Lão Phú vội vàng chạy về rất nhanh, đầu tiên chửi Trương Bảo Cường một trận máu chó đầy đầu, sau đó lại cẩn thận từng li từng tí an ủi chị Điềm.
Chị Điềm cũng không nói gì khác, khóc chốc lát rồi bảo mệt, muốn nghỉ ngơi. Lão Phú sờ cái đầu trọc lóc, nói vậy anh đi làm món gì ngon ngon cho em.
Cuối cùng y và Nhạc Phương Chích bàn bạc chuyện trong bếp sau của quán lẩu. Nhạc Phương Chích hỏi anh nói xem người kia liệu có đến nữa không? Lùi một vạn bước, dù không đến nữa nhưng vẫn không tránh được sẽ chạm mặt, phải ly hôn.
Lão Phú rất tức giận, chửi đồ chó má, người ta không sống với hắn nữa, hắn vẫn đến cửa đánh người.
Nhạc Phương Chích lại bình tĩnh hơn, hắn nói không có cách nào khác, người ta có giấy chứng nhận là vợ chồng hợp pháp, đây sẽ là lý lẽ nếu ra tòa. Suy cho cùng vẫn là chị Điềm ngoại tình, là bên sai.
Lão Phú nói bên sai cái con khỉ, tôi thấy hắn chỉ ngứa đòn. Vợ chồng chung sống hòa thuận mới gọi là vợ chồng; hắn đánh vợ chạy đi, vợ không sống với hắn nữa, vậy gọi là giải tán. Chứng nhận? Chứng nhận có tác dụng đếch gì.
Nhạc Phương Chích bất lực nói: Anh đừng nhắm vào em, em chỉ nhắc nhở anh.
Lão Phú nói tôi biết, tôi đang tức giận thôi.
Nhạc Phương Chích nghĩ ngợi, anh biết bối cảnh của tên kia như nào không?
Lão Phú nghĩ một lát: Nghe Điềm Điềm nói trước kia kinh doanh rượu với một ông chủ lớn ở Quan Lý Gia[1]. Lúc trước thấy gã là người rất trượng nghĩa nên cưới, cưới về thì phát hiện gã không làm việc đàng hoàng, suốt ngày lang thang bên ngoài, nói là chạy đường dài nhưng không thấy mang tiền về. Đó là chuyện rất nhiều năm về trước, bây giờ không biết gã đang làm gì.
[1]
Nhạc Phương Chích suy nghĩ đến cách ăn mặc của người kia, rất bình thường, không có điểm nào đặc biệt. Đổi lại là người đàn ông đi theo gã hơi kỳ lạ, không giống họ hàng, cũng không giống bạn bè. Nhạc Phương Chích nhớ lại một lát, tin chắc mình chưa từng gặp người đó, cho nên cái liếc mắt kỳ lạ kia có lẽ chỉ là ngẫu nhiên thôi.
Hắn dặn đi dặn lại Lão Phú có việc hãy gọi điện, rồi một mình rời đi. Hắn không về thẳng cửa hàng, mà đến siêu thị mua ít đồ về nấu vài món ngon cho Bạch Mặc.
Chuyện hôm đó đã dọa Bạch Mặc, cậu ngơ ngác khoảng mấy ngày, làm việc cũng chậm chạp. Buổi tối ngày hôm trước Nhạc Phương Chích đóng cửa quán, phát hiện Bạch Mặc vẫn co ro ở góc phòng ôm đầu gối. Dáng vẻ này rất giống lúc cậu mới đến, Nhạc Phương Chích cảm thấy lo lắng nên ôm người vào lòng an ủi.
Hai ngày nay mới hơi trở lại bình thường, Nhạc Phương Chích muốn hỏi cậu có phải trước kia từng gặp chuyện gì tương tự không. Sau đó lại nghĩ thôi bỏ đi, chắc chắn không phải chuyện gì tốt, tốt nhất là có thể quên được, nhắc đến nó làm gì chứ.
Hắn xách theo một đống thức ăn trở về, trong cửa hàng cũng sắp đóng cửa. Dạo này rất lạnh, đến cả người đi đường cũng ít. Tiểu Tuệ thu dọn gần xong xuôi mới trở về, còn lại một mình Nhạc Phương Chích đẩy cái bàn ở cửa vào.
Đúng lúc này, một chiếc xe đen dừng ngay trước cửa.
Nhạc Phương Chích vô thức quay đầu nhìn một cái, mặt nghệt ra.
Một người đàn ông bước xuống xe, chính là người vài ngày trước đi theo Trương Bảo Cường. Hắn ta cung kính mở cửa ghế sau xe, một người đàn ông lớn tuổi tóc hoa râm xuất hiện trước mắt Nhạc Phương Chích.
Trông thấy Nhạc Phương Chích, người đàn ông kia nói với giọng vô cùng hiền hòa và thân thiết: Đi ra sao không nói với tôi một tiếng?
Nhạc Phương Chích hít sâu một hơi, cung kính nói: Ông Vu.
Ông Vu vỗ vỗ hắn, quan sát cửa hàng lương khô nho nhỏ: Không mời tôi vào ngồi một lát à?
Nhạc Phương Chích thoáng im lặng, nói là phòng đơn sơ, ông đừng chê.
Nhiều năm không gặp, thoạt nhìn ông Vu cũng không có thay đổi gì. Ngoại hình người này trông rất bình thường, nếu đi trên đường sẽ không có ai nhìn ông ta thêm một cái.
Nhưng trong lòng Nhạc Phương Chích lại hơi lo lắng.
Hắn biết những việc kinh doanh dưới tay ông Vu, biết rằng người có thể buôn bán những thứ này sẽ không bình thường như bề ngoài của ông ta.
Ông Vu ngồi xuống bên cạnh bàn trong bếp nhỏ, người đàn ông phía sau luôn đi theo. Nhạc Phương Chích định pha trà cho ông ta, lúc này Bạch Mặc bước ra từ sau cửa phòng ngủ, nhìn thấy người sống cậu co rúm lại theo bản năng.
Ông Vu lại nhìn cậu một cách đầy hứng thú, hỏi Nhạc Phương Chích: Đó là ai?
Nhạc Phương Chích thấp giọng đáp: Em trai tôi.
Ông Vu cười một tiếng: Bây giờ đang làm gì?
Giúp việc trong cửa hàng, Nhạc Phương Chích cố gắng nói hời hợt: Nhát gan, người cũng không lanh lợi…
Cuối cùng ông Vu không nhìn nữa.
Nhiều năm không gặp nên có ôn chuyện, Nhạc Phương Chích rất lịch sự, cũng rất cẩn thận. Bây giờ không giống ngày xưa, hiện tại có thể ngồi ở đây chứng tỏ ông Vu cũng đã tẩy trắng về cơ bản.
Có vẻ như đối phương chỉ cảm thán nhân thế thay đổi, Nhạc Phương Chích cũng phụ họa theo vài câu. Sau cùng ông Vu xúc động nói: Năm đó cậu và Vương Đông Hải làm việc cùng nhau, không ngờ con đường cuối cùng rẽ rộng như thế. Tôi cũng không có ý gì khác, sắp rời khỏi đây nên tới đây muốn gặp mấy người bạn cũ trước khi đi, đúng lúc Tiểu Lý tình cờ gặp được cậu. Tôi mới biết cậu cũng ở đây.
Người đàn ông phía sau ông ta gật đầu với Nhạc Phương Chích.
Nhạc Phương Chích hơi yên lòng, lại nhớ đến một chuyến khác: Trương Bảo Cường hiện đang làm việc ở chỗ ông đúng không?
ÔnG Vu hơi kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu nói: Xem như thế đi.
Nhạc Phương Chích thận trọng nói: Không biết ông có thể nói một câu không – nếu cuộc sống không thể tiếp tục được, tốt hơn là tách ra sớm gọn gàng sớm.
Ông Vu nhanh chóng hiểu được ý của hắn, lắc đầu nói: Chuyện của nhà người ta. Cuối cùng quan sát Nhạc Phương Chích đầy ẩn ý.
Nhạc Phương Chích biết ông ta đang suy nghĩ gì, có lẽ hiểu lầm quan hệ của mình và chị Điềm. Nhưng hiểu lầm đó cũng không sao, thậm chí có thể là chuyện tốt.
Ôn chuyện thật sự chỉ là ôn chuyện, ông Vu rời đi rất nhanh. Nhạc Phương Chích đưa mắt nhìn chiếc xe đi ra, biết ông ta sẽ không quay về nữa, thời đại thay đổi rồi.
Ông Vu sẽ ra nước ngoài, Nhạc Phương Chích nghĩ, xem ra mình cũng mãi mãi vĩnh việt khoảng thời gian đó. Đến khi người này rời đi, có lẽ chị Điềm cũng có cơ hội mới.
Hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm, lại bất thình lình bị người ôm lấy từ phía sau.
Nhạc Phương Chích nắm chặt tay Bạch Mặc, cười nói: “Sao vậy?”
“Anh đừng làm việc với ông kia.” Bạch Mặc thấp giọng nói.
Nhạc Phương Chích xoay người lại: “Ý em là người vừa rồi hả? Không sao, ông ấy đi rồi, sau này cũng không quay lại nữa. Với lại anh làm việc gì với ông ấy, anh còn phải bán màn thầu mỗi ngày mà.”
Bạch Mặc ngẩng đầu, nhìn vào mắt Nhạc Phương Chích.
Nhạc Phương Chích xoa tóc cậu, thẳng thắn nhìn lại: “Thật đấy, không lừa em. Anh từng lừa em khi nào?”
Bạch Mặc cúi đầu xuống, ôm chặt lấy hắn.