Giây phút được Tần Huân ôm vào lòng, Cẩm Từ cảm thấy huyệt thái dương của mình giản giật, đầu óc choáng váng, vết thương ở cổ đau đớn bỏng rát, mấy ngày tới chắc chắn nó sẽ bị bầm tím lên cho xem.
Những người khác không hề biết rằng, Bùi Lục đã nghĩ cảnh tượng diễn ra sau đó mới chính là điều ngạc nhiên và kinh hãi nhất trong sự nghiệp của anh.
Sau khi thả tay ra, sắc mặt Trạm Tiểu Dã lập tức thay đổi, cậu ta quỳ sụp trên giường, ra sức đưa tay tóm Sầm Từ, gân xanh trên trán nổi rõ, con ngươi như sắp nổ tung nhìn chằm chặp Sầm Từ, ánh mắt ấy chỉ thiếu điều muốn giết sống cô.
Nhưng vì một tay bị trói nên cậu ta không thể làm được gì, bởi vậy cậu ta ra sức kéo, cánh tay bị trói đập vào giường tạo thành tiếng “cộp cộp”, cộng thêm tiếng gào thét phát ra từ miệng cậu ta, không khác gì một con quái thú bị vây nhốt, âm thanh này phát ra lúc nửa đêm khiến người ta sởn tóc gáy.
Tư thể của Trạm Tiểu Dã một lần nữa nhanh chóng thay đổi.
Bàn tay đang giơ về phía Sầm Từ như bị một sức mạnh kéo ngược trở lại, hai nét mặt khác nhau của Trạm Tiểu Dã luân phiên biến đổi, như trở thành hai khuôn mặt.
Rồi Trạm Tiểu Dã cất tiếng.
Là “Trạm Xương”: “Mày điên à? Ngăn tao lại thì mày có ích lợi gì?” Giây tiếp theo, giọng nói lại biến thành của Trạm Dã: “Tôi không tin cô ta, nhưng tôi càng không tin ông! Chỉ khi tiêu diệt ông trước, tôi mới có thể yên tâm được.” Bàn tay ban nãy vừa bóp cổ Sầm Từ đột nhiên chuyển hướng, quay sang tự bóp cổ chính mình.
Trạm Tiểu Dã không hề nhẹ tay, đến mức đôi mắt cũng trợn trừng.
Cả người Sầm Từ chẳng còn chút sức nào, gần như dựa hẳn vào Tần Huân.
Tần Huân lúc này coi như đã nhẹ nhõm một phần, vòng tay ôm lấy cô, trong lòng trào dâng cảm giác có được sau mất mát, mang theo cả cảm giác đau lòng.
Tình hình trước mắt thực sự không khả quan, anh hiểu ý đồ của Sầm Từ, có điều cách này quả thật cực đoan và bế tắc.
Thang Đồ làm trong lĩnh vực tâm lý học nhiều năm, tự nhận số ca bệnh kỳ lạ mình từng thấy không hề ít, nhưng dùng cách này để điều trị cho người mắc chứng rối loạn đa nhân cách đúng là lần đầu tiên cô thấy.
Thang Đồ rất muốn hỏi Sầm Từ làm như vậy liệu có xảy ra chuyện gì không, nhưng trong phút chốc cổ họng nghẹn ứ như thể bị chặn ngang...
Một là có thể Sầm Từ cảm thấy dù Trạm Tiểu Dã làm vậy cũng không thể bóp chết được mình, con người luôn có bản năng sinh lý, nhất là khi đối mặt với sống chết.
Hai là...
ban nãy Thang Đổ đã liếc qua Sầm Từ, từ góc độ của Thang Đô vừa hay có thể thấy hết nét mặt Sầm Từ một cách rõ ràng.
Sầm Từ vừa mới thoát chết đặt một tay lên cổ, ánh mắt dõi theo Trạm Tiểu Dã, ánh nhìn đó bình tĩnh đến nỗi khiến sống lưng Thang Đồ lạnh buốt, bình tĩnh đến tàn nhẫn, tất cả đều được khắc sâu trên khuôn mặt xinh đẹp đến nhường ấy.
Cả người Thang Đồ cứng ngắc, bất chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp Sầm Từ...
cô vô thức rùng mình, hơi thở ngày một trở nên khó khăn.
Cô quay đầu nhìn Bùi Lục, không hiểu sao lại thốt ra một câu: “Anh phải ôm eo tối thật chặt đấy, bây giờ tôi đứng không vững nữa.” Bùi Lục thoáng ngẩn người, không biết tại sao cô lại đứng không vững, nhưng vẫn gật đầu: “Yên tâm, cô sẽ không ngã đâu.” Thang Đồ thở hắt ra, thời buổi này đúng là chỉ có các chú cảnh sát mới làm người dân yên lòng.
Cô thầm an ủi mình: “Không sao, Sầm Từ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Sự phản kháng của Trạm Tiểu Dã dần rơi vào thế bế tắc, cậu ta ngày càng mạnh tay hơn, gương mặt cậu ta lúc này đã đỏ bừng, còn hai mắt thì trợn trắng.
Cánh tay bị trói muốn bắt lấy tay cánh tay kia, nhưng dù cố gắng cỡ nào cũng không thể vươn tới được, năm ngón tay cậu ta ra sức xòe rộng, cổ họng khó khăn thốt ra mấy tiếng.
“Trạm Xương”: “Mày giết tao có...
có tác dụng gì? Khốn kiếp...” Trạm Dã: “Dù tôi không sống được, tôi cũng không thể để ông đạt được mục đích...”
Bàn tay đang bóp cổ hơi thả lỏng, Trạm Tiểu Dã nhân cơ hội này hít thở mấy hơi, nhưng cổ hết bị bóp nghẹt rồi lại được thả lỏng là một chuyện hết sức khó chịu.
Nếu là một bộ phim kinh dị, cảnh này không hề hiểm thấy, như có một linh hồn tà ác đang muốn kéo theo cả vật chủ đi.
“Trạm Xương” hung dữ lên tiếng: “Được, vậy mày đừng trách tạo không khách sáo.”
Tay lại đưa lên bóp cổ.
Sau đó “Trạm Xương” và Trạm Dã giết nhau, hiển nhiên “Trạm Xương” đã bộc lộ ý định giết người, cứ vậy hai nhân cách trong cùng một cơ thể tàn sát lẫn nhau, ánh mắt tràn ngập máu tanh...
Bỗng nhiên Trạm Tiểu Dã bất động.
Bất thình lình không kịp trở tay.
Trạm Tiểu Dã lúc này nửa quỷ trên giường, đầu gục xuống, cánh tay vẫn đang siết chặt cổ mình, không hề nhúc nhích.
Ánh trăng di chuyển trên gương mặt Trạm Tiểu Dã, cậu ta nhắm nghiền mắt lại, gương mặt ban nãy còn đỏ bừng, giờ đây trắng bệch, như được người khác quét một lớp sơn trắng.
Căn phòng trở nên yên tĩnh như tờ.
Rất lâu sau, Thang Đồ mới nói với Bùi Lục: “Thả tôi ra trước đã.” Bùi Lục buông tay xuống, lúc này trong lòng cũng thấp thỏm, thầm nghĩ liệu có phải cậu ta đã tắt thở rồi không? Nếu thật sự là vậy, anh ta là nhân chứng lại mang thân phận cảnh sát sẽ giải thích với người dân thế nào, giải thích với người thân của cậu ta ra sao?
Ngay cả tiêu đề của bài báo Bùi Lục cũng đã nghĩ xong: Cảnh sát chứng kiến chàng trai trẻ tự tử, đánh mất lương tâm ngoảnh mặt làm ngơ.
Thang Đồ cảm thấy bước chân mình nhẹ bẫng, rất lâu sau nhịp thở vẫn chưa thể nào trở lại bình thường.
Cô ấy nhích tới cạnh Sầm Từ, đầu nặng trĩu: “Chắc không phải...
chết rồi chứ? Hay là...
để tôi qua đó thử?” “Không cần.” Sầm Từ vẫn chưa hồi lại sức, giọng nói thều thào, nhưng ngữ điệu rất kiên quyết.
“Vậy...” “Cậu ta không sao.” Sầm Từ nói rành mạch từng câu từng chữ: “Mục đích của họ không phải là làm hại cơ thể của mình.” Bùi Lục nghe thấy vậy, cả người lạnh đến rùng mình, anh lặng lẽ hỏi Sầm Từ: “Ý cô là, tuy Trạm Tiểu Dã không cử động, nhưng mấy người đó vẫn đang...
đánh nhau trong đầu cậu ta?” “Không phải là đánh nhau, mà đang giết nhau.” Sầm Từ nói nhẹ như không: “Hơn nữa không phải mấy người, mà chỉ có Trạm Xương và Trạm Dã.” Tần Huân khẽ nói: “Xem ra sự yếu đuối của nhân cách chính không phải là đặc điểm xấu.”
Sầm Từ khẽ gật đầu.
Trước đây Sầm Từ muốn lợi dụng việc Trạm Tiểu Dã vẫn quan tâm đến tình thân để đối phó với Trạm Dã, nhưng thật ra cô cũng chỉ nắm chắc một nửa, cuối cùng khả năng cao vẫn là nhân cách bệnh lý sẽ tiêu diệt nhân cách chính.
Nhưng hiện giờ, nhân cách thứ ba của Trạm Tiểu Dã không chịu được nữa mà xuất hiện, điều này vừa hay giải quyết lo lắng của Sầm Từ.
Trạm Dã và “Trạm Xương” giết nhau đương nhiên không hề dễ dàng, cũng giống như hai người mạnh nhất đang quyết đấu, người cuối cùng còn sống cho dù thắng thì cũng thương tích đầy mình, bởi vậy trong trận “quyết đấu” này, “ngư ông” thật sự phải là nhân cách chính của Trạm Tiểu Dã mới đúng.
Sầm Từ đang nghĩ như vậy, thì bỗng nhiên cô thấy Trạm Tiểu Dã quỳ trên giường ngẩng phắt đầu lên, hét một tiếng chói tai, sau đó đổ gục xuống giường, cuộn tròn người lại, cả cơ thể đều co giật.
“Chuyện gì vậy?” Bùi Lục hét lên kinh hoàng.
“Đừng tiến lên!” Sầm Từ mượn lực của Tần Huân để đứng thẳng dậy, nhìn chằm chằm Trạm Tiểu Dã.
Cảnh tượng này chỉ kéo dài chưa đến nửa phút, Trạm Tiểu Dã lại bất động.
Rồi cậu ta lại tỉnh, bò nhổm trên giường, mắt mở to trợn trừng trắng dã, nghiến răng nghiến lợi, nhìn vô cùng kinh hãi, sau đó...
lần này thì cậu ta hoàn toàn nằm sõng soài trên giường.
Bấy giờ Sầm Từ mới loạng choạng bước tới, Tần Huân thấy vậy cũng đi theo, Thang Đồ và Bùi Lục cũng theo sát phía sau.
Sầm Từ đứng bên giường, đưa tay dè dặt thăm dò hơi thở của Trạm Tiểu Dã.
Giây tiếp theo cuối cùng Sầm Từ cũng thở hắt ra, chân bủn rủn.
Tần Huân nhanh tay đỡ lấy, vòng tay ôm thật chặt eo cô.
Sầm Từ yếu ớt nói, ổn rồi...
Ổn rồi? Điều gì ổn rồi? Tình hình bây giờ ư? Bùi Lục không hiểu gì, thì đúng lúc này anh nghe thấy trong phòng khách vang lên giọng nói cuồng loạn: “Không phải tôi, không phải tôi! Đừng tìm tôi! Á!” Một bóng đen chạy về phía huyền quan.
Sắc mặt Sầm Từ thay đổi, Tần Huân khẽ quát lên: “Mau bắt ông ta lại, đừng để ông ta chạy ra khỏi khu nhà!”