm chú nhìn ba tỷ đệ chuyển đồ lên xe, còn có ba rương lớn sách vở.
"Đa tạ phu nhân, chúng ta đã làm phiền phu nhân lo lắng...Hả? Huynh....sao lại là huynh?" Cầu Hi Mai nhìn thẳng, sau đó không nói lên lời.
Gã sai vặt vén nón lên, lộ ra một hàm răng trắng. "Làm quan nhất định phải biết tiếp đãi hiền sĩ, ta đây tự mình đến không phải là coi trọng người tài nhất sao."
Quản Nguyên Thiện giống như một đứa trẻ lớn trêu chọc người khác, thấy tiểu nữ nhân kinh ngạc không thôi, hắn thấp giọng cười nhẹ, tiếng cười giống như một dòng suối mát, lén lút chảy vào cái hồ khô cạn trong lòng nàng.
"Mối hôn nhân mới của Đinh phủ là do huynh giở trò sao?"
Tại phòng bếp, Cầu Hi Mai đang nấu cơm, nàng hỏi Quản Nguyên Thiện đang đứng bên cạnh.
Con cả của Đinh phủ kết thân cùng với nữ nhi của Tri châu đại nhân là một chuyện vô cùng náo nhiệt, vợ cũ rời đi, cô dâu mới vào cửa, tôi tớ trong phủ, ngay cả bà tử vẩy nước quét sân cũng không dám làm biếng, lo trong lo ngoài, tất cả đều vui mừng.
Chuyển chậu hoa cây cảnh, sơn lại cửa sổ cửa đi, đem bàn cũ chuyển vào nhà kho, lại cho người mua giường mới, mua chăn gối, nha hoàn bà tử đều được thay váy mới, chuẩn bị vô cùng náo nhiệt, dự tính trên trăm bàn tiệc.
Không ngờ tới một tiếng sét truyền đến, náo nhiệt một hồi sau đó tự nhiên im hơi lặng tiếng, bên Tri châu đại nhân lại không thấy có tin tức gì về chuyện kết thân.
Lỗ thị ngóng trông con dâu mới lại không thấy người, nóng lòng cho người đi thăm hỏi, ai ngờ bị đả kích, thì ra nữ nhi nhà đại nhân này mới có sáu tuổi, ngày đó là uống rượu nói nhầm, đem sáu tuổi thành mười sáu tuổi, chuyện kết thân cũng chỉ là nói đùa.
Chợt nghe chuyện tốt đã thành công không, Lỗ thị há hốc mồm, không có cách nào tiếp nhận được chuyện miếng thịt béo như thế lại bay mất, bà ta gấp đến nỗi tìm người muốn câu trả lời thỏa đáng, bọn họ đã chuẩn bị tốt chuyện thành thân, chỉ thiếu mỗi tân nương.
Nhưng mà bà ta đâu thể nói gì, một là chưa cầu hôn, hai là chưa mai mối, ba là chưa sính lễ, Đinh phủ các người sốt ruột cái gì, phụ thân vừa chết cũng không vội vàng như vậy.
Chỉ có thể nuốt cục tức này vào bụng, Lỗ thị không chiếm được chỗ tốt liền tức đến đổ bệnh, đại phu ba ngày hai bữa lại mang theo hòm thuốc vào phủ, bà ta uống dược còn nhiều hơn so với ăn cơm, cả ngày bi thương than thở gặp người liền mắng.
Về phần Đinh Lập Hi hắn không sao cả, hắn lại nhìn trúng một tiểu quả phụ chồng mới chết, hắn mua cho nàng ta một căn nhà, hai người quấn lấy nhau.
Gây ra chuyện cười lớn như vậy, tự nhiên không ai nhớ đến hạ đường đã rời đi Cầu Hi Mai, cùng với hai đứa nhỏ song sinh đáng yêu kia, giống như bọn họ chưa từng tồn tại, dễ dàng bị người ta vứt ra sau đầu, hóa thành gió bụi hạt trần quên đi.
"Nàng nói hôn nhân gì? Ai muốn thành thân sao? Phải xem thiếp mời là ai, xa thì gửi cái lễ, gần thì xem giao tình, rượu mừng thì không thể tùy tiện uống, xem có thân hay không rồi nói tiếp, ngồi với đối thủ thì rượu gì cũng đều không ngon." Kết bạn phải mở to mắt nhìn, đừng trộn lẫn thơm thối với nhau.
Quản Nguyên Thiện một bụng toàn ý xấu trợn mắt nói dối, lật mặt qua mắt so với người khác đều lợi hại hơn nhiều, không hề thừa nhận đã làm chuyện tốt gì.
Tri Châu đại nhân từ trước đến nay giao tình với hắn rất tốt, tửu lượng được gọi là ngàn chén không say, chưa từng say lần nào cũng không nói lắp, hai người ngày đó chỉ gặp qua một lần ở thư phòng của Quản Nguyên Thiện mà thôi, không tới hai ngày liền truyền đến tin Tri Châu đại nhân muốn kết thân cùng với Đinh phủ, nói không phải hắn đứng sau thao túng thì ai tin được.
"Quản đại nhân, huynh không có việc gì để làm sao? Không phải là muốn tra án...." Hắn cứ ở trước mặt nàng lượn qua lượn lại, cũng không phân việc cho nàng, hại nàng trở thành người nhàn rỗi không có việc làm.
"Hừ, đừng gọi ta là đại nhân, cứ như trước gọi ta là Quản nhị ca, ừm...Nguyên Thiện ca ca cũng được, hiện giờ ta vào nàng đều là người hầu, không được tiết lộ thân phận của ta." Xem những quan viên kia không biết phải làm gì giống như ruồi mất đầu thật là thú vị, chưa cần vội vàng gõ vào mặt bọn họ một gậy.