Âu Dương Tư Thần từ nhà vệ sinh đi ra, anh bắt gặp một người phụ nữ trung niên vừa đi tới. Bà ta dù đã có tuổi, nhưng gương mặt vẫn rất là đẹp, mỗi đường nét đều hoàn hảo. Hai người đi lướt qua nhau, Âu Dương Tư Thần vẫn quay lại nhìn theo, anh cảm thấy khí chất của người phụ nữ này rất quen thuộc.
" Người này là ai?" Anh nói bằng âm thanh rất nhỏ, rồi nhanh chân trở về bàn của mình.
Lạc Ninh Hinh ngồi nghịch điện thoại chờ anh, các món ăn cũng dần được mang lên. Âu Dương Tư Thần cũng về đến nơi, anh vừa ngồi xuống đã mau tay gắp thức ăn cho cô.
" Hinh Hinh, em mau ăn đi! Thức ăn nguội sẽ không ngon!" Anh mỉm cười nói.
" Anh cũng ăn đi! Đừng mãi gắp cho em!" Lạc Ninh Hinh trả lời anh, tay cô cũng cầm nĩa ghim thức ăn cho vào miệng.
" Có ngon không?" Âu Dương Tư Thần hỏi cô.
" Muốn biết không? Em lấy cho anh thử!" Lạc Ninh Hinh tinh nghịch đáp, cô lấy thức ăn trong đĩa đút cho Âu Dương Tư Thần.
Lúc này, người phụ nữ kia lại xuất hiện, bà ta ngồi phía trước hai người, đối diện Âu Dương Tư Thần. Anh lại khá tò mò về bà ta.
Bà ấy chính là Lê Như Nhã, khí chất quen thuộc mà anh cảm nhận được, chính là giống Lạc Ninh Hinh. Âu Dương Tư Thần chưa từng gặp Lê Như Nhã, nên anh không biết bà ta.
" Mẹ chờ con có lâu không?" Một âm thanh quen thuộc vang lên, là Lâm Như Tuyết gọi.
" Không lâu, mẹ cũng vừa mới đến thôi! Mẹ đã gọi món hết rồi! Có cả Risotto măng tây mà con thích nữa!" Lê Như Nhã cười hiền hậu trả lời.
" Mẹ không phải dị ứng với măng tây sao? Còn gọi món đó cho con làm gì! Con không thích phải ăn một mình đâu, sẽ mập lên mất!" Lâm Như Tuyết làm nũng với bà ta nói.
" Cái con bé này!" Lê Như Nhã tay gõ vào trán cô ta.
Âu Dương Tư Thần lại lắng nghe hết những gì hai người nói. Anh chăm chú nhìn Lâm Như Tuyết cùng với Lê Như Nhã, rồi lại cảm thấy có điều gì không đúng. Mặc dù là hai mẹ con, nhưng anh thấy hai người không có nét gì tương đồng với nhau. Lại nói Lê Như Nhã dị ứng với măng tây, Lạc Ninh Hinh cũng giống như vậy, cô không thể ăn được nó.
" Tư Thần, anh làm sao vậy?" Thấy Âu Dương Tư Thần ngồi ngẩn ra, Lạc Ninh Hinh huơ tay trước mặt anh hỏi.
" Không có gì đâu! Anh đang suy nghĩ đến chuyện của công ty thôi! Em ăn tiếp đi!" Âu Dương Tư Thần hoàn hồn lại, anh khẽ cười trả lời cô.
Anh nhìn cách Lạc Ninh Hinh ăn, lại quay sang nhìn Lê Như Nhã. Âu Dương Tư Thần thoáng chút bất ngờ. Không sai, Lạc Ninh Hinh thật giống Lê Như Nhã, từ thần thái đến khí chất quá giống nhau.
Một suy nghĩ khác lại vụt qua đầu anh, sau khi xâu chuỗi lại những chuyện đã điều tra được. Anh thấy hình như mình vừa có một manh mối quan trọng.
" Bảo bối, em có muốn đi dạo không?" Âu Dương Tư Thần đột nhiên nắm tay cô hỏi.
" Em cảm thấy hơi mệt a!" Lạc Ninh Hinh gương mặt mệt mỏi trả lời anh.
" Vậy anh đưa em về nhà!" Âu Dương Tư Thần liền vuốt nhẹ gương mặt nhỏ của cô nói.
" Không sao! Em hết mệt rồi, chúng ta đi thôi!" Nhìn ánh mắt Âu Dương Tư Thần thoáng một chút buồn, cô liền thay đổi ý định. Dù sao cũng chỉ là đi dạo, cô có thể đi được.
Mỗi hành động của cô, đều khiến anh lún sâu vào tình yêu này. Âu Dương Tư Thần hài lòng gật đầu, anh không có gia đình, nhưng ông trời lại mang Lạc Ninh Hinh đến cho anh. Như vậy là quá đủ với anh rồi, anh trân trọng cô cũng trân trọng tình yêu của hai người.
Xe tiến về phía công viên trò chơi.
Anh vẫn còn nhớ lần trước Lạc Ninh Hinh đã đến đây, nhưng vì trời đã khuya, nên công viên trò chơi đã đóng cửa rồi. Thật ra anh cũng có thể gọi người đến, nhưng lúc đó Lạc Ninh Hinh tâm trạng không ổn, nên anh vẫn là nên đưa cô về nhà.
Hôm nay anh đã chuẩn bị mọi thứ cả rồi, công viên này đêm nay là của hai người họ.
" Tư Thần, sao lại là công viên trò chơi?" Lạc Ninh Hinh từ trong xe bước ra hỏi, trước mặt cô là công viên to lớn, ánh đèn sáng rực.
" Không phải lúc trước em nói rất thích nơi này sao? Anh là muốn cùng em thực hiện những giấc mơ lúc nhỏ! Sau này em muốn gì, anh đều có thể làm cho em!" Âu Dương Tư Thần ôm cô vào lòng trả lời.
Mọi chuyện của Lạc Ninh Hinh anh đều để ở trong lòng, Âu Dương Tư Thần vẫn luôn muốn mang cô đến đây, nhưng vì chưa có cơ hội. Lần này thì tốt rồi, Lạc Ninh Hinh đang không vui, nên anh mới quyết định đưa cô đến nơi này thư giãn.
" Anh vẫn luôn nhớ sao?" Lạc Ninh Hinh khóe mắt ửng hồng cảm động, cô không nghĩ Âu Dương Tư Thần lại nhớ đến những điều nhỏ nhặt như vậy.
" Tất nhiên là vậy rồi! Bảo bối, đến đây nào! Ở đây hôm nay chỉ dành cho em mà thôi!" Âu Dương Tư Thần nói, rồi kéo tay cô đi về phía trước.
Hai người bắt đầu bằng những trò chơi cảm giác mạnh, Lạc Ninh Hinh rất thích những trò chơi thế này. Chỉ sau hai mươi phút, đầu tóc Lạc Ninh Hinh rũ rượi, mồ hôi ướt đẫm trán, cô ngồi xuống ghế thở dốc.
" Thế nào, em còn muốn chơi nữa sao?" Âu Dương Tư Thần lấy nước cho cô uống, rồi nói.
" Em vẫn còn muốn vào nhà ma!" Lạc Ninh Hinh nhấp một ngụm nước, cô nhìn Âu Dương Tư Thần trả lời. Ánh mắt cô đầy mong chờ.