Từng tiếng, từng tiếng, rất kiên nhẫn.
Cuối cùng Tần Huân tỉnh lại từ trong màn đêm mênh mang, nhưng trước mắt anh lúc này vẫn là một khoảng không đen sì, giống như anh từ bóng đêm này bước sang bóng đêm khác.
Kỳ lạ hơn nữa là, dù không thấy rõ, Tần Huân cũng biết là ai đang gọi anh.
Anh khẽ hỏi: Là em sao? Cô ấy nói: Đúng thế, Tần Huân, cuối cùng hai ta cũng gặp nhau rồi.
Giọng nói cô gái rất dễ nghe, như gió xuân rót vào tai, dịu dàng, có phần lành lạnh, nhưng làm người ta cảm thấy dễ chịu.
Anh hỏi cô ấy: Những năm qua em đã đi đâu? Cô ấy im lặng rất lâu mới trả lời: Em cũng không biết.
Không biết? Đúng thế, không biết, hình như em vẫn luôn tìm kiếm thứ gì đó.
Tìm kiếm thứ gì? Cô đáp: Có lẽ, em đang tìm chính mình.
Tần Huân không hiểu ý cô ấy, mà dường như cô cũng không muốn tiếp tục chủ đề này.
Cô ấy đưa tay nhẹ nhàng xoa đôi mắt anh, anh cảm thấy ngón tay cô mảnh khảnh, lành lạnh, làm anh đau lòng.
Cô ấy nói: Anh vẫn y hệt như trong tưởng tượng của em.
Thật sao? Nhưng từ đầu đến cuối anh không nhìn rõ cô trông như thế nào.
Tần Huân, anh biết không, em thích anh, vẫn luôn rất thích anh.
Khi đau khổ nhất em đã gặp được anh, đó đúng là phúc đức ba đời của em.
Trước mặt anh, cô khẽ khàng thủ thỉ, rõ ràng là một câu nói đầy tình cảm quyến luyến, nhưng sao nghe lại thấy thế lương.
Trong lòng Tần Huân dâng trào cảm xúc, anh hỏi cô ấy: Cô bé, hãy nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lần này, thời gian cô im lặng lâu hơn.
Lâu đến nỗi anh tưởng cô đã biến mất trong màn đêm, sau đó cô bỗng lên tiếng, nhưng lại nói: Tận Huân, tạm biệt...
Tạm biệt? Tần Huân gấp gáp gọi: Vãn An Thời! Tiếng gọi cũng đánh thức chính anh tỉnh lại, Tần Huân mở choàng mắt, bấy giờ mới nhận ra vừa rồi mình nằm mơ.
Khung cảnh trong giấc mơ gặp Vãn An Thời còn chân thực hơn cả giấc mơ gặp Thẩm Tự, dường như cô ấy thực sự đã đến đây, để chào tạm biệt anh một cách chính thức.
Khi suy nghĩ này lóe lên, tâm trạng Tần Huân hụt hẫng.
Chào tạm biệt anh một cách chính thức? Tại sao anh lại nghĩ như thế? Hay trong tiềm thức anh cho rằng cả đời này sẽ không thể gặp lại cô một lần nữa? Căn phòng rất tối, suy nghĩ của Tần Huân rối bời, ánh mắt anh lúc này đã dần thích ứng với ánh sáng, anh mới nhận ra có một người đứng cách mình không xa, anh giật mình, ngỡ rằng vẫn đang nằm mơ, nhìn kỹ mới thấy hóa ra là Sầm Từ.
Cô tỉnh dậy lúc nào anh không hề hay biết, cô đứng đó, như đang quan sát anh.
Cảm giác này làm Tần Huân vừa ngượng nghịu, vừa không thoải mái, anh ngồi dậy khỏi sô pha, hỏi cô: “Đã dậy lâu chưa?” Sầm Từ đáp: “Mới dậy chưa được bao lâu, thấy anh vẫn đang ngủ nên không kéo rèm cửa.” Rồi cô nói tiếp: “Tần Huân, anh biết không, dáng ngủ của anh đáng yêu lắm đấy.” Nói xong, cô vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt, để lại một mình Tân Huân ngơ ngác ngôi đó.
Vừa rồi Sầm Từ nói gì? Cô nói, Tần Huân, anh biết không...
Ngữ điệu này giống y hệt Vãn An Thời trong mơ.
Trái tim Tần Huân treo lơ lửng, nhưng trạng thái này cũng chỉ diễn ra trong phút chốc.
Anh đứng dậy, vươn vai, song được nửa chừng thì ngừng lại nghĩ, không đúng, Vãn An Thời không biết tên anh là Tần Huân, tại sao trong mơ cô lại gọi đúng tên anh? Họ luôn liên lạc với nhau qua mạng, anh cũng chỉ biết nickname của cô là Vãn An Thời mà thôi.
Tần Huân kéo rèm cửa sổ, ánh nắng bên ngoài lúc này không gay gắt, đoán chừng đã sắp trưa.
Sắc trời u ám, có lẽ lại sắp có tuyết, năm nay thành phố Nam tuyết rơi nhiều thật.
Cảm thấy bàn tay mình khô khô, Tần Huân cúi đầu xuống nhìn thì phát hiện đầu ngón tay dính vụn bột màu trắng, lòng bàn tay cũng loáng thoáng có, hằn xuống tận đường chỉ tay anh.
Đây là gì?
Chẳng phải là anh ngủ quên sao? Tấn Huân đưa tay lên ngửi, không có mùi gì.
Khi Tần Huân đi vệ sinh, đúng lúc Sầm Từ đang rửa mặt, trên mặt cô vẫn còn bọt nước, cô nhắm mắt đưa tay gạt đi.
Tần Huân kéo chiếc khăn mặt ở phía tay mình xuống, nhét vào tay Sầm Từ, cô nói cảm ơn, mắt vẫn nhắm nghiền làm ướt chiếc khăn: “Bàn chải dùng một lần trong tủ, anh tự lấy nhé.” Trong nhà Sầm Từ chuẩn bị khá nhiều bàn chải dùng một lần, vì cô lười phải nhớ chuyện ba tháng thay bàn chải.
Tần Huân khá quen thuộc với điều này, anh đánh răng rửa mặt rất nhanh, xong xuôi thì cũng là lúc Sầm Từ bôi xong kem mát xa lên mặt.
Khi cố định lau mặt lần thứ hai, thì Tần Huân vội nói: “Chờ chút!” sau đó anh cầm lấy chiếc khăn mặt trong tay Sầm Từ, giúp cô lau sạch kem mát xa ở sau tai, động tác vô cùng nhẹ nhàng.
Bên ngoài không có ánh sáng, ánh đèn trong nhà vệ sinh cũng không mấy sáng, âm u hệt như cửa sổ bị rèm che kín, nhưng thứ ánh sáng lờ mờ này lại khiến đường nét khuôn mặt ẩn hiện mông lung, tăng thêm cảm giác điềm tĩnh an nhàn, năm tháng tĩnh lặng.
Sầm Từ cảm thấy vành tai mình nhồn nhột, bèn ngước mắt lên nói với anh: “Là anh thật à, tôi còn tưởng mình đang nằm mơ đấy.” “Mơ thấy gì?” Tần Huân cười hỏi.
Sầm Từ nhẹ nhàng đáp: “Mơ thấy tôi khát, anh đã giúp tôi lấy rất nhiều nước.” Tần Huân bật cười thành tiếng.
Ngủ no rồi đương nhiên phải lấp đầy bụng, Tần Huân vốn định đưa thẳng Sầm Từ ra ngoài nhà hàng anh ăn, nhưng vừa mở máy, một loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc ập tới.
Khi đi qua anh, Sầm Từ ngạc nhiên nói: “Anh tắt máy ư?” Bình thường Tần Huân sẽ không tắt máy, sợ công ty xảy ra việc gì mà không liên lạc được với anh.
Nhưng sáng nay anh lại tắt máy, cũng không biết sợ làm ồn đến cô, hay đơn giản chỉ cảm thấy mình hơi mệt, nhân cơ hội này cũng muốn nghỉ ngơi tử tế một lúc.
Đều là báo cáo tiến độ công việc của vài dự án, Tần Huân trả lời email ngắn gọn, rồi gọi điện thoại cho trợ lý sắp xếp công việc, sau đó ném điện thoại lên bàn trà.
Anh vào bếp, thấy Sầm Từ đang chống eo đứng bên bị bếp, liên tới gần, vô cùng ngạc nhiên nói: “Được đấy, tôi mới gọi mấy cuộc điện thoại, mà cô đã nhào xong bột rồi sao?”
Sầm Từ ngoảnh đầu nhìn anh, vẻ mặt vô tội: “Không phải là bột anh nhào ư?” Anh đánh giá cô quá cao rồi, cô chỉ biết ăn mỳ sợi thôi, còn công việc có kỹ thuật cao như nhào bột sao cô biết làm được chứ? Bột anh nhào? Tần Huân chau mày suy nghĩ, bất chợt nhớ ra vụn bột màu trắng trên tay, chẳng nhẽ là bột mì ư? Anh vào bếp từ khi nào vậy? Sầm Từ nhìn anh đầy khó hiểu gọi: “Tần Huân?” “Có lẽ là bột tối nhào trong lúc đầu óc mụ mị vì ngủ, chắc lúc đó tôi nghĩ sau khi ngủ dậy cô nên ăn mì trước là tốt nhất, dạ dày cũng sẽ thoải mái hơn.” Anh tự giải thích cho mình, quan trọng là anh cho rằng Sầm Từ chắc chắn không làm được chuyện này, hơn nữa trước khi đi ngủ quả thật anh đã nghĩ như thế.
Ngủ đến nỗi mụ mị đầu óc rồi.
Sầm Từ đáp “Ừ” rồi quay người nhìn anh: “Vậy làm mỳ sợi đi, tôi thích ăn.” Tần Huân không tiếp tục suy nghĩ về việc mình đã nhào bột trong lúc mụ mị như thế nào, anh mím môi mỉm cười, giọng điệu vui vẻ: “Được.” Thật ra Sầm Từ vốn không thích ăn mỳ, nhưng lại rất thích mỳ Tần Huân nấu.
Có lẽ do trong mỳ bỏ thêm trứng gà, không chỉ vừa miệng ăn, mà độ lửa cũng vừa phải.
Trước đây cô không thích ăn mỳ trứng là do bị nấu quá lâu hoặc quá nhạt, hương vị không ngon.
Nhưng mộ Tần Huân làm thì độ mềm vừa đủ, nước dùng có màu vàng trong vắt cùng chút dầu bên trên, một đũa mỳ cùng một thìa nước dùng làm mùa đông trở thành mỹ vị nhân gian.
Lúc ăn Sầm Từ nói rất ít, còn Tần Huân lại là người ăn uống lịch sự, chủ đề chuyện trò được gợi lên chỉ dừng lại ở đó, không tiếp tục gì thêm, nên phần lớn thời gian hai người dùng bữa trong yên tĩnh, nhưng họ đều không cảm thấy ngượng ngùng, có lúc họ ăn, có lúc lại ngước mắt lên nhìn nhau cười, sau đó Tần Huân còn cầm đôi đũa chung, gắp mấy món ăn phụ đặt vào bát cô.
Sầm Từ thích cảm giác này, không gò bó, không lo lắng, thoải mái, nhàn nhã, ung dung, và cảm giác an toàn.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, người cho cô được cảm giác này hình như chỉ có Tần Huân, dù là Thang Đồ, người bạn cô tin tưởng nhất, thì khi ở cùng nhau cũng sẽ không vui vì chuyện công việc.
Nghĩ lại cũng thấy lạ, theo lý mà nói Tần Huân là một người làm kinh doanh, Sầm Từ nên cảm thấy căng thẳng mới đúng, ấy vậy mà hiện giờ, tuy vẫn còn nghi ngờ Tần Huân, nhưng khi ở bên cạnh anh cô không thấy đường đột, điều này khiến Sầm Từ không nghĩ nổi nguyên nhân sâu xa bên trong.
Bên ngoài cửa sổ trời lại đổ tuyết.
Như để phù hợp với khung cảnh phía bên trong này.
Sầm Từ ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ, tuyết đang rơi lả tả, nhưng tĩnh lặng không một tiếng động, quả thực đẹp quá.
Song có một câu, cuối cùng Sầm Từ vẫn kìm lòng không đậu hỏi Tần Huân: “Vãn An Thời là ai?”