Cách Một Cảnh Cửa

Chương 80: Chuyện xưa nam thành



Còn nữa, điều quan trọng nhất là, bệnh án của Trạm Tiểu Dã đã qua tay câu lạc bộ Môn, dù Thang Đồ không phải là bác sĩ chữa trị cho Trạm Tiểu Dã, nhưng cô vẫn có thể phối hợp giải quyết một vài vấn đề cơ bản, đây cũng là việc cô nên làm.

Sau đó Thang Đồ cười nói: “Nếu anh cảm thấy ngại, vậy mời tôi ăn sáng đi.” Thật ra Bùi Lục không có thói quen ăn sáng, không phải vì anh không muốn ăn, mà là vì không có thời gian, có lúc điều tra một vụ án Bùi Lục phải thức trắng đến tận nửa đêm hôm sau, chỉ được chợp mắt một lúc, đánh răng, rửa mặt rồi tiếp tục theo dõi, hai bữa cơm cũng ăn vội vã, nói chi đến việc ngồi xuống từ từ ăn.

Vậy nên lời đề nghị của Thang Đồ khiến anh do dự, Bùi Lục muốn tranh thủ thời gian thẩm vấn Trạm Xương...

Thang Đồ thấy anh tỏ ra lưỡng lự, liền vội nói: “Không sao, không sao, nếu anh bận thì để ngày khác.”

Cô nói thế ngược lại còn làm Bùi Lục cảm thấy ngại hơn, trong lòng anh thầm mắng mình làm cao, lại khiến con gái người ta phải nhường.

Anh nở nụ cười gượng gạo: “Đi thôi, muốn ăn gì cứ gọi tùy ý.” Quán ăn sáng ở thành phố Nam rất nhiều, kiểu truyền thống, kiểu hiện đại đều có, đồ ăn miền Nam, miền Bắc cũng không thiếu.

Bình thường bữa sáng Thang Đồ ăn không nhiều, nhưng vẫn phải ăn một chút, hầu như đều tự nướng bánh mỳ, uống thêm tách cà phê ở nhà, nhưng với điều kiện là Sầm Từ không ở nhà cô.

Sầm Từ là cô gái không biết nấu cơm nhưng lại rất chú trọng ăn uống, nhất là bữa sáng, bắt buộc phải ăn no, nên mỗi khi Sầm Từ đến gõ cửa nhà Thang Đồ, cô đều phải lẳng lặng lấy gấp đôi đồ từ tủ lạnh ra.

Dạo này rõ ràng Sầm Từ còn kén ăn hơn, hết chê món này Thang Đồ nấu không ngon lại chê món kia cô ấy nấu không cẩn thận, Thang Đồ cảm thấy Sầm Từ bị Tần Huân chiều hư mất rồi.

Bùi Lục đưa Thang Đồ đến một quán ăn cũ, nằm sâu trong con ngõ nhỏ ở khu đô thị cũ, cách Sở cảnh sát không xa, chỉ có điều phải rẽ trái quẹo phải mấy lần, hơi khó nhớ.

Bình thường Bùi Lục quen làm việc nhanh nhẹn, nhưng mấy lần đi ăn với Thang Đồ thì biết cô ấy không đi kịp mình, bởi vậy anh luôn tự nhủ mình phải đi chậm lại.

Quán ăn có tên “Chuyện xưa Nam Thành”, cái tên này không hề phù hợp với một quán ăn sáng, thậm chí là cả một nhà hàng, ấy vậy nhưng quán lại làm đồ ăn sáng, và chỉ bán đồ ăn sáng, món chính là há cảo chiên và xíu mại, ngoài ra còn có cháo đậu xanh, cháo trắng được thay đổi mỗi ngày, món nguội ăn kèm cũng khá phong phú, đều do chính cửa hàng tự làm.

Quán bắt đầu mở cửa từ khi trời còn chưa sáng, cho đến ba giờ chiều thì đóng cửa, trên cánh cửa sắt treo một tấm biển bằng đồng, ghi rõ thời gian kinh doanh.

Sau khi thấy biển hiệu của quán , Thang Đổ ngạc nhiên không thôi, chỉ tay vào bốn chữ to đùng phía trên: “Chuyện xưa Nam Thành? Chính là “Chuyện xưa Nam Thành trong thời thơ ấu của tôi ư?” Bùi Lục cười nói: “Độ tuổi của quán ăn này có lẽ còn hơn cả số tuổi của cô, ít nhất lúc tôi có hiểu biết thì quán đã có rồi.” Bùi Lục lớn hơn Thang Đồ mấy tuổi, theo như lời anh nói, thì quán ăn này đúng là lớn tuổi hơn Thang Đồ.

Thang Đồ xúc động: “Tôi nhớ sau này quán ăn bị phá nên phải chuyển đi, trước kia nó chỉ cách nhà tôi mấy bước chân, bố mẹ vẫn thường dẫn tôi đến đó ăn, sau này không được ăn nữa, hóa ra là chuyển chỗ mới rồi tiếp tục mở sao? Đúng rồi, tôi vẫn còn nhớ tấm biển hiệu bằng đồng đó, bên trên có nhiều chỗ bị gỉ, vẫn còn giữ được cơ à.

Nhưng cửa đã thay đổi rồi, mở rộng ra, không biết hương vị còn giống trước kia không?” Bùi Lục buồn cười, vỗ vai cô: “Vào nếm thử sẽ biết thôi.” Sức mạnh của bàn tay anh...

Thang Đồ cảm thấy vai mình tê rần, nhưng Bùi Lục lại không nhận ra được sự bất thường nào, anh đẩy cửa bước vào trong, Thang Đồ không nhịn được cười anh chàng thẳng thắn này...

Bên trong quán ăn không tính là rộng, nhưng diện tích này có thể được coi là xa hoa với một quán ăn sáng, có đến sáu, bảy chiếc bàn đều là bàn tròn rộng, một bàn có thể chia ra chứa mấy vị khách.

Thang Đồ thấy khung cảnh trước mắt khá quen thuộc, hồi nhỏ khi cùng bố mẹ đến quán ăn cơm, cô đều được ngồi ghép bàn với người khác, mọi người ăn uống vui vẻ, vì đều là hàng xóm láng giềng, nên đôi khi sẽ chuyện trò mấy

câu.

Vừa nhìn đã biết là quán ăn kiểu cũ.

Hiện tại đúng vào thời điểm đông khách, Bùi Lục đưa Thang Đồ đi tìm chỗ ngồi, hỏi cô muốn ăn gì.

Thang Đồ ngồi xuống, ngước mắt lên nhìn tấm biển đèn led của quán ăn chếch phía trên, trong trí nhớ của cô luôn có ba món đặc trưng:Xíu mại, cháo trắng và món nguội, xem ra ở đây giờ đã tăng thêm khá nhiều món.

Thang Đổ nói: “Anh xem rồi gọi đi, anh ăn gì thì tôi ăn đó.”

Bùi Lục mỉm cười gật đầu, quay đi gọi món.

Bà thím ngồi chếch đối diện Thang Đồ khá nhiệt tình, cười ha hả nói với cô: “Cô bé may mắn lắm đấy, bạn trai hả? Tên nhóc đó đẹp trai ghế.” Thang Đồ nghe vậy thì mừng thầm trong lòng, tuy cô vẫn chưa tán đổ Bùi Lục, nhưng luôn nhen nhóm chút lòng hư vinh.

Thang Đồ quay đầu nhìn Bùi Lục đang gọi món, dù anh không mặc đồng phục cảnh sát, mà chỉ mặc một bộ đồ bình thường nhưng vẫn toát lên vẻ đĩnh đạc, ưa nhìn, trong số những người đang gọi món, anh là người nổi bật nhất.

Thang Đồ càng nhìn càng cảm thấy thích, người thành phố Nam vốn phóng khoáng, người ở độ tuổi trung niên càng thích cười to nói lớn, cô không biết Bùi Lục có nghe thấy những gì bà thím kia nói không, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ, từ khi quen nhau đến giờ cũng đã được một khoảng thời gian, không biết cảm giác của anh với cô là thế nào? Có thể khẳng định một điều Bùi Lục không hề thấy khó chịu, nếu không anh đã không nhận lời đi ăn cùng cô mấy lần.

Vả lại, chuyện của Trạm Xương lần này, Bùi Lục không hỏi nhiều mà lập tức đồng ý...

Thang Đồ không dám trông mong gì, bởi dẫu sao anh cũng là cảnh sát, những chuyện liên quan đến tội phạm chắc chắn anh sẽ không từ chối.

Thang Đồ rời mắt đi.

Nếu cô nói thẳng với anh rằng “Em thích anh”, vậy sẽ thế nào nhỉ? Lời này thật sự rất khó thốt ra khỏi miệng.

Làm từng bước tuần tự?

Nhưng tuần tự thì đến khi nào, đến mức nào? Phải đợi anh chủ động tỏ thái độ ư?

Nghĩ đến đây, Thang Đồ thở dài cái thượt.

“Mới sáng sớm ngày ra đã có chuyện gì buồn sao?” Một cánh tay khẽ lướt qua đặt một lồng xíu mại lên bàn, sau đó còn thêm một đĩa há cảo chiên nữa, khoảng bảy, tám cái rồi nói: “Tranh thủ ăn lúc còn nóng đi.” Thang Đồ ngẩng đầu lên, Bùi Lục lại quay người đi lấy thứ khác.

Phong cách của quán ăn cũ là phải tự làm, từ bề món ăn đến việc lấy đũa và gia vị, Thang Đổ giúp Bùi Lục làm sạch đũa, thìa, đĩa, rồi lại dùng nước nóng tráng qua một lượt, khi lấy nước chấm, cô nhớ trước đây khi ăn cùng nhau Bùi Lục thích ăn chua, bèn đổ thêm dấm vào.

Bùi Lục gọi khá nhiều món.

Ngoài ba món đặc trưng Thang Đồ muốn ăn, còn có há cảo chiên được bê ra đầu tiên, rồi lần lượt là trứng kho xì dầu, cá hấp mặn, canh đậu phụ, tất cả các món phụ Bùi Lục đều lấy một đĩa, Thang Đồ đếm thử, cả thảy có mười món...

“Thế này...

có ăn được hết không?” Thang Đồ đổ mồ hôi.

“Cô phải lần lượt ăn thử từng món một, mới biết mùi vị nào là của những món hồi nhỏ cô đã từng ăn, mùi vị của món nào ngon hơn sau khi quán chuyển đi chứ.” Bùi Lục ngồi xuống cạnh Thanh Đồ, nhận lấy đôi đũa cô đưa cho.

Trước tiên anh gắp một miếng khoai tây nấu tương đặt vào chiếc đĩa trước mặt cô: “Đây là món ngon nhất trong số những món phụ của quán này, cô ăn thử xem.”

Trái tim trong lồng ngực Thang Đồ bỗng đập thình thịch, cô gật đầu, gắp lên cắn thử một miếng, trong đầu vẫn nghĩ đến động tác ban nãy khi anh gắp đỡ cho cô.

Ghế trong quán ăn rất thô sơ, nên hai người ngồi sát vào nhau, Bùi Lục khẽ hỏi cô mùi vị thế nào, mùi hương của đàn ông quanh quẩn bên cạnh, làm tại Thang Đô nóng bừng.

Hơi thở thoáng trở nên dồn dập, Thang Đổ nào còn để ý mùi vị khoai tây thế nào nữa, cô chỉ biết gật đầu thật mạnh, khen ngon lắm, ngon lắm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv