Lạc Ninh Hinh vẻ mặt đáng yêu hết phần thiên hạ, Âu Dương Tư Thần ôn nhu nhìn cô hỏi.
" Lúc nãy là ai than mệt?"
" Đó là chuyện lúc nãy, còn bây giờ không tính!" Lạc Ninh Hinh miệng nhỏ chúm chím trả lời.
" Thật là thua em mà! Đi thôi, lát nữa có muốn quay đầu lại cũng không được đâu!" Âu Dương Tư Thần nắm tay cô đi về hướng nhà ma.
Bên trong nhà ma là một màu đen tối, chỉ có lập lòe vài ánh đèn leo lắt, kèm theo đó là những âm thanh rùng rợn, những tiếng kêu ai oán của cô hồn dã quỷ. Các hình nộm quỷ dị mặc áo trắng toát, mặt mũi nhiễm đầy máu tươi, đặt ở hai bên để dọa người.
Lạc Ninh Hinh lúc nãy rất chi là hùng hồn, nhưng bây giờ thì khác lạ. Chỉ vừa mới bước vào trong, tim cô đã đập nhanh hơn hẳn, những âm thanh kêu gào len lõi vào đại não của cô, kèm theo đó là hình ảnh sống động trước mắt.
Tay chân cô bắt đầu cứng đờ, này không phải trong phim vào nhà ma đâu đáng sợ đến vậy? Ở bên ngoài trông thật kinh khủng mà.
" Tư Thần, em đổi ý rồi! Em không muốn chơi nữa! Chúng ta ra ngoài đi!" Cô níu lấy cánh tay của Âu Dương Tư Thần nói, hai chân cô không thể di chuyển thêm nữa rồi.
" Không được! Lúc nãy anh đã nói rồi, em không được đổi ý đâu!" Âu Dương Tư Thần nở nụ cười thích thú trả lời cô.
" Em không muốn đi tiếp đâu! Tư Thần, chúng ta ra ngoài đi mà!" Lạc Ninh Hinh chuyển sang chế độ nài nỉ.
" Haizzz, có anh ở đây, cho dù là quỷ có xuất hiện cũng đừng mong mang em đi! Bên trong không đáng sợ lắm đâu!" Âu Dương Tư Thần nắm chặt bàn tay bé nhỏ của cô trấn an.
" Thật không?" Lạc Ninh Hinh vẫn hoài nghi.
" Thật mà, đi theo anh!" Âu Dương Tư Thần nói rồi kéo cô đi vào nhanh hơn.
Thật ra anh là đang lừa cô thôi, trò chơi này vừa được nâng cấp, đã đáng sợ hơn rất nhiều. Nhưng anh muốn cô đánh bại nổi sợ hãi, tự tin đi thẳng về phía trước, dù có chuyện gì xảy ra, thì vẫn có anh ở phía sau làm điểm tựa cho cô.
Càng đi sâu vào, âm thanh càng đáng sợ hơn, không gian tù túng khiến Lạc Ninh Hinh cảm thấy khó thở. Cô dính chặt vào lưng Âu Dương Tư Thần, hai mắt nhắm nghiền không dám mở ra. Chuyện gì đến cũng sẽ đến, đoạn đường gây hãi hùng cho cô đã ở trước mắt.
" Ahhhhhhhhh!"
" Âu Dương Tư Thần, có thứ gì vừa chạm vào chân em!" Âm thanh cao vút lên quãng tám của Lạc Ninh Hinh vang vọng cả khu nhà ma.
Cô sợ hãi nhảy vào lòng Âu Dương Tư Thần, ôm cứng ngắc.
" Không có gì đâu! Bọn họ chỉ là người thật giả dạng mà thôi!" Âu Dương Tư Thần vuốt ve đầu cô nói.
" Em không biết, đáng sợ lắm!" Lạc Ninh Hinh vẫn lắc đầu lia lịa, bám lấy anh không chịu xuống.
" Em cứ như vậy thì chúng ta phải ở đây đến sáng mất!" Âu Dương Tư Thần cười nói.
Lạc Ninh Hinh nội tâm chấn động, cô không muốn ở lại nơi này đến sáng đâu.
" Đi mau, đi mau!" Cô buông Âu Dương Tư Thần ra hối thúc.
Bất ngờ ở phía trước, một đám đông ma quỷ xuất hiện, bọn chúng xông vào hai người mà hù dọa. Trong phút chốc, hai người bị tách nhau ra, Lạc Ninh Hinh chấn kinh cực điểm, cô cực kỳ hối hận khi vào đây rồi.
" Tư Thần, cứu em với! Tư Thần, anh đang ở đâu?" Lạc Ninh Hinh kêu lên đầy sợ hãi, cô vẫn còn đang bị đống oan hồn này bủa vây.
Bọn chúng trưng ra những khuôn mặt máu me kinh dị, lởn vởn trước mặt cô, bên dưới chân Lạc Ninh Hinh liên tục bị nắm lấy.
" Ahhhhh! Mau buông tôi ra!" Lạc Ninh Hinh giẫy giụa gào thét, cô sợ hãi đến bật khóc như một đứa trẻ.
Âu Dương Tư Thần ở bên đây nghe được tiếng cô khóc, nội tâm anh chấn động.
" Tránh ra hết cho tôi!" Anh túm cổ con ma trước mặt gầm lên, ánh mắt anh trong đêm như đang phát sáng vậy, còn toát ra sát khí, khiến người đối diện phải run rẩy vì sợ. Bọn họ lập tức tránh đường cho anh đi.
" Cái người này thật đáng sợ! Tôi bị anh ta làm cho muốn khóc rồi nè!"
" Anh trai, lần sau đừng mang bạn gái đến đây! Anh dọa chết chúng tôi rồi!"
" Đáng sợ quá! Tôi muốn về nhà!"
" Rốt cuộc là ai dọa ai chứ?"
Những người giả làm oan hồn khóc không ra nước mắt.
Âu Dương Tư Thần nhanh chóng đến gần chỗ cô, ôm cô vào lòng an ủi.
" Không sao, có anh ở đây rồi!" Anh vỗ nhẹ lưng cô, giọng nói đầy dịu dàng.
" Âu Dương Tư Thần đáng ghét! Em sẽ không tin lời anh nữa! Anh lừa em!" Lạc Ninh Hinh nức nở nói.
" Là anh sai rồi! Là anh không tốt!" Âu Dương Tư Thần vẫn luôn như thế, sự bá đạo của anh trước mặt cô đều trở về số âm.
Âu Dương Tư Thần cởi tây trang khoác lên cho Lạc Ninh Hinh, anh ôm cô lên nhanh chân rời khỏi nơi đó
" Tư Thần, anh có thể cõng em về nhà không? Em muốn thử cảm giác lãng mạn này một chút!" Cô tựa sát vào mang tai anh hỏi.
" Chỉ cần là điều em muốn, anh sẽ không từ chối!" Âu Dương Tư Thần trả lời cô.
Quãng đường từ công viên trò chơi trở về dinh thự cũng không quá xa, đi bộ cũng chỉ mất tầm hai mươi phút. Ban đêm tịch mịch thật yên bình, gió thổi từng cơn se lạnh, nhưng Lạc Ninh Hinh lại thấy vô cùng ấm áp. Trên con đường lớn, một thân ảnh cao to, đang cõng cả thế giới của anh ấy trên lưng.