Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo

Chương 51: Đại lão là thủ phụ trọng sinh (12)



Ninh Tiêu nhẹ bỗng nói một câu như vậy, nhưng đối với Tạ Kê lại không thua gì sấm sét giữa trời quang, hắn bỗng dưng ngẩng đầu, không thể tin mà nhìn về phía Ninh Tiêu.

Liền phát hiện lúc này Ninh Tiêu đang nhìn mình không chớp mắt, viền mắt hơi đỏ, nhưng trong chớp mắt khi Tạ Kê nhìn qua, nhanh chóng nghiêng đầu, tránh tầm mắt của hắn, giống như chỉ cần như vậy là hắn sẽ không thể nhìn thấy được sự xấu hổ và lúng túng trong mắt nàng.

"A, chàng có thể không hề tin ta, cũng có thể cho là ta đang nói dối chàng..."

Cơ hồ là mỗi một câu nói, Ninh Tiêu đều dừng lại một chút.

"Đời trước, ta thực sự không phát sinh bất cứ quan hệ nào với Quân Diệc Tắc, ngay cả tiến cung cũng chỉ là ngoài ý muốn..."

"Khi đó, hai người chúng ta sớm đã tâm ý tương thông, nhưng Đoan vương mưu phản, chàng không thể không nhận nhiệm vụ bảo hộ cho tân hoàng đương thời đang vạn phần nguy hiểm mà rời khỏi kinh thành. Khi đó Đoan vương thế lực lớn, các ngươi một đường cũng có thể nói là cửu tử nhất sinh, không phải ta sợ chết, cũng không phải ham mê hư vinh, Mà Ninh Khinh, cũng chính là thứ muội của ta khi đó, tìm cớ đưa ta vào trong cung, nàng ta nói cho ta biết, nàng ta vô tình nghe được, thực ra Quân Diệc Tắc đã sớm đưa người trộn lẫn trong đám người các ngươi, hành động của các ngươi hắn ta đều biết rất rõ ràng, chỉ chờ các ngươi tập kết xong, đợi đến ngày rời đi sẽ một lưới mà bắt gọn hết..."

"Ta khi đó cũng không có cách nào, vẫn là dưới sự giúp đỡ của Ninh Khinh, thay các ngươi dương đông kích tây, mới tranh thủ được cho các ngươi một con đường sống, nhưng sau này, ta lại nghe nói chàng bởi vì bị ta "phản bội" mà trúng kịch độc, sau đó cho dù có danh y thay chàng rút độc thì cơ thể cũng chỉ có thể kéo dài hơi tàn. Nhưng thời điểm đó, ta đã không còn cách nào đi giải thích với chàng nữa..."

"Quân Diệc Tắc vì để khẳng định thân phận phản bội của ta, liền ở trước mặt mọi người mà dẫn ta vào hậu cung của hắn ta, còn phong cho ta làm Tiêu quý phi, ha..."

"Lúc hắn vừa vặn làm hoàng đế, tất cả tâm tư đều đặt hết trên người Ninh Khinh, thậm chí một chút cũng không muốn chạm vào nữ nhân khác, hơn nữa Ninh Khinh thường xuyên tới thăm ta, nên hắn ta mới không dùng tư hình..."

Nói đến đây, Ninh Tiêu liền dừng một chút.

Điều mà nàng không nói chính là, mặc dù Quân Diệc Tắc không dùng tư hình đối với nàng, nhưng lại hạ độc nàng, tuy loại độc này không nhìn ra gì cả, nhưng vừa đến nửa đêm, toàn thân liền như có cả nghìn vạn con kiến đang gặm nhấm huyết nhục cốt tủy của nàng, vừa nhột vừa đau, mặc kệ giãy dụa như thế nào cũng không thoát khỏi nỗi thống khổ đó, thật sự có thể nói là muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Mỗi ngày độc phát tác đều sẽ kéo dài tròn một canh giờ, mỗi lần độc phát tác xong, cả người nàng đều giống như là mới được vớt ra từ trong nước vậy, trong một đoạn thời gian rất dài sau đó, người sẽ không ngừng mà run rẩy, chỉ có ngâm mình trong nước ấm mới có thể tốt hơn rất nhiều.

Khi đó nàng vì muốn có thể sớm từ trong cảm giác đau đến không muốn sống khôi phục lại bình thường, nên thường nửa đêm sẽ để một số cung nữ chuẩn bị cho mình một thùng nước nóng ngâm mình, hết lần này tới lần khác, sau khi truyền ra ngoài, chính là nàng mỗi ngày đều được Quân Diệc Tắc sủng ái tại đây, ngay cả đến nửa đêm cũng đều sẽ kêu chuẩn bị nước.

Đến tận bây giờ nàng vẫn còn nhớ kỹ, lúc độc trong người nàng phát tác, Quân Diệc Tắc bình thường sẽ ngồi ở một bên uống trà, thưởng thức dáng vẻ thống khổ, khó chịu của nàng.

Sau này, có thể là cảm thấy suy cho cùng nàng cũng không kêu ra tiếng, quá mức không thú vị rồi, nên dần dần cũng không đến xem nữa.

Có thể nói, Ninh Tiêu ba năm sau lựa chọn chết trong đám cháy, cũng chính là lúc Tạ Kê cưới thê tử, bản thân trúng độc, lại chịu sự tra tấn gấp đôi cả về thể xác lẫn tinh thần, nàng tuyệt vọng mà chọn lấy cái chết.

Huống chi, khi đó Quân Diệc Tắc làm hoàng đế quá lâu, đã bắt đầu bảo thủ, thậm chí dưới sự vây quanh của các mỹ nhân ở hậu cung, tình cảm với Ninh Khinh cũng bất giác nhạt dần, có thể là do cảm thấy tất cả mọi thứ trên đời đều thuộc về hắn ta, càng là người hoặc vật có tính khiêu chiến, hắn ta lại càng muốn chinh phục, cho nên trực tiếp chuyển mắt đến trên người Ninh Tiêu, trong tim, trong mắt toàn là hình bóng của kẻ thù của hắn ta, Tạ Kê, tình nguyện chịu độc dược phát tác vạn phần thống khổ như vậy cũng không nguyện ý cúi đầu với hắn ta.
Ninh Tiêu từng không chỉ một lần từ trong mắt của hắn ta nhìn thấy du͙ƈ vọиɠ không hề che giấu.

Cũng chính ánh mắt đó, cho nàng biết rằng, chỉ sợ nàng không thể đợi được thủ phụ đại nhân của nàng rồi. Đám cháy đó tuy là ngoài ý muốn, nhưng không thể không thừa nhận, mặc dù không có đám cháy đó, sớm muộn gì Ninh Tiêu cũng sẽ chết.

"Tuy là hắn ta chỉ đang giả vờ nhưng lại làm rất thật..." Ninh Tiêu lại tiếp tục nói: "Biết thân thể chàng sau khi trúng độc vẫn luôn không tốt, cũng biết chàng đối với ta tình sâu nghĩa nặng, nếu như không phải, lúc đầu cũng sẽ không vì ta mà ngoài ý muốn trúng độc của hắn ta, cho nên liền cố ý giả vờ rất cưng chiều ta, vừa được kỳ trân dị bảo gì liền cho người đưa vào trong cung của ta, vừa có thời gian liền chạy đến cung của ta, một khi đến chính là ở lại qua đêm, thậm chí có lúc ngay cả đi đến tẩm cung của phi tử khác cũng như cũ mà giả vờ là bị ta kêu đi, thậm chí cố ý hoãn lại triều sớm, chính là vì để người ngoài truyền ra lời đồn Quân vương không lên triều sớm, tốt nhất là truyền đến tai của chàng..."
"Cái gì mà sủng phi? Cái gì mà thiên hạ đệ nhất mỹ nhân? Cái gì mà Quân vương không còn lên triều sớm, muôn vàn sủng ái trên một người? Kỳ thực đều là giả, hắn ta chính là muốn ta không được dễ chịu, cũng muốn chàng không được dễ chịu. Kết quả, hắn ta thực sự thành công..."

"Ta thực sự không dễ chịu, rất thống khổ, đau khổ đằng đẵng ba năm, cuối cùng một hồi lửa kết thúc tất cả những thứ nực cười này..."

Nói đến đây, Ninh Tiêu giơ tay lên lau một giọt lệ chảy xuống bên khóe mắt, ngơ ngẩn mà nhìn mặt đất, sau đó chợt lộ ra một tiếng cười khẽ: "Bất quá, cái chết của ta khi đó, đối với chàng mà nói chắc cũng được xem là một loại giải thoát nhỉ, dù sao lúc đó chàng cũng đã lấy thê tử sinh con, cái chết của ta bất quá cũng chỉ là cái chết của một tên phản bội, một kẻ thù của chàng mà thôi, có thể chàng còn cảm thấy đó chính là báo ứng của ta! Có đúng không..."
Nói đến đây, Ninh Tiêu trực tiếp ngẩng đầu lên, không nghĩ đến một giây tiếp theo cả người liền bị Tạ Kê xông tới như gió mà ôm vào lòng.

Hai tay của nam nhân ôm nàng rất chặt, hai tay giống như là hai khối sắt cứng rắn, đem cả người nàng giam cầm ngay giữa ngực mình.

Cái tay không ngừng run rẩy khẽ vuốt ve sau lưng nàng, ngay cả đôi môi đang dán lên tai nàng cũng không ngừng mà run rẩy.

"Không có, không có, không có, không có cưới thê tử, không có sinh con... cái gì cũng không có... Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi... là ta không tốt, đều là do ta không tốt, ta nên biết từ sớm, nên sớm biết rằng nàng cho đến bây giờ cũng không phải là người như vậy, Tiêu Nhi, Tiêu Nhi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..."

Giọng nói của Tạ Kê khàn khàn, ngay sau đó Ninh Tiêu liền cảm thấy cổ mình nóng lên.

Một giọt nước mắt theo cổ của nàng mà trực tiếp trượt xuống, cho đến khi không cảm thấy nữa.
"Toàn bộ đều là lỗi của ta, là lỗi của ta, biết rõ nàng không thể nào làm như vậy, không phải loại người như vậy, lại hết lần này tới lần khác mà hận nàng lâu như vậy, vẫn tự nhiên oán trách nàng, thậm chí chưa từng đem nàng từ trong tay Quân Diệc Tắc về, còn để nàng lưu lại trong hậu cung của hắn ta chịu khổ, cuối cùng ngoài ý muốn mà chết ở trong đám cháy, là lỗi của ta. Xin lỗi, xin lỗi... Mặc kệ nàng tin hay không, đời trước ta chỉ có một người thê tử là nàng, không có cưới vợ cũng không có sinh con, không có gì cả..."

"Ha ha, giống như lời nàng nói trước kia, ta không một thời khắc nào là không nghĩ đến nàng, nhớ đến nàng, ngay cả chết cũng muốn chống đỡ mà mò lấy trâm cài của nàng, nắm chặt trong tay mới hài lòng mà chết đi, sau khi sống lại nhìn thấy nàng, càng là mỗi giờ mỗi khắc đều ở đây ăn giấm của nàng cùng với Quân Diệc Tắc, chua đến nỗi trong lòng ta nơi nào cũng chua, thậm chí ngay cả máu cũng chua..."
"Luôn kìm lòng không đặng mà muốn thân cận nàng, ôm nàng, hôn nàng, mong muốn nàng thời thời khắc khắc đều ở dưới tầm mắt của ta, cực kỳ lo sợ không muốn nàng cùng với Quân Diệc Tắc có bất kỳ một chút tiếp xúc nào, mỗi một ánh mắt nàng nhìn ta, toàn thân của ta đều phát run, buổi tối mặc dù không cùng nàng ngủ chung một giường, nhưng chỉ muốn cùng nàng ở chung một phòng, có thể nghe thấy hô hấp của nàng, ta cũng sẽ cảm thấy vô cùng yên tâm hạnh phúc, thậm chí đôi khi còn âm thầm mà cầu trời vĩnh viễn cũng đừng sáng nữa, nếu như đây chỉ một giấc mộng của ta sau khi chết, ta hy vọng sẽ không bao giờ tỉnh dậy."

"Tiêu Nhi, ta yêu nàng, đằng đẵng hai kiếp. Có lẽ nàng chưa bao giờ nghe ta nói qua, đời trước lúc ta đến Ninh An Hầu phủ, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng đã động lòng, nàng hỏi tại sao ta lại phát hiện nàng bị Trương tú tài đẩy xuống nước, còn không phải là do ta vừa nhìn thấy nàng đã như bị ma xui quỷ khiến mà vô thức đi theo nàng, cũng không nghĩ đến Trương tú tài vậy mà dám đẩy nàng xuống nước. Nhưng lúc đó nàng lại mắng ta là đồ lưu manh, kỳ thực cũng không có mắng sai, ha, lúc đó ta nhảy xuống nước, xác thực là trong đầu có ý niệm có thể vì chuyện này mà cưới được nàng, ta cũng quả thật là cái đồ lang sói lưu manh..."
Loại tâm tư hèn hạ này đã bị hắn che giấu trọn vẹn hai đời, vào giờ khắc này hoàn toàn nói hết ra.

Hắn yêu nàng, ngay từ ánh mắt đầu tiên đã đắm chìm, một khi đắm chìm vào liền luân hãm tròn hai đời, sau đó cũng mặc kệ là nàng điêu ngoa, thanh tú, bá đạo, xinh đẹp, hoặc ham hư vinh, hay là đã chết.

Hắn yêu thích tất cả dáng vẻ của Ninh Tiêu, giống như định mệnh đã an bài.

Hắn đã từng sâu sắc phỉ nhổ oán hận bản thân, tại sao Ninh Tiêu đã như vậy rồi mà hắn vẫn nhớ mãi không quên, khắc cốt ghi tâm mà nghĩ đến.

Nhưng đến bây giờ hắn mới biết, hắn chưa bao giờ yêu sai người...

Nghĩ tới đây, Tạ Kê chậm rãi buông lỏng vòng tay đang ôm lấy Ninh Tiêu ra, từ phía sau lau đi giọt nước mắt lăn trên gò má của mình, bốn mắt nhìn nhau, chân tình trong mắt hai người sắp chực trào ra.
Đúng lúc này, Ninh Tiêu liền ôm lấy cổ hắn, Tạ Kê cũng hơi cúi đầu, thoáng cái liền hôn lên môi của đối phương.

Cũng không biết đã hôn bao lâu, hắn một tay ôm ngang nàng lên...

Ngoài phòng, gió đêm chầm chậm thổi, lá cây rì rào, ánh trăng xuyên qua lá cây rơi xuống lốm đốm tia sáng.

Đêm rất nhanh đã muộn.

——

Sáng sớm ngày thứ hai, Ninh Tiêu rõ ràng cảm nhận được có người ở bên cạnh mình, nhưng bởi vì quá buồn ngủ, đầu óc lại mơ mơ màng màng, thậm chí ngay cả mắt cũng không mở ra được, cuối cùng chỉ giật giật đầu ngón tay của mình, người ở bên cạnh liền cực kỳ quý trọng mà hôn lên trán nàng một cái, lại lần nữa chìm vào ngủ say.

Một giấc này, nàng trực tiếp ngủ một hơi qua giờ cơm trưa.

Lúc này, Ninh Tiêu mới mơ màng mở mắt ra, theo bản năng thả tay xuống vị trí bên cạnh, sờ tới sờ lui cũng không đụng đến người, vừa quay đầu nhìn về bên cạnh một cái, cả người mới thanh tỉnh lại, đang muốn đứng lên, toàn thân, nhất là tại một vị trí nào đó cực kỳ đau xót, khiến nàng lại lần nữa nằm trở lại.
Nhớ đến tối hôm qua, Ninh Tiêu trực tiếp kéo chăn đắp lên trùm kín cả người.

Nàng không nên vạ miệng, bầu không khí đang tốt như vậy, nàng lại nói cái gì mà xe ngựa, kết quả thì tốt rồi, giống như mở công tắc trên người Tạ Kê vậy, hai người mãi cho đến giờ mão (năm giờ sáng) mới ngủ, quyển "Tiểu nhân thư" kia cũng sắp bị bọn họ lật đến nát rồi, bây giờ còn nhăn nhúm ở dưới gối đây.

Nghĩ như vậy, mặt của Ninh Tiêu liền nhanh chóng đỏ lên từng mảng.

Đúng lúc này, nàng nghe thấy âm thanh của phòng bị người đẩy ra, liền vô thức mà nhắm nghiền hai mắt.

Ngay sau đó, chợt nghe thấy giọng nói của Tạ Kê chậm rãi vang lên: "Hả? Nương tử làm sao vẫn còn ngủ thế? Sao còn đem cả người giấu ở trong chăn thế này, lỡ như ngột thở thì phải làm sao đây?"

Vừa nói chuyện, vừa chậm rãi mà đi về phía giường, sau đó nhẹ nhàng xốc chăn ở trên đầu Ninh Tiêu lên, liền nhìn thấy lông mi của đối phương đang không ngừng run rẩy.
Thấy thế, Tạ Kê không tiếng động mà cười một cái, nhưng trên mặt vẫn là làm bộ mà đưa tay chạm vào má của Ninh Tiêu: "Nương tử như thế nào mà ngủ đến bây giờ còn chưa tỉnh? Không lẽ do đêm qua ta làm hơi quá rồi..."

Tốt lắm, hơi quá đáng, lúc sau nàng còn vừa khóc vừa cầu xin rồi, mà cái tên lòng dạ hẹp hòi này vẫn còn nhớ kỹ đến xe ngựa xe ngựa, còn nói cái gì mà lần sau nhất định phải ở trên xe ngựa thử lại một lần nữa, ha, quả thực là không biết xấu hổi!

Mau chóng nghĩ lại một chút đi!

"Aiz, ta thực sự là quá đáng quá rồi, lần sau không được làm thế này nữa..." tay của Tạ Kê âm thầm mà sờ vào cổ Ninh Tiêu.

"Ha ha ha ha..."

Ninh Tiêu trong nháy mắt liền bật cười, sau đó lại lên án mà nhìn về phía Tạ Kê: "Chàng thật là đê tiện! Chàng xem ta thu thập chàng như thế nào..."
Ninh Tiêu cũng không giả ngủ nữa, trong nháy mắt giương nanh múa vuốt mà đánh Tạ Kê, thoáng chốc đã bị hắn ôm vào lòng.

"Ngủ đủ rồi chứ?"

"Ừm."

"Sáng sớm, ta nói với tổ mẫu bọn họ là nàng bị nhiễm phong hàn, không thể ra khỏi cửa, bây giờ nàng cũng không thể vạch trần ta nha!"

"Hừ hừ, còn phải xem tâm tình của ta."

"Xem tâm tình của nàng? Ta nhớ kỹ chúng ta chỉ mới thử mười trang đầu trong cuốn "Tiêu nhân thư", không bằng tìm thời gian, chúng ta liền đem cả quyển sách thử nghiệm một phen?"

"Khụ, không được, ta không được, ta bị phong hàn, a a, đầu ta đau quá, ta cần nghỉ ngơi, hiện tại cần phải nghỉ ngơi rồi, chàng mau thả ta ra, ta là một bệnh nhân, ta cần nghỉ ngơi."

"Ha ha ha ha ha..."

Tạ Kê không những không buông Ninh Tiêu ra, mà còn ôm nàng chặt hơn nữa.

"Có đói bụng không? Ngủ đến tận bây giờ, bữa sáng không ăn, bữa trưa cũng không ăn, đói rồi đúng không, lát nữa ta để mấy người Họa Mi vẫn luôn hâm nóng bữa trưa trực tiếp đem lên cho nàng được không? Nàng rửa mặt trước đã!"
"Được."

Ninh Tiêu ăn xong bữa trưa, cũng đã đổi xong quần áo, đi theo sau Tạ Kê, liền tận mắt nhìn hắn cải trang, tận tay đưa bức thư cho một tên ăn mày nhỏ bé bẩn thỉu ở bên đường.

Tiểu ăn mày vừa nhìn thấy bức thư liền tay chân lanh lẹ mà nhét vào trong áo, sau đó lại tiếp tục ăn xin.

Tạ Kê cũng không quản, kéo tay của Ninh Tiêu đi thẳng về phía trước, giống như vừa rồi không phải hắn cố ý đưa cho tiểu ăn mày, mà chỉ là bất cẩn đánh rơi.

"Không cần quay đầu lại nhìn hắn ta, chốc nữa hắn ta liền rời đi."

"Không phải..."

"Nàng đang lo lắng liệu chúng có đưa thư đến được hay không à? Không cần lo lắng, nhóm tiểu ăn mày này số lượng đông đảo, lại vô cùng linh hoạt hiểu chuyện, sẽ không bị người ta phát hiện, hơn nữa chúng cũng đã sớm có ám hiệu với ta, mỗi lần quay về đều sẽ thấy ám hiệu, nên mới có thể cố ý chờ ở chỗ này, ngày hôm sau mang theo bức thư mà tùy ý tìm một đứa nhỏ ở trong thành, cho nó một chút đồ ngọt, để nó đưa thư đến phủ Thái tử, nếu như muốn âm thầm tìm người thì hỏi mấy đứa nhỏ, đứa nhỏ này không có ấn tượng thì lại hỏi đứa khác."
"Ta không phải có ý này..."

"Hửm?"

Tạ Kê nghi ngờ nhìn nàng, sau đó liền thấy Ninh Tiêu cắn môi, vẻ mặt ngượng ngùng mất tự nhiên mà dùng chân vẽ vòng tròn trên mặt đất.

"Hi hi, ta vừa lén nhìn thấy rồi, tên trên bức thư của chàng... viết hai chữ Duyệt Ninh, ha ha ha, lúc chàng vừa mới sống lại hẳn là cũng đã viết thư gửi đến phủ Thái tử rồi nhỉ? Khi đó chàng còn chưa biết hoàn cảnh thật của ta, hẳn là rất hận ta nha, tại sao lại là Duyệt Ninh nhỉ? Là duyệt trong tâm duyệt (yêu) sao, còn Ninh là chữ kia trong tên ta sao? Chậc chậc, không nhìn ra nha, rõ ràng trước đó còn giả bộ không muốn cùng ta tiếp xúc cơ, thật không ngờ nha, trong lúc ta không biết lại thì chàng lại âm thầm khó chịu như vậy, còn Duyệt Ninh nữa chứ!"

Ninh Tiêu vừa nói vừa đưa ngón trỏ ra khẽ chọc chọc ngực của Tạ Kê.
Lúc này, Tạ Kê mới hiểu được vì sao vừa nãy Ninh Tiêu cứ nhìn hắn cười, trong nháy mắt mặt liền đỏ lên một mảnh.

"Khụ, được rồi được rồi, không còn sớm nữa, chúng ta còn phải quay về."

"Được, Duyệt Ninh tiên sinh."

Tạ Kê: "..."

Buổi tối, Ninh Tiêu nâng cằm ngồi đối diện với Tạ Kê đang ôn bài, nhìn gò má góc cạnh rõ ràng của hắn liền chậm rãi mở miệng: "Thực ra, không chỉ là gửi thư nhắc nhở, mà đến ngày mùng mười tháng mười kia, để phòng ngừa vạn nhất, chàng cũng sẽ đi đến Vạn Phật Tự đúng không?"

Nghe thế, cái tay trước đó còn đang viết chữ của Tạ Kê liền trượt một cái, chữ an vừa viết xong trong nháy mắt dính lại thành một đoàn.

Tờ giấy này xem như bỏ rồi.

Nhẹ nhàng buôn bút lông ra, Tạ Kê lên nhìn Ninh Tiêu trước mặt mình, còn chưa kịp nói gì.
Ninh Tiêu đã chống hai tay lên bàn, chống đỡ thân trên của mình, hai mắt sáng lấp lánh nói: "Đưa ta theo, ta cũng muốn đi!"

Nghe vậy, Tạ Kê nhíu chặt mày lại: "Đây không phải là đi chơi đâu, Quân Diệc Tắc là người như thế nào, nàng biết ta cũng biết, hơn nữa hắn ta còn có một sư phụ cao thủ võ lâm am hiểu hạ độc, nàng đi lỡ... xảy ra chuyện gì? Ta phải làm sao đây?"

"Ta tốt xấu còn biết một chút công phu quyền cước, sức lực lại càng lớn đến lợi hại, ném từng người một hoàn toàn không thành vấn đề, ta ít nhất còn có thể tự bảo vệ mình, nhưng còn chàng? Tay còn không có lực trói gà, chàng đi thật sự không phải thêm phiền cho bọn họ sao?"

Ninh Tiêu không chút do dự mà dỗi lại.

Tạ Kê: "..."

Lời nàng nói rất có đạo lý, ta không tìm được lý do để phản bác.

"Nhưng mà..."
"Đừng nhưng mà nữa, chàng đưa ta đi cùng, hai phu thê chúng ta lên núi bái Phật cầu công danh, phù hộ chàng thi đậu Trạng Nguyên cũng không có gì bất ngờ cả, nhưng ngược lại nếu chỉ có một mình chàng đi sẽ khiến những người khác chú ý, hơn nữa đến lúc đó rối loạn lên, cái tay gầy chân gầy này của chàng, ngay cả chạy cũng chạy không lại mấy người biết khinh công đâu, liền đưa ta theo. Đến lúc đó, lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có chết chúng ta cũng chết cùng một..."

Ninh Tiêu còn chưa nói hết câu, Tạ Kê liền hôn qua, chặn miệng nàng lại.

"Điềm xấu không được nói ra, mau nhổ nước miếng nói lại."

Tạ Kê liền nhíu chặt mày một chút.

"Phi phi phi..."

Ninh Tiêu phi ba cái liên tiếp, lúc này mới nói lại một lần nữa: "Chúng ta nhất định sẽ sống đến bạch đầu giai lão."
Nghe vậy, chân mày Tạ Kê mới chậm rãi giãn ra, sau đó nhẹ nhàng nâng ót của Ninh Tiêu, liền hôn lên môi nàng.

"Nàng nói đó, sống đến bạch đầu giai lão, nếu nàng nuốt lời..."

"Đời trước trời đánh năm đạo sấm sét, đã gặp qua quá báo ứng rồi."

Ninh Tiêu nhanh mồm nhanh miệng mà nói như vậy.

Trong mắt Tạ Kê lại lóe lên một tia đau xót, hắn gắt gao ôm chặt Ninh Tiêu vào trong lòng, hôn lên tóc nàng: "Thôi vậy, nuốt lời thì nuốt lời đi, chỉ cần nàng sống tốt, luôn sống thật tốt là được rồi..."

Ngay cả khi đang đứng dưới pho tượng Phật khổng lồ gần bằng một ngọn núi ở Vạn Phật Tự, Tạ Kê cũng sẽ khẩn cầu như thế này.

Hắn Tạ Kê, đời này cũng không có gì muốn cầu, chỉ có một nguyện vọng đó chính là, mong muốn ái thê Ninh Tiêu cả đời vui vẻ bình an, khỏe mạnh suôn sẻ.
Mà chờ hắn cầu Phật xong, đỡ Ninh Tiêu đang quỳ gối bên cạnh hắn đứng lên, hai người nhìn nhau một cái, liền đi lên trên núi, quả nhiên, bởi vì hoàng đế và thái tử đến, cả tòa núi đều bị giới nghiêm.

Thậm chí ngay cả một số đường nhỏ trong núi cũng đều bị người đem mang quân đến canh gác, Tạ Kê cùng Ninh Tiêu căn bản không thể gặp được thái tử với hoàng đế liền nhíu mày nhìn nhau.

Đời trước hai người bọn họ cũng không biết nhóm người thái tử rốt cuộc là bị đám người nào ám sát, là binh lính làm phản hay là các hòa thượng bị mua chuộc của Vạn Phật Tự, bọn họ cũng không biết, thậm chí ngay cả trong nội dung cốt truyện cũng chưa từng nhắc đến.

Mà ở trong thư, Ta Kệ đã dự đoán cặn kẽ, cũng không biết thái tử điện hạ có nghe ý kiến của hắn hay không, có tiến hành điều tra cẩn thận với phòng bị nghiêm ngặt không.
Càng nghĩ, lông mày Tạ Kê càng nhíu lại chặt hơn.

Ninh Tiêu ở bên cạnh không cần nghĩ cũng biết, mặc dù là được Tạ Kê nhắc nhở, thái tử cũng gia tăng phòng bị, nhưng dù như thế nào bọn họ cũng sẽ không nghĩ đến trên đời này còn có một thứ gọi là hào quang của nam chủ.

Nếu như Quân Diệc Tắc muốn làm hoàng đế, thì thái tử chính vật cản lớn nhất trên con đường của hắn ta, càng chưa nói đến bối cảnh xây dựng toàn bộ câu chuyện chính là hắn ta đang trả thù cho mẫu phi của mình "quan điểm chính nghĩa", hoàng hậu lại có mối thù gϊếŧ mẹ với hắn ta, hắn ta đương nhiên sẽ giận chó đánh mèo lên người thái tử, làm rơi thái tử, bất quá cũng là một việc quá bình thường.

Mới nghĩ tới đây, Ninh Tiêu liền bị Tạ Kê nắm lấy tay, bắt đầu đi xung quanh Vạn Phật Tự, cuối cùng lại thực sự tìm được một đường mòn nhỏ quanh co, cây cối mọc um tùm.
Ninh Tiêu kinh ngạc mà nhìn hắn, liền thấy Tạ Kê vừa leo lên vừa giải thích: "Trước lúc trở về, ta đã quay lại Vạn Phật Tự này không chỉ một lần, đã sớm tìm tòi bốn phía từ lâu, con đường này là trước kia ta phát hiện ra, hơn nữa còn là con đường lên núi nhanh nhất, có thể nói là tương đối đột ngột, nàng nắm chắc tay của ta."

"Ừm."

Ninh Tiêu cố sức gật đầu một cái.

Trong lòng lại không khỏi cảm thán, không hổ là Tạ Kê, đi một bước nghĩ mười bước, khó trách cuối cùng lại có thể lên được vị trí thủ phụ.

Chờ hai người lên đến tường rào trên đỉnh Vạn Phật Tự, Tạ Kê trốn trong góc tường, hơi ấn đầu Ninh Tiêu đang quan sát xung quanh xuống, sau đó liền vén ống tay áo của mình lên.

Ninh Tiêu nhìn thấy trên cổ tay của nam nhân vậy mà lại buộc một cây ám tiễn đen bóng, đầu mũi tên xanh thẳm, vừa nhìn liền biết phía bên trên trăm phần trăm có tẩm độc.
Hai mắt Ninh Tiêu mở to, hoàn toàn không ngờ được Tạ Kê lại có chuẩn bị như vậy.

Sau đó liền nhìn hắn chậm rãi mà tháo cây ám tiễn ra, kéo lấy tay của Ninh Tiêu, buộc lên cổ tay nàng.

"Ta không..."

Lời nói của Ninh Tiêu còn chưa ra khỏi miệng, Tạ Kê lập tức siết chặt ngón tay của nàng: "Cẩn thận, có độc. Ám tiễn loại này, ta chỉ để cho thợ thủ công căn cứ theo một phần bản vẽ đời trước của ta, nhưng không nghĩ đến nàng cũng đi theo, bây giờ ta giúp nàng buộc ám tiễn lên tay, nàng chú ý một chút, lát nữa nếu như không rối loạn lên thì còn tốt, lỡ như loạn lên thật thì nàng có thể nhân cơ hội đánh lén, trước cứ nghe theo ta, đừng cự tuyệt, nàng biết võ, có thêm cái này so với ta còn có ích hơn nhiều, lát nữa ta sẽ thành thật mà đứng sau lưng nàng, tuyệt đối không có một chút nguy hiểm nào, yên tâm, ta sẽ cố bảo vệ bản thân an toàn..."
Nói rồi, hắn áp trán mình lên trán của Ninh Tiêu: "Cho nên, nàng cũng phải bảo vệ bản thân mình thật tốt, dù cho ta có xảy ra chuyện thì nàng cũng nhất định phải sống tiếp, sống thật tốt, phải sống tốt hơn bất kỳ ai, sống thật tốt để ta chết cũng không cảm thấy hối hận, có được không?"

Lời này của chàng thực sự rất giống Flag nha!

Ninh Tiêu có muốn bịt miệng hắn lại thì cũng không còn kịp nữa rồi.

Nàng phát hiện, từ tối hôm qua hắn vẫn luôn điên cuồng mà lập Flag, nếu không phải muốn chết thì là cái gì?

Thấy Tạ Kê phải đi, nàng liền kéo vạt áo của hắn lại, mở miệng hỏi một câu: "Cái ngọc bội lần trước ta đưa cho chàng, chàng có mang theo không?"

Ngọc bội là trước đó nàng kiếm cớ với Tạ tổ mẫu và Tạ mẫu bọn họ để tìm Tạ Kê tính sổ, vì để không bị vạch trần, nàng vẫn là thật sự tìm mua cho hắn một cái, nàng còn khắc trận phòng ngự trên đó, không từ mà biệt, ít nhất còn có thể giúp vị điên cuồng lập Flag này ngăn cản một kích trí mạng.
"Ngọc bội? Nàng là nói cái miếng kia sao? Ta vẫn luôn mang theo bên mình."

Tạ Kê cười lấy ngọc bội ra, Ninh Tiêu nhìn thấy trận phòng ngự trên đó hoàn toàn không có tổn hại gì, lúc này mới yên tâm.

Sau đó theo sau Tạ Kê đi về về phía trước.

Không ngờ hai người vừa mới lén lén lút lút đi tới chỗ cửa viện, liền nghe được một loạt tiếng gϊếŧ truyền tới.

"Hộ giá, hộ giá!"

"Trí Ân đại sư, cô không nghĩ tới độc thủ ám sát phía sau màn vậy mà lại là ngươi!"

Thái tử bi phẫn nói.

Xem ra thái tử quả thực có phòng bị, chỉ tiếc là phòng bị không đúng chỗ.

Dù sao cũng không ai nghĩ đến thân là chủ trì của Hộ Quốc Tự, Trí Ân đại sư vậy mà cũng tham gia ám sát đấy!

Nghe đến đó, trong mắt Ninh Tiêu và Tạ Kê nhanh chóng lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó cẩn thận dè dặt mà đến gần.
"Tất cả các ngươi vậy mà đều là dư nghiệt của tiền triều? Ha, ngay cả Trí Ân đại sư nhà ngươi cũng vậy!"

Giọng nói cực kỳ khí phách này nếu không phải là hoàng đế thì còn có thể là ai.

Dư nghiệt tiền triều?

Tiền triều không phải đã diệt vong hơn mười năm rồi sao, sao còn có thể có dư nghiệt, thậm chí còn liên quan đến Trí Ân đại sư.

Ninh Tiêu khó hiểu, luôn cảm thấy cái chuyện tiền triều này không thoát khỏi có quan hệ với nam chủ.

Nghĩ tới đây, dưới chân hai người không nhanh hơn một chút, đúng lúc này, bỗng nhiên có hơn mười tiếng la to liên tiếp vang lên.

"Bệ hạ cẩn thận!"

"Bệ hạ!"

"Phụ hoàng!"

...

Không ổn!

Ninh Tiêu với Tạ Kê nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau, mới vừa đi qua một bức tường, hai người ngẩng đầu lên liền thấy một nam nhân che mặt, không chút do dự mà chém một đao về phía hoàng đế đang đứng ở hành lang.
Mà thái tử ở gần hoàng đế nhất lại không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp cản đao.

Thế đao của người nọ trong nháy mắt liền thay đổi, trở tay chém tới một bên mặt của thái tử.

Dù sao đao của bọn họ đều có tẩm độc, không cần thiết phải chém trúng chỗ hiểm, loại độc này chỉ cần dính một chút vào máu thôi cũng đủ rồi.

"Thái tử!"

Hoàng đế ở một bên nhìn thấy như vậy, khóe mắt như muốn nứt ra.

Mà đúng lúc này, Ninh Tiêu liền nâng ám tiễn của mình lên, nhắm ngay trái tim của người kia, không chút do dự dùng ngón út bóp cò, một giây kế tiếp ám tiễn nhanh chóng được bắn ra.

"Ách!"

Thân thể người nọ trong nháy mắt cứng đờ, muốn xoay người lại xem thử người đánh lén mình rốt cuộc là ai cũng không kịp nữa, người ngã đao rơi, theo bậc thang đá mà lăn xuống dưới.

Tất cả mọi người có mặt tại đây đều bị sự thay đổi đột ngột này làm cho kinh ngạc, một đám người vội vàng nhìn về hướng bắn tên, liền thấy được Ninh Tiêu mặt lạnh như băng đang chậm rãi thả tay của mình xuống.
"Hộ giá, hộ giá!"

Thừa dịp lúc này, nhất bọn thị vệ không chút do dự bật người tựu triệt đến rồi hoàng đế bên người.

Trong đám thích khách che mặt có một nam nhân dường như là người cầm đầu, nhìn thấy người thủ hạ có võ công tốt nhất của mình chết theo cách như vậy, liền siết chặt nắm tay, sau đó không hề nghĩ ngợi mà quay đầu lại liền nhìn thấy Ninh Tiêu và Tạ Kê, lửa giận trong mắt càng mạnh mẽ hơn.

Lại là nàng!

Tiện nhân!

Trong nháy mắt người này vừa nhìn qua, Ninh Tiêu liền phát hiện người này không phải là Quân Diệc Tắc vẫn luôn giả ngốc thì còn có thể là ai nữa chứ!

Nàng không chút do dự liền giơ ám tiễn lên bắn về phía hắn ta, lại không nghĩ đến một thân ảnh màu đen đột nhiên xuất hiện, đánh rớt mũi tên bắn lén của Ninh Tiêu, kéo Quân Diệc Tắc ở phía trước lại, khẽ quát: "Nhiệm vụ thất bại, đi!"
"Sư phụ..."

Quân Diệc Tắc tuy không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể theo sư phụ nhà mình rời đi.

Ngay lúc bọn hắn sắp dùng khinh không vượt tường, không biết Quân Diệc Tắc nghĩ như thế nào, rút tay của mình từ trong tay sư phụ ra, liền đánh một chưởng tới đầu vai Ninh Tiêu, vừa hay sau lưng của nàng chính là vực sâu nghìn trượng.

Hắn ta muốn lấy mạng của nàng!

"Cẩn thận!"

Tạ Kê chú ý đến Quân Diệc Tắc đầu tiên, liền không hề nghĩ ngợi mà đẩy Ninh Tiêu ra, ngay sau đó hắn liền bị Quân Diệc Tắc một chưởng đánh bay ra ngoài.

"Tạ Kê!"

Ninh Tiêu chỉ kịp bắt được một mảnh tay áo của hắn, xoay người liền không chần chừ nhắm ngay cổ họng Quân Diệc Tắc mà bắn ra một cây ám tiễn, không ngờ sư phụ của hắn ta thoáng chốc đã đến, nhưng nhưng vẫn là tới chậm một bước, mũi ám tiễn kia đã đâm rách da thịt Quân Diệc Tắc.
"Đi!"

Nam nhân áo đen khẽ quát.

Hai người lập tức biến mất.

Mà bên này, Ninh Tiêu đi tới bên bờ vực thẳm, Tạ Kê từ lâu đã không thấy tung tích, tuy là ngọc bội có thể giữ được tính mạng của hắn, nhưng lại không thể bảo đảm từ nơi cao như vậy té xuống sẽ không bị thương, Ninh Tiêu lúc này đã gấp đến không ổn, liền từ trong lòng móc ra một phong thư ném qua cho thái tử: "Đây là phong thư tướng công ta bảo ta đưa cho ngươi!"

Nói xong, nàng liền nhanh chóng chạy xuống núi.

"Vị phu nhân này..." Vừa rồi thái tử được nàng cứu, cũng không có để ý đến thế lực của nàng, tay chân luống cuống mà đón lấy bức thư, thấy được ở chỗ đề tên viết hai chữ Duyệt Ninh, con ngươi trong nháy mắt liền co rút lại: "Duyệt phu nhân, ngươi nghe cô nói, Duyệt Ninh tiên sinh té xuống từ nơi cao như vậy, chỉ sợ cũng..."
"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác."

"Tốt lắm, Mông thống lĩnh, ngươi dẫn một đội binh lính theo Duyệt phu nhân xuống núi, nhất định phải đưa được Duyệt Ninh tiên sinh về."

Thái tử vô cùng đau đớn, làm sao mới biết được Duyệt Ninh tiên sinh là ai, hắn liền... Aiz.

"Thái tử, có chuyện gì thế?"

Nghe vậy, thái tử liền vội vàng đem sự tồn tại của Tạ Kê nói cho hoàng đế biết, sau đó liền ở ngay trước mặt hoàng đế, mở phong thư cuối cùng mà Tạ Kê gửi cho mình ra.

Trên đó chỉ có bốn chữ ——

"Cẩn thận Đoan vương!"

Trong nháy mắt thái tử liền vô thức nắm chặt phong thư trong tay, sau đó liền quay đầu, thâm thúy mà đối mắt với hoàng đế.

Mà bên này, Ninh Tiêu xuống núi phương hướng cảm vô cùng tốt, đi một chút đã đến nơi Tạ Kê có thể rơi xuống, bắt đầu điên cuồng mà tìm kiếm, nhưng tìm tới tìm lui ngoại trừ một mảnh vải vụn trên người đối phương treo ở trên cây, thì không còn phát hiện được gì hết.
Ninh Tiêu liền nắm chặt khối vải vụn này trong tay, coi nơi này là trung tâm mà bắt đầu tản ra tìm kiếm, thế nhưng không có, không có, ở đâu cũng không có.

Tìm kiếm tròn một ngày một đêm, Ninh Tiêu đã sắp đã đem cả ngọn núi tìm qua một lần, trong lúc tìm còn gặp phải một con hổ, miệng còn dính máu tươi, nếu không phải dùng linh khí quét vào bụng nó thấy đó chỉ là một con hươu, chỉ sợ rằng Ninh Tiêu đã mổ bụng nó ra rồi.

Mặc dù không có mổ bụng, nhưng bản năng của động vật nhắc nhở nó, cần cách xa Ninh Tiêu một chút, nếu không, Ninh Tiêu vừa chỉ lạnh như băng mà liếc nó một cái, đến cả gầm nó thậm chí cũng không dám liền xám xịt mà chạy xa.

Dù sao thì vua của muôn loài cũng sợ hổ cái nha!

Ninh Tiêu đã suốt cả đêm không ngủ, sau khi con hổ rời đi mới đi tới sát bìa rừng, trước mắt hơi tối sầm, thân thể hơi lắc lư, cả người liền như nửa quỳ trên mặt đất. Đúng vào lúc có hai tiểu cô nương, một người đeo giỏ trúc nhỏ trên lưng, một người xách giỏ nấm nhỏ đứng cách nàng không xa, nghiêng đầu nhìn về phía nàng.
Nhìn thấy các nàng, Ninh Tiêu lúc này mới lên tiếng hỏi thăm: "Tiểu muội muội, gần đây có thôn sao? Không biết thôn các ngươi nằm ở đâu? Ngày gần đây nhất có cứu được người xa lạ nào không?"

"Người xa lạ? Cái gì gọi là người xa lạ?"

Các tiểu nha đầu hoàn toàn không hiểu Ninh Tiêu đang nói cái gì.

"Chính là người không quen biết, a, là một đại ca ca, lớn lên rất đẹp mắt..."

"Đại ca ca?"

"Ca ca đẹp mắt? Có, tối hôm qua Đại Sơn thúc mới cứu một ca ca đẹp mắt về nhà, chỉ là chân hắn hình như bị gãy rồi..."

Nghe thấy như thế, ánh mắt Ninh Tiêu liền sáng lên: "Ở đâu? Các ngươi dắt ta đến đó có được không? Ta cho ngươi bạc..."

Nàng nghĩ không không cần nghĩ, liền từ trong túi móc ra một thỏi bạc.

Các tiểu cô nương chưa từng thấy qua bạc lập tức lắc đầu, sau đó xoay người đi về phía trước: "Tiên nữ tỷ tỷ, ngươi đi theo chúng ta là được rồi!"
Cũng không biết quẹo qua bao nhiêu khúc quanh, Ninh Tiêu cuối cùng cũng đến được Sơn thôn, cũng đi đến nhà của Đại Sơn thúc, đẩy của nhà của người ta ra, liền thấy được Tạ Kê đang nằm ở trên giường uống canh gà, sắc mặt còn hồng hào hơn cả nàng.

Ngươi hỏi làm sao nàng biết được đó là canh gà? Trong cả căn phòng đều là mùi canh gà, ngươi nói nàng làm sao lại biết đó là canh gà?

Nhưng nàng không nghĩ tới chính là, Tạ Kê nằm ở trên giường vừa nhìn thấy nàng bước vào, trong mắt liền lóe lên một tia mờ mịt.

"Vị cô nương này, không biết ngươi là? Vì sao lại xông vào phòng của ta?"

Nghe hắn nói như vậy, Ninh Tiêu liền nhíu chặt lông mày: "Chàng không biết ta? Lẽ nào ngã xuống từ nơi cao như vậy nên mất trí nhớ rồi?"

"Ký ức của tại hạ quả thực..."

Lời của nam nhân còn chưa nói hết, liền thấy Ninh Tiêu không chút do dự mà đi ra ngoài, sau đó cũng không biết từ nơi nào tìm đến một cục đá lớn chừng bàn tay, liền ở ngay trước mặt hắn mà bóp thành phấn: "Hiện tại thế nào? Khôi phục rồi chứ?"
Thấy thế, Tạ Kê nuốt nước miếng một cái, để canh gà xuống ở một bên, một chân liền từ trên giường nhảy xuống, trực tiếp nhảy đến trước mặt Ninh Tiêu: "Nương tử, nương tử, sao bây giờ nàng mới đến tìm ta nha? Một ngày này ta đều ăn không ngon không ngủ yên, lo lắng sợ hãi, còn thiếu chút nữa đã bị hổ ăn rồi, nương tử, ta nhớ nàng! Nương tử..."

Ninh Tiêu: "..."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv