Bởi vậy vấn đề sinh ra chính là rất có khả năng cảm xúc của họ chung nhau, trong điều kiện cố định, một nhân cách này có thể chịu kích thích của nhân cách khác.
Điểm kích thích nhân cách chính và nhân cách thứ hai của Trạm Tiểu Dã chính là Trạm Xương, khi xuất hiện chuyện cấp bách, nhân cách chính sẽ tái xuất hiện dẫn đến cảm xúc của nhân cách bệnh lý bị kích động.
Cảm xúc có thể tạo nên một con người, cũng có thể hủy hoại một con người, huống chi là nhân cách? Trong lĩnh vực tâm thần học, đánh thức nhân cách chính của Tiểu Dã, giết chết Tiểu Dã có tâm trạng bất ổn không phải là chuyện khó, chỉ cần Sầm Từ dẫn dắt thích hợp là được.
Cũng qua một khoảng thời gian tiếp xúc, Sầm Từ nhận ra được khía cạnh dũng cảm và trách nhiệm của Trạm Tiểu Dã.
Lúc này Sầm Từ đang căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay mướt mồ hôi, có thể tưởng tượng được, nếu làm theo kế hoạch trước kia của cô, thì một khi nhân cách chính của Trạm Tiểu Dã may mắn sống sót sau khi giết nhân cách bệnh lý, nhưng cuối cùng vẫn sẽ bị nhân cách thứ ba luôn ngồi làm “ngư ông đắc lợi” đánh gục hoàn toàn.
Chuyện nhân cách tiêu diệt nhau cũng giống như khi mọi người đánh nhau, người đứng lên cuối cùng tuy là người thắng, nhưng cũng chất chồng vết thương, nhân cách chính của Trạm Tiểu Dã kiên cường đến sau cùng cũng sẽ như vậy, nên hoàn toàn không thể chịu được củ đánh sau lưng.
Bây giờ nghĩ lại, may mắn thay nhân cách thứ ba của Trạm Tiểu Dã bộc lộ, có lẽ đến cuối cùng do nóng ruột, hoặc một nguyên nhân nào khác.
Tóm lại, điều này làm Sầm Từ ngạc nhiên, nhưng đồng thời cũng giúp cô nghĩ xong đối sách.
Cảm tạ trời đất, ông trời vẫn còn quan tâm đến cô.
Sầm Từ cười khẩy: “Trạm Dã, tôi tưởng cậu là vương giả, không ngờ cũng chỉ là đồng thau.” 1 “Vương giả” và “đồng thau” là hai từ xuất phát từ ngôn ngữ mạng Trung Quốc.
“Vương giả” chỉ người tài giỏi, “đồng thau” chỉ người yếu ớt, kém cỏi.
Câu trên có nghĩa là “Tôi tưởng cậu tài giỏi thế nào, không ngờ lại kém cỏi như thế.” “Trạm Xương” nghe vậy, trong mắt liền hiện lên vẻ cảnh giác: “Cô nói gì?” Nhân cách thứ ba của Trạm Tiểu Dã là Trạm Xương, nên độ tuổi cũng giống như Trạm Xương, những từ lóng mà người trẻ tuổi hay nói Trạm Xương không hiểu, nhưng Trạm Dã chắc chắn sẽ hiểu.
Sầm Từ không để ý đến “Trạm Xương”, tiếp tục nói: “Trạm Dã, hóa ra là cậu sợ thật, tốn công, tốn sức mưu tính tất cả, cuối cùng cũng chỉ là người lót đường cho kẻ khác.”
“Câm miệng!” Nhân cách thứ ba nhận ra Sầm Từ có ý đồ khiêu khích.
“Trạm Xương, ông muốn xem trai cò đánh nhau, cuối cùng làm ngư ông đắc lợi đúng không? Theo tôi, Trạm Dã thích hợp hơn ông nhiều, dù gì cậu ta vẫn còn trẻ, hà cớ gì phải để ông ngồi không hưởng lộc?” “Trạm Xương” nheo mắt nhìn Sầm Từ chằm chặp, ánh mắt vô cùng âm u.
Tuy căn phòng chỉ sáng lờ mờ, nhưng vẫn bật đèn sàn, cộng thêm ánh trăng sáng vằng vặc, nên mắt của mọi người trong phòng dần thích nghi được, bởi vậy họ có thể nhìn thấy rõ ràng nét mặt của “Trạm Xương”.
Bùi Lục chưa bao giờ qua lại với Trạm Xương, do vậy không biết Trạm Xương lúc bình thường sẽ thế nào, song khi thấy người trước mặt chỉ là một cậu thiếu niên, nhưng ánh mắt lại có sự từng trải già đời, thâm sâu tính toán, nội tâm như ông cụ non, anh thấy sợ hãi, người đa nhân cách quả nhiên là người có nhiều nhân cách khác nhau.
Khi thấy nét mặt này của Trạm Tiểu Dã, Bùi Lục rất ngạc nhiên, nhân cách thứ ba có thể bắt chước y hệt Trạm Xương, nếu không phải vì đó chỉ là một gương mặt của một đứa trẻ, thì anh tưởng rằng chính là ông ta thật.
Sầm Từ định tiến lại gần, nhưng bị Tần Huân kéo lại.
Cô ngoảnh đầu nhìn, trao cho anh ánh mắt yên tâm.
Tần Huân thật sự yên tâm không nổi.
Nghìn người nghìn mặt, chuyện này vốn chẳng có gì là to tát, trên thương trường những kẻ nhiều mặt anh từng gặp còn hơn thế này, nhưng không lần nào khiến anh lo lắng như bây giờ.
Con người có nhiều vẻ, tính cách cũng nhiều dạng, nhưng một cơ thể có quá nhiều tính cách, quả thực trước giờ anh hiếm thấy.
Tuy vậy, Tần Huân vẫn nghe lời Sầm Từ, buông tay cô, nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn nâng cao cảnh giác.
Khi cách Trạm Tiểu Dã đang ngồi trên giường một bước chân, Sầm Từ dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cậu ta, từng câu từng chữ đều nghiêm nghị lạnh lùng: “Trạm Dã, từ đầu đến cuối cậu chỉ là con dao trong tay người ta, Trạm Xương lợi dụng cậu diệt trừ tâm ma, cuối cùng sẽ trở mặt đâm cậu một nhát.
Tại sao ban nãy cậu không thể ra tay? Cậu cho rằng Trạm Tiểu Dã cản trở cậu ư? Không, chính là một nhân cách khác trong cơ thể này, một nhân cách giống hệt Tiểu Dã mà cậu ta phân hóa thành đã ngăn cản cậu, ông ta muốn thấy cậu suy sụp, điên cuồng, cuối cùng sẽ bị tiêu diệt...”
Trạm Tiểu Dã nghe vậy lập tức bóp cổ Sầm Từ.
Tần Huân sải bước tới, Sầm Từ đưa tay về phía sau ra hiệu ngăn anh lại.
Bùi Lục cùng cảnh giác cao độ, vô thức đưa tay sờ khẩu súng.
Một tay Trạm Tiểu Dã bị còng vào đầu giường nên không tiện đứng dậy, cậu ta quỳ trên giường, tay kia siết mạnh.
Sầm Từ không thở nổi, hai tay dùng lực gì tay cậu ta lại, cố gắng để mình có thể nói ra thành tiếng.
Lần này là giọng nói của “Trạm Xương” lạnh như băng: “Con khốn! Tao đã bảo mày im mồm cơ mà, mày không nghe thấy hả?” Sau đó đến Trạm Tiểu Dã lên tiếng, lúc này đã biến thành giọng nói của Trạm Dã, cậu ta tức giận hỏi: “Rốt cuộc ông là ai? Sao lại ở đây?” “Trạm Xương”: “Đương nhiên tạo là đồng bọn với mày, mày đừng có nghe con khốn này nói linh tinh, cô ta đang chia rẽ mối quan hệ của chúng ta.” Sầm Từ: “Trạm Dã...
cậu là người thông minh, nếu...
nếu ông ta coi cậu là đồng minh, tại sao đến hôm nay cậu mới biết ông ta?” “Trạm Xương” càng mạnh tay hơn, dữ tợn nói: “Ngậm mồm vào cho tao!” Trạm Dã: “Cút ra khỏi cơ thể tao!” “Trạm Xương”: “Thằng nhãi nhép, mày đừng để bị lừa!” Sầm Từ: “Trạm Dã, cậu hãy nghĩ cho kỹ, cậu giữ...
giữ lại ông ta để làm gì? Cậu thật sự cho rằng mình có thể chung sống hòa bình với ông ta ư? Ông ta là cáo già...
bây...
bây giờ cậu không tiêu diệt ông ta, sau này sẽ càng khó hơn.”
Trạm Dã: “Sầm Từ, đừng tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì! Ông ta mưu mô xảo quyệt, cô cũng không phải là hạng người lương thiện.” Sầm Từ: “Dù tôi có mục đích...
thì có thể làm được gì? Trừ phi...
quãng đời sau này cậu muốn chịu sự kiểm soát của ông ta.” “Trạm Xương” đã hoàn toàn nổi giận: “Con khốn, chết đi!”
Bàn tay càng siết chặt hơn.
Sầm Từ ngày một cảm thấy hít thở khó khăn, đầu óc nặng trĩu, trước mắt bắt đầu xuất hiện hiện tượng bóng chồng, nhưng vẫn lý trí ngăn cản Tần Huân tiến tới.
Bùi Lục đứng bên nóng ruột không thôi, cái cô gái Sầm Từ này rốt cuộc định làm gì vậy? Thang Đồ nghe thấy tiếng động lại vang lên từ phòng ngủ phụ bèn chạy vào, nhìn thấy cảnh này thì giật mình biến sắc: “Hai người đang làm gì vậy? Cứ nhìn thế thôi à?” Nói đoạn toan xông về phía trước.
Nhưng Thang Đồ bị Bùi Lục kéo lại.
“Anh kéo tôi làm gì? Sắp chết người rồi đấy!” Thang Đồ quay đầu khẽ quát lên.
Thang Đồ giãy mạnh, Bùi Lục dứt khoát ôm luôn eo cô ấy, thì thầm khuyên: “Sầm Từ không cho chúng tôi tiến lên, chờ thêm lát nữa.” Thật ra lúc nói vậy, Bùi Lục cũng không mấy chắc chắn, chờ thêm lát nữa, họ đang chờ điều gì? Anh ta là cảnh sát, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn một mạng người chết ngay trước mắt mình? Nhưng trực giác mách bảo anh ta phải chờ đợi, nếu Sầm Từ đã cố ý ngăn cản, vậy chẳng phải có nghĩa là đã nắm chắc trăm phần trăm phần thắng? Thang Đồ lập tức im lặng trở lại, cũng không biết do Bùi Lục nói thế, hay do động tác của anh...
Tần Huân siết chặt nắm đấm, trên trán đã rịn một lớp mồ hôi mỏng, hơi thở cũng dần trở nên dồn dập.
Còn Sầm Từ thì dùng hết sức bình sinh mới tách được bàn tay của Trạm Tiểu Dã ra một chút, khó khăn nói: “Trạm Dã...
Nếu cậu bóp chết tôi, cậu...
cậu sẽ không tìm được cách đối phó với Trạm Xương, cậu...
cậu hãy nghĩ cho kỹ, người cậu phải đối mặt...
có thể là hai Trạm Xương.”