Cả tuần Ngân cắm mặt vào công việc, khiến mình thật bận rộn để khỏi có thời gian nghĩ đến anh. Người ta nói thời gian vô tình nhưng thời gian cũng là liều thuốc tốt nhất, cứ qua mỗi ngày, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.
Hôm nay cuối tuần, Ngân lại đăng ký theo một đội tình nguyện lên thực hiện từ thiện tại một trại trẻ mồ côi. Sáng dậy từ năm giờ, Ngân vác theo lô với vài thứ lặt vặt lên ô tô đã đặt trước của đội.
Vì đến khá sớm nên lúc tới mới chỉ có một hai người, Ngân chọn một chỗ ở gần cuối xe, cởi ba lô đặt xuống dưới chân, cô lấy điện thoại ra cắm tai phone và bật nhạc nghe, cô là người đăng ký thêm nên không quen ai trong đội ngoài biết tên người trưởng đoàn. Đợt tình nguyện này cô tình cờ thấy trên một trang diễn đàn, người đăng nói đội họ đã có tám người, còn thiếu hai người nữa nên cần thêm người đăng ký. Trước cô đã có một người đăng ký trước, cô là người đăng ký cuối cùng.
5h30 sáng, trong lúc Ngân đang nghe một ca khúc mới của Mỹ Tâm thì một người con trai đứng lên, Cô bỏ tai nghe xuống, người đó nói.
"Xin chào mọi người, tôi tên Hùng – là người tổ chức và cũng là trưởng nhóm lần từ thiện này."
Anh ta nói trầm và có tính thuyết phục. Dừng một chút anh ta tiếp tục.
"Đợt từ thiện lần này mục đích là tới thăm, phát quà và giao lưu với các em ở trại trẻ mồ côi Bình An, để chuyến đi được thành công và ý nghĩa, rất mong sự hợp tác cũng như sự nhiệt tình của các bạn. Và giờ, tôi xin điểm danh một chút, gọi đến tên ai thì người đó giơ tay lên giúp tôi."
Nói rồi anh ta lần mở một cuốn sổ màu đen ra và lần lượt đọc tên từng người, Ngân ngồi nghe chờ đến tên mình.
* * *
"Vũ Ngọc Lan."
"Trần Gia Bảo."
"Hoàng Minh Quân."
Không có ai giơ tay, anh ta nhắc lại lần nữa.
"Hoàng Minh Quân."
Anh trường đoàn nhìn khắp xe mà không thấy cánh tay nào dơ lên, đang định gạch tên thì có một người lao vào trong xe, vừa chạy vừa hô.
"Có mình, có mình! Xin lỗi mọi người! Mình tới trễ."
Tiếng hô vừa dứt thì trong xe cũng xuất hiện thêm một người nữa, Ngân nhìn qua.
Đó là một chàng trai trẻ, có lẽ nhỏ hơn Ngân một hai tuổi, dáng người cao, hơi gầy, mà lúc này cậu ta đang nhe răng cười làm lộ ra hàm răng trắng bong nổi bật trên làn da hơi ngăm đen của cậu. Trên người cậu ta là một sét đồ vô cùng đặc biệt, quần jeans, giầy trắng, áo phông xanh da trời, đeo một chiếc ba lô màu xanh da trời, và một chiếc mũ lưỡi trai màu xanh da trời nốt. Chắc bởi lẽ vậy mà lần đầu tiên nhìn thấy Ngân đã âm thầm đặt tên cho người này là "chàng trai hy vọng". Cũng có thể là do trong con người cậu, Ngân nhìn thấy một sức sống tràn trề và nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Sự chú ý của mọi người đều tập chung vào cái người tên là "Hoàng Minh Quân" kia.
Anh trưởng đoàn hắng một tiếng để thu hút sự chú ý rồi nói:
"Hoàng Minh Quân, cậu vào chỗ ngồi ổn định đi, để điểm danh nốt rồi xuất phát."
"Vâng anh!"
Nói rồi, cậu ta nhìn quanh rồi đi xuống cuối xe về phía Ngân, đơn giản là vì cạnh Ngân là chỗ trống duy nhất. Phía sau còn chỗ nhưng mọi người để để đồ và quà chuẩn bị cho cho chương trình.
Đến chỗ Ngân, cậu lại nhe răng cười, làm ra một tư thế tiêu chuẩn lịch sự rồi nói:
"Bạn gì xinh gái, mình ngồi chỗ này được chứ?"
Ngân phì cười vì sự dí dỏm trong câu nói, cô nhìn cậu ta và đáp:
"Bạn tự nhiên."
Đợi cậu ta ổn định chỗ ngồi xong, anh trưởng đoàn nói tiếp.
"Người cuối cùng, Vũ Ngân đã có mặt rồi chứ?"
Tôi dơ tay, anh ấy gật đầu.
"Vậy chúng ta xuất phát, đường lên đến trại trẻ khoảng 60km, thời gian đi khoảng một tiếng, trong khoảng thời gian này mọi người có thể tự do hoạt động, có thể làm quen với nhau để lát phối hợp ăn ý hơn."
Nói xong anh ấy quay về chỗ ngồi và báo lái xe khởi hành.
Đến lúc này Ngân mới cảm nhận sâu sắc được chàng trai trẻ ngồi bên cạnh tràn trề sức sống và thừa năng lượng đến mức nào. Đầu tiên cậu ấy xin được làm quen, rồi suốt cả chuyến đi từ lúc trên xe đến khi kết thúc chương trình, cậu ta khiến cho tai của Ngân xoay mòng mòng bằng đủ những câu chuyện trên trời dưới bể. Bởi chỉ có hai người là không thuộc nhóm tình nguyện kia nên cậu ta cứ quấn quýt lấy Ngân cả buổi.
Cậu nói, cậu sang sống ở bên Úc từ năm mười tuổi, mới về Việt Nam và chỉ ở đây được vài tháng, cậu ấy muốn quãng thời gian ở tại Việt Nam sẽ thật đáng nhớ nên thường đi phượt khắp nơi và cũng tham gia các hoạt động xã hội. Lúc đội giao lưu văn nghệ với các em, mọi người đứng thành vòng tròn vỗ tay theo một bé đang hát, cậu đứng cạnh Ngân, vẫn líu díu kể về những nơi cậu đã từng đi từ khi về nước.
Nghe cậu ấy nói, cậu ấy đã từng tự lái xe máy lên Hà Giang, được rong ruổi trên những cung đường uốn lượn bao quanh nối liền từ ngọn núi này đến ngọn núi khác, ngắm hoa Tam Giác Mạch, cảm nhận hơi thở và sự bình yên của những xóm làng mộc mạc. Cậu ấy đã từng đến thăm Mộc Châu với những đồi trè xanh mát trải dài, tới Đà Lạt thành phố ngàn hoa, tới Sapa săn mây, trải nghiệm cảm giác chinh phục đỉnh Fansipan, rồi tới thăm những vùng biển xanh trong tràn đầy nắng và gió.
Cậu ấy kể thật hào hứng và say mê, giống như mỗi giây phút cậu ấy sống đều là dốc hết toàn bộ đam mê và sức sống của mình. Ngân bỗng thấy, so với cậu ấy cô đang quá lãng phí thời gian và tuổi trẻ. Cô cứ để cuộc sống mình trôi qua vô nghĩa vì mãi đắm chìm trong ký ức. Cô nhận ra bản thân đã sai lầm nhường nào, hạnh phúc là một quá trình chứ không phải là đích đến, vậy mà trước đây cô cứ mải miết chạy theo và đi tìm cái đích hạnh phúc kia.
Đâu đó có viết rằng, ngày hôm qua chỉ là cảnh mộng, và ngày mai chỉ là một giấc mơ. Nhưng ngày hôm nay sống tốt sẽ khiến mỗi ngày qua là giấc mơ hạnh phúc, và mỗi ngày mai là giấc mơ hy vọng.
Hít thật sâu một hơi và mỉm cười, nhìn qua người bên cạnh, cô thì thầm:
"Cám ơn cậu, chàng trai hy vọng!"
Từ giờ cô sẽ sống trọn vẹn cho giây phút hiện tại bằng tất cả nhiệt huyết của trái tim mình.
Chuyến đi kết thúc tốt đẹp trong niềm vui của mọi người, và với chính Ngân, chuyến đi này còn mang nhiều ý nghĩa hơn thế.