Sáng hôm sau, Ngân thức dậy với một tâm trạng tốt hơn nhiều, cô chọn một chiếc váy màu xanh dương nhẹ nhàng, tô một chút son hồng tươi tắn, nhìn bản thân trong gương cô tự thấy hài lòng. Cô tự nhủ từ giờ, mỗi ngày cô sẽ sống thật vui vẻ, cười nhiều hơn và tự yêu mình nhiều hơn.
Trên đường đến công ty, cô thả chậm bước chân, lần đầu tiên cô nhìn thật kỹ con đường tưởng như quen thuộc ấy. Có lẽ trước đây cô đã sống quá vội vàng.
Cuộc sống của mỗi người chúng ta sẽ chẳng khi nào vội vã, có chăng chỉ là chính ta đang vội vã bước đi, tự tin rằng mình đang tiết kiệm thời gian và thanh xuân nhưng chúng ta lại đang tiết kiệm cả những điều nhỏ nhặt quý giá. Mỗi ngày, lại vội vã thức dậy, vội vã ăn sáng trên đường đi làm, vội vã trở về lo toan những việc gia đình.. lại vội vã ngủ để kịp dậy cho những vội vã ngày mai. Có khi nào ta có thể thả lỏng tâm hồn, dành một chút thời gian nghe một ca khúc yêu thích trước khi đi ngủ, ngâm nga câu hát cùng tách cà phê buổi sáng, thênh thang nhìn ngắm quán xá xe cộ hàng cây nơi con đường tới công ty. Để rồi một ngày ta nhận ra, có khi cũng trải qua bằng ấy năm cuộc đời nhưng ta chẳng để lại một dấu chân in đậm trên một con đường nào đó.
* * *
Một ngày trôi qua thật nhanh, vẫn là những công việc nhàm chán như cũ nhưng hôm nay cô thấy không còn tẻ nhạt nữa. Mọi thứ được làm xong sớm hơn dự định.
Nhìn đồng hồ chỉ 50h20, Ngân vươn vai thư giãn gân cốt. Chợt cô nhớ ra cậu nhóc Hoàng Minh Quân có bảo hôm nay sẽ gửi ảnh buổi từ thiện hôm qua cho cô. Cô lấy điện thoại mở đăng nhập vào facebook. Cô đã tắt facebook từ cái ngày cô nhìn thấy ảnh anh cùng cô ấy, vì cô muốn tránh hết mọi thứ có thể gợi nhớ đến anh, cô sợ bản thân sẽ không nhịn được mà đau đớn. Thế nhưng đến giờ cô nghĩ mình nên đối diện với thực tại, dù không có anh, cô vẫn cần bước tiếp.
Trong những câu truyện ngôn tình, nữ chính luôn cùng nam chính cùng nhau hạnh phúc đến cuối cùng, nhưng trọng câu truyện cuộc đời anh cô lại không phải nữ chính. Nếu đã quyết định từ bỏ, cô cũng nên để tâm mình thoải mái.
Đăng nhập xong, thấy có tin nhắn đến, Ngân click vào xem thông báo.
Trên cùng đúng là của Quân gửi, cậu nhóc này cũng thật đúng hẹn.
Nhìn tiếp xuống dưới, Ngân lại thấy cái tên "Đức Anh". Anh lại nhắn tin cho cô? Chắc bởi vì lâu rồi cô không đến quán, với tư cách là bạn bè anh hỏi thăm cũng là điều dễ hiểu. Cô không biết hiện tại mình đang cảm giác như thế nào, có chút hờ hững, nhưng càng nhiều thêm sự chạnh lòng và xót xa. Cô đang cố gắng để quên đi anh!
Cố lờ đi cái tên đó, cô tắt máy tính, dọn dẹp đồ đạc và cầm lấy túi xách đi về. Vừa đi xuống cô vừa mở tin nhắn mà Quân gửi, kéo xem từng bức ảnh, cô bất giác mỉm cười.
Trên hình là gương mặt những đứa bé ở trại trẻ mồ côi, có bé chỉ mới vài tuổi, cũng có bé đã đủ lớn để nhận thức được các em không hề có cha mẹ, thế nhưng trên khuôn mặt mỗi bé đều là những nụ cười rạng rỡ và hồn nhiên. Trên tay mỗi bé đều cầm những gói kẹo, tập sách, cuốn vở mà đội của cô phát tặng.
Nhìn những nụ cười hạnh phúc đó, cô thấy bình yên. Có lẽ hạnh phúc của các em chỉ là những điều nhỏ nhặt như vậy thôi, chỉ cần được nhận những món quà dù nó vô cùng nhỏ bé, được thoải mái cười đùa ca hát, hay chỉ cần có những người tới thăm, nói chuyện và hỏi han những điều bình thường trong cuộc sống. Người ta cứ luôn đi tìm kiếm hạnh phúc mà đâu biết hạnh phúc thực ra vẫn luôn theo sau lưng mỗi người, chẳng phải những gì xa vời mà chỉ là những điều bình dị xung quanh. Chuyến đi từ thiện đó Ngân đã học được cách nhìn thấy hạnh phúc của bản thân, cô vẫn còn có mẹ, có các em, có công việc ổn định, còn có thời gian và tuổi trẻ để trải nghiệm cuộc sống và gặp gỡ thêm nhiều người nữa.
Xuống đến cửa công ty, Ngân tắt màn hình điện thoại, cúi đầu mở túi xách để cất điện thoại vào. Bỗng có người đứng trước mặt cô, cô chưa kịp ngẩng lên thì đâm ầm vào người đó.
Ngân luống cuống lùi về phía sau và rối rít xin lỗi, nhưng khi nhìn lên, cô bỗng đứng hình.
Anh đang đứng trước mặt cô, quần tây áo sơ mi trắng, một tay đút hờ trong túi quần, khuôn mặt góc cạnh không biểu cảm.
Hai người cứ nhìn nhau như thế, không ai nói lời nào. Thực ra Ngân đang rất bối rối và không biết nói gì. Nhớ lại bức hình hôm đó, cô cảm thấy ông trời thật rất biết trêu đùa cô đi, giống như vừa mới hạ được quyết tâm ăn chay thì lại có người đặt một đĩa thịt nướng thơm lừng trước mặt.
Nhìn mặt Ngân bình tĩnh nhưng trong lòng cô thì như con nai chạy loạn, cô không biết sao anh cứ nhìn mình như vậy. Cuối cùng cô vẫn phải mở lời.
"Anh lại qua đây ăn tối ạ, vậy anh vào ăn đi, em về trước."
Cô nói vội rồi vòng qua người anh định đi.
Lúc đi qua người anh bỗng bị kéo quay lại, anh để cô đứng đối diện với anh rồi nói:
"Em đang tránh mặt anh?"
Ngân nhìn anh không nói, câu hỏi của anh làm vết thương trong lòng cô một lần nữa rỉ máu.
"Em không đọc tin nhắn? Cho anh biết lý do!"
Ngân né tránh ánh mắt anh, cô nói nhỏ.
"Không, chỉ là do dạo này em hơi bận."
Chính Ngân cũng thấy câu trả lời của mình quá khập khiễng, nhưng ngoài lý do đó, cô không tìm được lý do nào khác.
Anh nhìn vào mắt cô như muốn nhìn thấu cả suy nghĩ cô cất dấu.
Rồi anh nói tiếp:
"Vậy chắc giờ em không còn bận, đi với anh đến chỗ này một chút."
"Em.."
Còn chưa kịp nói gì, anh đã cầm tay cô đi, Ngân nhìn chằm chằm vào nơi tay hai người giao nhau, muốn rút ra nhưng lại không nỡ.
Bước chân anh rất dài, làm Ngân gần như phải chạy theo. Cô thầm mắng, sao cái con người này cứ thích cướp lời và lôi kéo như vậy, để người ta nói hết câu thì chết sao.
Đến chỗ lấy xe, anh lấy mũ bảo hiểm rất tự nhiên đội cho Ngân. Trong lòng Ngân vô cùng mâu thuẫn, cô rất muốn nhìn anh như thế, nhưng lại sợ bản thân đắm chìm trong sự ôn nhu của anh rồi không thể thoát ra. Có phải, với ai anh cũng dịu dàng như vậy, hay có phải đây là thói quen của anh khi anh đi cùng với cô ấy.