Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo

Chương 50.3



Còn chưa kịp nói lời thoại, đã thấy vẻ mặt Tạ Kê tràn đầy hoảng sợ, sau đó không ngừng mà đá chân, ý muốn đá Như Mộng ra: "Ngươi muốn làm gì? Đừng có ôm chân của ta, ngươi buông ra, buông ra, buông ra! Mấy người các ngươi còn ở bên cạnh mà xem náo nhiệt cái gì, mau kéo nàng ta ra cho ta, mau kéo nàng ta ra nha, nếu không một hồi lại xảy ra án mạng đó, a, ngươi làm cái gì vậy? Sao ngươi còn để nước mắt nước mũi chảy lên chân của ta, một nữ tử như ngươi sao lại bất cẩn như vậy chứ!"

Rốt cuộc là ai không bất cẩn vậy! Đại ca!

Ngươi không thể làm theo kịch bản một lần sao?

Mỹ nhân Như Mộng và đám đả thủ như sắp hỏng mất mà nói thầm trong lòng.

Lại không nghĩ đến, ngay lúc này một trận tiếng bước chân không xa ở phía trước bỗng nhiên truyền đến.

Không phải bọn họ đã sắp xếp ổn thỏa rồi sao? Sao lúc này vẫn còn nhiều người đến như vậy?

Đám người cùng lúc nhìn sang ngọn đèn đang lắc lư kia, sau đó liền thấy một mỹ nhân tuyệt sắc khoác một chiếc áo choàng màu hồng cánh sen, cầm theo ngọn đèn lồng màu trắng, chậm rãi đi về phía bọn họ bên này.

Khóe miệng còn nhàn nhạt mà cười một cái.

Trong đêm khuya như vậy, khiến đám đả thủ còn cho rằng bản thân đã gặp phải hồ yêu nữ quỷ chuyên hút hồn phách trong truyền thuyết.

Cũng chỉ có một mình Như Mộng khi vừa nhìn thấy nữ nhân này, sâu trong đáy lòng liền sinh ra kiêng kỵ nồng đậm.

Sau đó nàng ta liền chú ý thấy vị tân giải Nguyên bị nàng ôm lấy bắp đùi càng giãy dụa kịch liệt hơn, thấy chân của mình không rút ra được, còn tuyệt vọng mà thấp giọng lẩm bẩm.

"Tiêu rồi..."

Tiêu? Cái gì tiêu? Làm sao lại tiêu rồi?

Như Mộng tiểu mỹ nhân một mặt khó hiểu, sau đó chợt nghe thấy mỹ nhân đang khoác áo choàng, cầm đèn lồng xinh đẹp đến không giống người thật kia kinh ngạc mà lên tiếng: "Tướng công, vị bên cạnh chàng là..."

"Tướng công?"

"Tướng công?"

Đám đả thủ và mỹ nhân Như Mộng nhất thời kinh ngạc đến cả âm thanh cũng thay đổi mà hô to lên.

"Không phải, không phải đâu, ta với nàng ta đến một chút quan hệ cũng không có, thật đó, là thật đó, nương tử nàng tin ta, ta làm sao mà biết được đang yên ổn trên đường về nhà lại gặp phải đám người này chứ? Ta đã nói bọn họ cứ tùy ý rồi, ai dè nữ nhân này lại bắt đầu dính lấy, ta thật sự không có cố ý!"

Tạ Kê vẻ mặt lo lắng giải thích.

"Ồ?"

Ninh Tiêu cười ồ lên một tiếng.

"Công tử, chàng sao lại... sao lại như vậy..."

Mỹ nhân Như Mộng đột nhiên nước mắt giàn dụa, lại không nói rõ ràng.

Nhưng khiến nàng ta không nghĩ tới chính là, sau khi nàng ta nói như vậy, vị tuyệt sắc mỹ nhân kia vậy mà lại không lộ ra một chút ghen tuông hay tức giận nào, mà bên này vị tân giải Nguyên bị nàng ta ôm lấy bắp đùi còn có biểu tình thương hại mà trừng nàng ta: "Ngươi thật sự muốn tìm chết, ta cũng không cản được."

Đây... là có ý gì?

Như Mộng tiểu mỹ nhân còn chưa nghĩ ra được là có ý gì, đột nhiên cảm thấy cả người lơ lửng, sau khi lơ lửng thoáng chốc liền bay lên, ngay cả tay mình buông ra từ lúc nào nàng ta cũng không có ấn tượng.

Bay một lúc lâu, tiếng thét chói tai của nữ nhân mới vang lên.

Mà đám đả thủ trước đó giả dạng hung thần ác sát, đều một mặt si ngốc mà nhìn Như Mộng của bọn họ không biết đã bay đến nơi nào, sau khi hồi phục tinh thần, liền lạnh run mà ôm lại thành một đoàn.

Nữ anh hùng này là từ đâu đến vậy?

Bên cạnh tân giải Nguyên có một nữ anh hùng như vậy, tại sao Vương gia lại không nói với bọn họ...

Câu tiếp theo còn chưa nói xong, đám người này cũng theo gót tiểu mỹ nhân Như Mộng mà từng người một bay lượn trong bầu trời đêm.

Tạ Kê thấy chỉ trong chốc lát, đám người đáng ghét này liền lần lượt mất tung tích, không khỏi nuốt nước miếng một cái, sau đó quay đầu nhìn Ninh Tiêu, thấy nàng vẫn còn nở "nụ cười chết chóc", lập tức chân chó mà tiến lên, nếu như hắn có đuôi, thì chỉ sợ sớm đã vẫy loạn lên rồi.
"Nương tử, sao nàng lại đi ra ngoài rồi? Không phải là đến đón ta chứ? Đã trễ như vậy rồi nàng còn đi ra ngoài, cũng quá không an toàn rồi, nếu như gặp kẻ xấu..."

Gặp kẻ xấu cũng là do kẻ xấu gặp họa đi?

"Khụ, lỡ như lướt qua nhau, không phải uổng công nàng rồi sao, vẫn may là còn gặp ta. Từ nhà đến đây cũng không gần chút nào, nàng có mệt hay không? Nếu mệt rồi, ta có thể cõng nàng đi, tất nhiên, nàng khẳng định không..."

"Được, ta mệt rồi."

Tạ Kê còn chưa nói hết câu, Ninh Tiêu đã lập tức gật đầu.

Mệt... mệt rồi?

Bên này, Ninh Tiêu liền chạy đến phía sau Tạ Kê, vỗ vỗ vai hắn: "Mau ngồi xổm xuống, mau ngồi xổm xuống, ta mệt rồi, chàng cõng ta!"

Nghe thấy lời này Tạ Kê thoáng chốc ngẩn người, cười cười liền ở phía trước Ninh Tiêu nửa ngồi xổm xuống.

Ninh Tiêu lập tức leo lên.
"Vậy nàng phải cẩn thận một chút nha, ta sắp... chạy rồi!"

Vừa nói xong, Tạ Kê lập tức chạy đi.

"A, a ha ha ha..." Ninh Tiêu giơ đèn lồng, hưng phấn mà cười lên.

Thân ảnh của hai người ở dưới ngọn đèn, càng ngày càng xa, rất nhanh đã ngưng đọng lại thành hai dấu chấm nhỏ.

——

Nửa đêm, ở trong mật thất, nhìn thấy tập thể thuộc hạ bị thương, người Quân Diệc Tắc liền cứng ngắc một chút liền vỗ mạnh lên bàn.

"Các ngươi nói, Tạ Kê hoàn toàn không bị mắc bẫy thì cũng thôi đi, vết thương trên người các ngươi còn là do nương tử của hắn, tiểu tiện nhân Ninh Tiêu kia làm ra!"

"Đúng."

Nếu như nói trước đó mỹ nhân Như Mộng chỉ đang giả khóc, thì bây giờ chính là khóc thật rồi.

"Thiếp cũng không biết tại sao nàng lại có sức lực lớn như vậy, xách chúng ta lên như mấy con gà con, chỉ cần tùy ý ném một cái, chúng ta liền bay, còn có tân giải Nguyên kia, hắn căn bản là một tên sợ vợ, một lần lại một lần tránh né thiếp thì thôi đi, nhìn thấy thê tử nhà mình, liền lập tức đứng lên giải thích, thiếp thấy hắn căn bản là có tà tâm nhưng lại không có gan, có một thê tử dữ dằn như thế, làm sao dám động tâm với thiếp... Thiếp thấy hắn ngay cả đụng chạm người ta một chút cũng không dám!"
Như Mộng hoàn toàn bỏ quên dung mạo tuyệt sắc của Ninh Tiêu, chỉ một lòng một dạ trách cứ nàng nhanh nhẹn dũng mãnh.

Nàng ta tuyệt không thừa nhận rằng mình không bằng Ninh Tiêu.

"Rượu mời không uống chỉ muốn uống rượu phạt!" Quân Diệc Tắc đầy mặt căm ghét, sau đó phất tay: "Được rồi, vậy các ngươi quay về Xuân Phong lâu trước đi, bên này không dùng được các ngươi, khoảng thời gian gần đây ta cần phải xử lý một số chuyện khác, Tạ Kê bên kia chúng ta lần sau bàn lại."

"Vâng, chủ thượng."

Vừa nghe Quân Diệc Tắc nói như vậy, đám người này liền khập khễnh mà lui ra ngoài.

Bọn họ vừa ra ngoài, sư phụ Quân Diệc Tắc liền xuất hiện ở giữa mật thất với một bộ quần áo màu đen.

"Được rồi, hiện tại chúng ta có chuyện quan trọng hơn cần phải xử lý, lão hoàng đế ít ngày nữa sẽ mang thái tử đến Vạn Phật Tự ăn chay cầu phúc, ta đã bày trận pháp chu toàn ở trong chùa, nhất định khiến cho Thái tử có đi mà không có về."
"Sư phụ!"

Ánh mắt Quân Diệc Tắc từ từ sáng lên, trong lòng tràn đầy cảm kích.

Mà đúng lúc này, Tạ Kê về đến nhà cũng vừa viết xong một bức thư, đợi sau khi mực trên nét chữ khô lại, liền không chút do dự mà bỏ vào trong phong thư.

Đợi ngày mai liền tìm một đứa bé ăn xin bình thường đến, đưa thư vào trong phủ Thái tử.

Kiếp trước, đến cuối cùng lý do mà cháu trai trưởng của hoàng thượng lên ngôi, cũng bởi vì Thái tử mất sớm, mà thời gian Thái tử qua đời lại trùng với mấy ngày gần đây, ngày hắn ta cùng bệ hạ đến Vạn Phật Tự cầu phúc, thì bị ám sát ngoài ý muốn, lúc hắn ta cản cho hoàng thượng một đao, nhưng trên đao có bôi thuốc độc nên lập tức chết ngay tại chỗ, vì thế mới có chuyện cháu trai trưởng lên ngôi, sau đó bị Quân Diệc Tắc giành lấy.

Đời này, hắn đã dứt khoát nhắc nhở Thái tử từ ngọn nguồn, lại thêm bí kíp làm ra mấy vật kỳ diệu đó của Trân bảo phường, dù như thế nào bọn họ cũng sẽ coi trọng ý kiến của hắn.
Để tránh khỏi vạn nhất, đến lúc đó hắn cũng sẽ đi cùng bọn đến Vạn Phật Tự, chỉ như vậy hắn mới có thể yên tâm.

Nghĩ tới đây, Tạ Kê nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Cất thư xong, Tạ Kê lập tức trở về căn phòng của mình cùng với Ninh Tiêu.

Vừa đẩy cửa đi vào, hắn liền thấy Ninh Tiêu đem tất cả trang sức trên đầu mình tháo hết ra, mái tóc vừa dài, vừa đen nhánh rũ xuống, quay đầu lại thấy hắn vừa trở về, lập tức nở một nụ cười ngọt ngào: "Chàng quay lại rồi? Vừa nãy đến thư phòng làm gì vậy?"

Vừa nghe thấy như vậy, Tạ Kê trong nháy mắt nhéo tay mình một cái, sau đó trực tiếp nhìn thẳng vào mắt của Ninh Tiêu, lời nói dối đã đến bên môi lại một lần nữa biến thành: "Ta vừa đến thư phòng... là để viết thư cho Thái tử, nhắc nhở hắn ta lần này đến Vạn Phật Tự phải chú ý cẩn thận."
"Vạn Phật Tự?"

Ninh Tiêu kinh ngạc mở to mắt: "Chàng muốn cứu Thái tử?"

"Đúng."

Trong mắt Tạ Kê lóe lên một tia phức tạp, liền gật đầu.

"Chàng, chàng làm gì mà nhìn ta như vậy?" Ninh Tiêu liền nhíu chặt mày lại, sau đó dường như là nhớ ra gì đó, bỗng nhiên lên tiếng cười nhạo: "Không phải chàng cho rằng... ta sẽ mật báo lại với Quân Diệc Tắc chứ?"

Nghe vậy, Tạ Kê hít một hơi thật sâu, lúc này mới mở miệng: "Ta chính là cho rằng nàng sẽ không đi mật báo, cho nên mới nguyện ý thẳng thắn thành khẩn với nàng."

Mặc dù từ khi sống lại, hai người đã từ từ tâm ý tương thông, nhưng chuyện đời trước giống như cây kim đâm thật sâu vào tim của hắn vậy, không chạm vào thì không sao, nhưng vừa chạm vào liền đau, vô cùng đau đớn.

Hắn thực sự rất muốn hỏi về chuyện đời trước của Ninh Tiêu, nhưng mỗi lần lời đã lên đến bên mép, liền bị hắn nuốt trở lại.
Hắn đang sợ, rất sợ, thậm chí là đang trốn tránh, càng không muốn nghe đến chuyện đời trước của nàng.

Nếu như có thể, hắn tình nguyện cứ hồ đồ như vậy cả đời, chỉ cần nàng vẫn ở bên cạnh hắn là được rồi.

Nghĩ vậy, Tạ Kê khẽ cúi thấp đầu xuống.

Đúng lúc này, âm thanh của Ninh Tiêu vang lên ——

"Mặc kệ chàng tin hay không, đời trước cho đến chết, ta vẫn là một thân hoàn bích."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv