Ngày hôm nay hình như có gì đó khác ngày thường, Nhạc Phương Chích chạy lên chạy xuống giao hàng cho người ta, làm xong đã gần trưa. Cuối cùng hắn kiểm tra lại số thùng thực phẩm thu hồi về, sau đó lên xe. Điện thoại vẫn nằm trên ghế phụ lái, lúc chờ đèn đỏ, hắn cầm lên nhìn, phát hiện lại có mười cuộc gọi nhỡ, đa số là Lý Lượng và Tiểu Tuệ gọi.
Trong lòng Nhạc Phương Chích chùng xuống, hắn gọi điện lại, Lý Lượng nghe máy rất nhanh, hỏi cậu đi đâu thế, mau đến đồn cảnh sát một chuyến đi. Nhạc Phương Chích hơi lo lắng, hỏi có chuyện gì? Bạch Mặc xảy ra chuyện gì rồi?
Lý Lượng nói cộc lốc: Cậu ta không có chuyện gì nhưng cậu ta gây chuyện rồi. Ôi giời tóm lại cậu mau đến đây đi.
Nhạc Phương Chích lo sốt vó lái xe đến đồn cảnh sát, từ xa chỉ nghe thấy bên trong ồn ào, tình cảnh hỗn loạn.
Hắn lao vào, phát hiện Bạch Mặc co ro ở góc tường, được Lý Lượng chặn lại. Một cảnh sát nhân dân khác và một người đàn ông mặc đồ đen đang kéo một gã đàn ông trung niên đầu chảy máu, cố gắng khống chế người lại.
Chị Điềm đứng đối diện họ, tóc tai bù xù, vừa gào khóc vừa lợi dụng khe hở thỉnh thoảng ném đồ lên mặt đối phương, nào là dao cắt móng tay, chai nước rỗng, v.v. Cảnh sát nhân dân ngăn cản cô cũng sắp góc: “Chị gái ơi, chị làm ơn làm phúc đi, dù sao cũng là vợ chồng… thôi được rồi…”
“Thôi được rồi? Lúc hắn đè bà đây ra đánh sao các chú không nói lời này?”
Người đàn ông đối diện gân cổ lên, nước bọt bắn tung tóe bốn phía, miệng sắp sánh ngang với hố xí nhiều năm chưa dọn.
Nhạc Phương Chích trợn tròn mắt, nhanh chóng chạy tới ôm lấy Bạch Mặc trước. Trên người Bạch Mặc lành lặn, không va phải không bị thương, nhưng đôi mắt đờ đẫn, nhìn chằm chằm sàn nhà run rẩy. Nhạc Phương Chích biết cậu đang sợ, cởi áo lông ra quấn lấy cậu, ôm vào lòng mình vỗ nhè nhẹ.
Lại nhìn kỹ người đàn ông trên đầu chảy máu, ha, đây là người đàn ông buổi sáng hỏi đường mà.
Bên kia vẫn đang cãi nhau ỏm tỏi, người đàn ông kia chốc chốc lại muốn đẩy người ngăn cản ra, ước gì có thể ăn tươi chị Điềm.
Cuối cùng sở trưởng đi ra, nghiêm nghị quát nếu còn gây sự sẽ bị xem là nhiễu loạn công vụ, bị tạm giam, lúc này mới miễn cưỡng yên tĩnh lại. Chị Điềm bắt chéo chân, ngẩng cao gương mặt bầm tím, phẫn hận nhổ một ngụm nước bọt và máu xuống đất.
Theo lời kể của gã đàn ông miệng đầy cứt kia, gã tên là Trương Bảo Cường, là chồng hợp pháp của cô Vương Nghệ Điềm. Năm đó gã chồng quen biết chị Điềm trong một tiệm cắt tóc cao cấp, qua lại nhiều lần rồi kết hôn với cô để cứu phong trần[1]. Không ngờ người phụ nữ này không sửa thói quen, dăm ba bữa lại muốn ra ngoài quyến rũ đàn ông, cắm sừng mình. Vừa không sinh con, cũng không làm việc nhà, cuối cùng dứt khoát cuỗm tiền trong nhà bỏ chạy. Lần này khó khăn lắm mới tìm được, nói hết lời cô cũng không chịu trở về sống yên ổn với mình, bấy giờ mới rùm beng lên.
[1]
Chị Điềm cười khẩy không nói gì.
Đồn cảnh sát không thích quản chuyện vợ chồng, vì luôn cảm thấy đó là chuyện nhà của người ta. Cảnh sát nhân dân đứng khuyên, nói là có gì không thể nói chuyện tử tế à, một ngày vợ chồng trăm ngày ân huệ mà. Anh xem hay là anh chị tìm một chỗ ngồi xuống nói rõ ràng, đừng làm loạn lên như vậy, phá hỏng yên ổn đoàn kết. Người đi ngoài đường đang nhìn anh chị đánh nhau, ảnh hưởng không tốt. Nếu thực sự không sống được nữa, vẫn có thể ly hôn mà, ai đi đường nấy, tội gì tự làm khó mình.
Nhắc đến ly hôn, người đàn ông kia sửng cồ, nhảy dựng lên mắng cảnh sát nhân dân không phải thứ gì tốt, cảnh sát nhân dân rất oan ức, nói rằng tôi đưa ra ý kiến cho anh chị thôi. Anh xem, đồn cảnh sát cũng không phải do anh chị mở, có lời gì không thể tìm chỗ ngồi xuống bàn bạc à, nếu không còn việc gì nữa thì đi ăn cơm sớm đi, giữa trưa rồi.
Giọng Trương Bảo Cường đinh tai nhức óc, kêu oang oang nói là đánh người ta vỡ đầu xong cứ bỏ qua như thế? Tôi thấy các anh làm việc thiên tư trái pháp luật, là đồ ba phải! Nói xong lại hùng hổ lao về phía Bạch Mặc.
Nhạc Phương Chích vội vàng bảo vệ cậu, hắn nói anh xem có gì từ từ nói, tôi đã đến được một lúc mà chỉ nghe cãi nhau, vẫn chưa hiểu xảy ra chuyện gì. Chúng tôi cũng không phải người vô lý, có chuyện gì dù sao cũng phải nói rõ ràng trước đã.
Người đàn ông áo đen bên cạnh Trương Bảo Cường có vẻ lý trí hơn, nhìn Nhạc Phương Chích từ trên xuống dưới: Anh là gì của thằng nhóc kia?
Nhạc Phương Chích nói là anh trai.
Đối diện vén tay áo lên, hình như đang suy nghĩ xem nói thế nào.
Chị Điềm ngồi ở đằng kia dùng ngón tay chải tóc, liếc xéo nói: Nói đi. Sợ đến một mình không được, còn dẫn thêm người, anh đến cửa bắt cóc tống tiền à?
Này con đĩ già kia! Trương Bảo Cường lại muốn xông lên, nhưng bị người bên cạnh kéo lại. Sở trưởng quát: có chuyện gì bình tĩnh nói, nói rõ ràng người ta mới dễ phân xét.
Lần này cuối cùng Trương Bảo Cường cũng thu bớt lại, miễn cưỡng kể: Chuyện là thế này… tôi đến tìm con…
Cảnh sát nhân dân nói: Anh nói chuyện tử tế!
Trương Bảo Cường không cam lòng liếc anh cảnh sát một cái, kể tiếp: Cô ấy không về với tôi, còn gân cổ lên chửi tôi, hai chúng tôi bắt đầu cấu xé. Lúc này thằng ranh kia… gã chỉ vào Bạch Mặc: Không biết nó lao ra từ chỗ nào, đã đánh tôi!
Chị Điềm chửi: Bốc phét! Đó là ông trời mở mắt để cho ông tự đâm vào…
Thế là lại làm ầm hết lên.
Đúng lúc này Yến Yến trong tiệm chị Điềm tới, mang theo USB – là camera trong quán.
Có hình ảnh nên sự việc nhanh chóng được làm rõ. Trương Bảo Cường vừa xuất hiện, phản ứng đầu tiên của chị Điềm là trốn tránh, thấy tránh không được thì chửi, sau cùng bị đè xuống đất đánh. Ngày hôm nay trong tiệm chị nhận công việc triển lãm lễ cưới, đa số nhân viên đều đi theo bên tổ chức để trang điểm cho diễn viên, chỉ còn Yến Yến và Bạch Mặc ở lại. Hai người một là con gái, một người gầy yếu, vốn không ngăn được người đàn ông khỏe mạnh này. Huống chi còn có một đồng bọn khác ở bên cạnh giúp đỡ.
Mấy lần Bạch Mặc lao lên cứu chị Điềm đều bị Trương Bảo Cường và người đàn ông kia đẩy ra, một lần cuối cùng ngã xuống đất, đụng đổ cả giá để dụng cụ cắt tóc. Mắt thấy không còn cách nào, cậu chạy ra phòng sau lấy một cây lau nhà, dùng cán cây lau nhà đập Trương Bảo Cường như đánh chó.
Tình huống đó người ra tay không chắc chắn, Bạch Mặc vừa đánh vừa chọc, cũng khó nói có cố tình đánh lên đầu hay không. Dù sao thì cậu đã đánh cho Trương Bảo Cường xuống khỏi người chị Điềm.
Trương Bảo Cường nhanh chóng lao về phía cậu, túm lấy cây lau nhà, ai ngờ Bạch Mặc thả tay ra, đối phương không đứng vững, đâm đầu vào hộc tủ chảy máu. Bên kia Bạch Mặc cũng va phải góc bàn, hình như đập vào ngực, mãi không đứng lên được. Trương Bảo Cường xông lên muốn đạp người thì bị chặn lại bởi cái ghế Yến Yến ném ra, người đàn ông bên cạnh gã tiến lên ngăn Yến Yến, Yến Yến hoảng sợ hét ầm lên. Lúc này chị Điềm hòa hoãn một hơi, cô đứng dậy, như thể biến thành người khác, lao lên tay đấm chân đá với Trương Bảo Cường. Tất nhiên là đánh không lại, vì thế chẳng mấy chốc lại bị đè xuống đất. May mà cảnh sát đi vào.
Lần này sự thật rõ ràng, nhưng vì mấy bên đều ra tay, chỉ có thể đánh mỗi bên hai mươi cái, sau đó khuyên mọi người giải tán. Chị Điềm không làm, nói rằng muốn giám định vết thương, muốn bắt Trương Bảo Cường. Trương Bảo Cường cũng không làm, nói là muốn đến bệnh viện kiểm tra, để Bạch Mặc bồi thường tiền cho gã.
Nhạc Phương Chích vén áo Bạch Mặc lên, trên ngực trái bầm tím một mảng to, vừa vặn là vị trí trái tim. Lần này Nhạc Phương Chích cũng không làm, Hắn siết chặt nắm đấm tay phải, rất muốn đi lên đánh vỡ cái cằm liên tục há ra khép lại của tên Trương Bảo Cường kia.
Cuối cùng ông sở trưởng lên tiếng, nói rằng chuyện do Trương Bảo Cường gây ra, dù thế nào đi nữa cũng không thể đánh nhau. Anh xem, bản thân anh bị thương cũng làm người khác bị thương, hơn nữa anh là người ra tay trước, nếu thật sự tính toán kỹ càng, trách nhiệm của anh to nhất, anh là người phải bồi thường tiền cho người ta. Bây giờ người ta không tìm anh đòi tiền, sao anh còn có thể tìm người ta đòi tiền chứ. Vậy đi, tôi thấy mọi người nên làm theo trình tự bình thường, xin giám định thương tật, sau khi có kết quả chúng ta sẽ làm theo quy định. Nói xong lại cảm thấy nặng lời, ông khuyên nhủ, nếu thật sự làm theo quy trình, đến lúc đó ra sao sẽ không do mọi người quyết định.
Trương Bảo Cường không nói gì, người đàn ông bên cạnh gã hạ giọng nói với gã: Thôi bỏ đi. Trương Bảo Cường xoay mắt thở hổn hển một lát, sau cùng hung tợn nói với chị Điềm: Đừng tưởng tôi không biết cô làm gì ở bên ngoài. Hôm nay cứ vậy đi, cô chờ đó.
Nói xong, gã gọi cuộc điện thoại, chẳng mấy chốc có chiếc xe đỗ trước cửa đồn công an, Trương Bảo Cường và người đàn ông kia đi ra.
Trước khi ra cửa, người đàn ông kia quay đầu nhìn Nhạc Phương Chích một cái. Nhạc Phương Chích nhìn lại đầy cảnh giác, đối phương lại lên xe rời đi.
Một bên đi rồi, bên còn lại vẫn trong đồn công an.
Chị Điềm không chịu đi, sở trưởng hỏi cô còn có yêu cầu gì, chị Điềm nói không có yêu cầu gì, nhốt Trương Bảo Cường vào rồi kết án chung thân đi.
Sở trưởng thở dài bảo chuyện này không làm được, chuyện của hai người chỉ có thể xem như ẩu đả, nó không đủ để kết án. Không sống được nữa thì ly hôn thôi, tội gì phải làm vậy.
Chị Điềm bật khóc, nói rằng tôi cũng muốn ly hôn, dù sao cũng phải ly hôn được mới tính chứ. Năm đó chạy ra ngoài chẳng mang theo gì ngoài thẻ căn cước, muốn đến tòa án cũng không có cách nào. Hôm nay gã dám đánh tôi trước mặt người khác giữa ban ngày, ngày mai mọi người không nhìn thấy, ngộ nhỡ gã giết tôi thì phải làm sao?
Sở trưởng an ủi cô, nói là không thể, chị suy nghĩ nhiều rồi. Nhưng khởi tố ly hôn có thể đến cục dân chính xin chứng nhận kết hôn, cũng dễ sử dụng như nhau, cụ thể có thể hỏi luật sự xem. Nếu chị muốn, bây giờ có thể đến bệnh viện làm giám định thương tật.
Nhạc Phương Chích hạ giọng an ủi chị Điềm vài câu, khuyên nhủ: Đi thôi, em đưa chị đến bệnh viện. ngôn tình ngược
Chị Điềm lau nước mắt trên mặt, lại ưỡn thẳng người lên: Vậy làm phiền cậu.
Nhạc Phương Chích cũng đỡ Bạch Mặc lên.
Lúc chạy qua chạy lại ở bệnh viện, hắn nghĩ, mặc dù Nhạc Đại Dũng rất khốn nạn nhưng xem như cũng không xấu: cả đời ông già chưa từng đụng vào một ngón tay của vợ mình. Song nghĩ lại, lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên mà? Thực sự cũng không tính là ưu điểm gì.
Cuối cùng kiểm tra xong hết, Bạch Mặc không có gì đáng ngạc, chị Điềm nứt hai chỗ xương sườn, còn lại chỉ là bầm tím mô mềm, có chấn động não rất nhỏ. Bác sĩ nói vấn đề không lớn, có thể trở về nhà tĩnh dưỡng.
Nhạc Phương Chích muốn gọi điện cho Lão Phú, bị chị Điềm ngăn lại, nói là thôi, cũng không phải chuyện gì lớn. Anh ấy ở nơi khác, bây giờ nói không chừng đang trên đường cao tốc, đừng gọi điện nữa.
Dù sao cũng phải có người chăm sóc chị. Nhạc Phương Chích nói vậy.
Chị Điềm cười một cái không rõ hàm ý và lắc đầu.
Nhạc Phương Chích tạm thời vụng miệng, cũng không biết nói gì cho tốt, cuối cùng chỉ có thể đưa người về tiệm. Trong lúc đó hắn đi vệ sinh một chuyến, lúc trở về nghe thấy chị Điềm thấp giọng nói với Bạch Mặc: Chị sống còn không bằng cậu.
Bước chân Nhạc Phương Chích dừng lại, đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi khó chịu.
Sau cùng hắn giả vờ như không hề hay biết, dẫn Bạch Mặc về nhà.
Có vẻ Bạch Mặc vẫn hoảng sợ, Nhạc Phương Chích xoa lưng cậu, an ủi một lúc lâu. Cuối cùng vén áo lên nhìn thấy vết bầm tím ở ngực, trong lòng tức cả nửa ngày trời.
Luôn cảm thấy chuyện này không dễ dàng bỏ qua như thế, Nhạc Phương Chích càng nghĩ chân mày càng nhíu chặt, mình phải tỉnh táo hơn. Sau cùng hắn cầm điện thoại lên, quyết định gọi điện cho Lão Phú.