Sáng sớm, tiếng đồng hồ báo thức réo lên inh ỏi, Ngân lật chăn ngồi dậy, thầm làu bàu sao trời nhanh sáng như thế. Mở đôi mắt mập mờ thâm quầng như gấu trúc, lê chân vào nhà vệ sinh, Ngân thầm hận bản thân đêm qua đã không đi ngủ sớm chỉ vì đọc thêm mấy chương truyện. Vâng, thật trớ trêu là dù chả có tý niềm tin nào về một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc nhưng Ngân lại là một fan cuồng của truyện ngôn tình, cái thể loại truyện mà luôn viễn tưởng hóa tình yêu và xa rời với thực tế. Theo lý giải của Ngân thì là do cuộc sống này quá đen tối nên cần phải có những câu truyện đẹp như vậy để soi sáng.
Đánh răng rửa mặt, thay quần áo xong xuôi, Ngân chọn một đôi giày thể thao màu trắng, bước ra khỏi nhà đi đến công ty. Trên đường đi, cô mua một ổ bánh mỳ vừa đi vừa ăn. Mặc dù biết vừa đi vừa ăn là rất hại dạ dày nhưng cô đành chịu, thói quen dậy muộn chẳng kịp ăn sáng đàng hoàng đã theo cô từ hồi học đại học. Đôi khi Ngân cũng nhớ khi còn ở nhà, mỗi sáng mẹ cô đều dậy sớm nấu cơm cho cô ăn trước khi đến trường. Những ký ức tốt đẹp đó đã trở nên rất xa xôi có lẽ chẳng khi nào quay lại, giờ cô đã trưởng thành, cô phải tự lo cho cuộc sống của bản thân.
Đến công ty, chào bác bảo vệ, chấm công, leo bộ lên tầng năm, Ngân đi vào chỗ ngồi quen thuộc. Còn chưa kịp ngồi xuống, chị trưởng phòng đã đi đến và đặt một sấp tài liệu lên bàn.
"Ngân, em giúp chị đánh máy cái báo cáo tháng này trong ngày hôm nay để mai chị họp cuối tháng với sếp nhé. Nhớ cố gắng làm xong trong ngày nhé."
Nói xong, chị quay đi không cho Ngân nói thêm một lời.
Haizz! Lại là một ngày chìm trong giấy tờ và báo cáo! Ngân thở dài.
Ngồi xuống bàn làm việc, bật máy tính, Ngân nhìn bầu trời qua khung cửa sổ. Trên đường đến công ty Ngân không kịp để ý, có vẻ hôm nay trời nhiều mây, ngoài trời cũng không nắng chói chang như mọi ngày mà mang một chút dịu mát, thỉnh thoảng lại có cơn gió mùa hè nhè nhẹ thổi qua khung cửa vờn qua đùa nghịch mái tóc ngắn ngang vai.
Có lẽ trời hôm nay sẽ mưa!
Ngân thầm hi vọng nếu trời mưa cũng sẽ tạnh trước khi hết giờ làm, vì hôm nay cô lại chẳng mang ô. Nghĩ đến đây, bỗng dưng cô lại nhớ đến trận mưa ngày đó, nhớ đến anh và cả câu chuyện cà phê sữa. Haizz! Dạo này cô hay nghĩ về anh quá rồi!
Hít một hơi dài, Ngân quay lại đối mặt với cái màn hình máy tính và bắt đầu chiến đấu với đống công việc.
* * *
5h30 chiều.
Cuối cùng cũng hoàn thành, Ngân thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn xung quang đã thấy mọi người về hết, điều này cũng đã thành thói quen. Mọi người trong công ty cô đều đã lập gia đình, mỗi ngày tan làm họ đều vội vã trở về nhà, người phải đi đón con, người phải đi chợ chuẩn bị cơm cho cả nhà. Chỉ có Ngân là người thảnh thơi và luôn là người về muộn nhất. Cũng bởi vì trở về phòng trọ cô cũng chỉ có một mình, vậy ở lại công ty làm nốt việc hay mang về phòng thì cũng giống nhau.
Xếp gọn đống giấy tờ, Ngân tắt máy tính chuẩn bị đi về. Cô dự định sẽ xuống trước cửa công ty ăn gì đó rồi ghé qua Pisces luôn ngồi đến lúc tạnh mưa thì về. Lại nói, đúng như Ngân đoán, trời quả thật đã mưa, mưa tầm tã từ trưa đến giờ mới ngớt một chút.
Chợt, tiếng điện thoại rung.
Ngân với lấy chiếc điện thoại bên cạnh, ấn nghe. Chưa kịp nói gì, đầu bên kia đã vang lên tiếng nức nở của nhỏ em ở quê.
"Chị ơi, bố lại uống rượu say, về nhà đánh đuổi mẹ kìa."
Ngân bỗng lặng người đi, chuyện này xảy ra cũng không phải lần một lần hai, nhưng mỗi lần Ngân đều không thể kìm được lòng mình thắt chặt.
Nén lại cảm xúc, Ngân hỏi.
"Vậy giờ mẹ ở đâu?"
"Mẹ với em đang ở bên nhà bác, bố không cho mẹ về, em cũng ở đây luôn."
"Hai người đã ăn gì chưa?"
"Dạ chưa!"
* * *
Cuộc nói chuyện kết thúc, đoạn sau Ngân chẳng biết nhỏ em đang nói gì, chỉ có tiếng khóc lóc nức nở của nó còn vang vọng trong đầu cô.
Ngửa mặt lên để ngăn giọt nước mắt rơi xuống. Cô thầm hận bản thân mình vô dụng, không thể làm gì cho mẹ và các em cô để họ có cuộc sống tốt hơn. Cô đã từng khuyên mẹ ly dị, nhưng mẹ cô là kiểu phụ nữ ngày xưa, luôn nghĩ hi sinh bản thân, luôn cố chịu đựng để các cô có một gia đình đầy đủ cả bố lẫn mẹ. Có điều mẹ không biết, sống trong một gia đình như thế, chỉ khiến cho tâm hồn của những đứa con bị tổn thương và có những vết nứt đau đớn suốt cuộc đời.
Tâm trạng của Ngân rất tồi tệ, cô bước ra khỏi công ty và đi về phía quán cà phê cũ, cũng bỏ luôn bữa tối, hiện tại cô ăn cũng không vào. Hiện tại cô chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để cho lòng mình lắng xuống. Cô đã tự nhủ bản thân không thể khóc, bởi cô đã không còn là đứa bé, bởi cô đã để con tim mình trai sạn trước mọi biến cố trong cuộc đời, cũng là bởi nếu cô khóc, ai sẽ lau người nước mắt cho cô?
Bước vào trong quán, nhìn về phía chiếc bàn quen cũ, cô trông thấy anh đang quay người hướng về phía cửa sổ.
Từ đây, cô không thể nhìn rõ khuôn mặt anh, chỉ có thể thấy những đường nét phác họa chỗ sáng chỗ tối dưới ánh đèn, Hàng mi anh rất dày và cong, sóng mũi cao và thẳng tắp. Ngân nhìn xuống bóng lưng anh trải dài lên bức tường đã cũ, vai anh rất rộng, đủ đem lại cho người ta cảm giác an toàn. Bỗng dưng, Ngân muốn một lần được yếu đuối, tựa vào bờ vai ấy.
Thế rồi Ngân lại tự phản bác chính mình, giữa anh và cô chỉ là một tình bạn đơn thuần. Có lẽ, cô có tình cảm với anh, nhưng cô không dám đối diện với sự thật. Cô không muốn lại bước vào ngõ cụt, không muốn phá vỡ một chút yên bình nhỏ nhoi còn lại ấy. Anh chính là ly cà phê sữa ngọt ngào mà cô muốn giữ lại cho riêng mình.
Hít sâu một cái, Ngân cố gắng một nụ cười tự nhiên nhất, bước đến và chào.
"Hôm nay anh đến sớm."
Anh ngước lên nhìn cô, nhưng lại chưa đáp ngay.
Một lúc cho đến khi Ngân lo lắng có lẽ anh đã phát hiện ra điều gì, anh mới cười và nói.
"Không phải anh đến sớm, mà là do em đến muộn, hôm nay lại phải tăng ca sao?"
Ngân nhìn đồng hồ trên tường mới thấy đã hơn bảy giờ, mới chợt nhớ cô làm thêm giờ lại nói chuyện với em gái nên đến đây cũng chậm hơn bình thường cả một tiếng. Do từ nãy đến giờ cảm xúc lẫn lộn nên quên mất.
Cô cười gượng, né tránh ánh mắt anh:
"Vâng, hôm nay nhiều việc nên em làm cố, không nghĩ lại muộn như vậy."
Anh cũng không hỏi thêm, quay đầu gọi bồi bàn mang cho Ngân một cốc cà phê sữa.
Hai người lại ngồi nói với nhau những câu truyện thường ngày, anh hay kể chuyện bạn bè và gia đình, còn cô quanh quẩn chỉ nói những chuyện lặt vặt trong công việc và loanh quanh tới những người đồng nghiệp. Ngân tự nhận thấy cuộc sống của bản thân tẻ nhạt, cô không nhiều bạn bè, không có sở thích gì đặc biệt ngoài truyện ngôn tình, chuyện gia đình cô thì cô lại không muốn cho anh biết nên những câu chuyện của hai người mỗi ngày đều chỉ có như vậy. Có điều thật kỳ lạ, không biết vì lý do gì anh rất kiên nhẫn ngồi nghe cô nói những câu chuyện rời rạc đó, và ngày nào cũng vậy anh đều đến đây trước ngồi đợi cô.
Mà có phải anh đợi cô hay không? Hay đó chỉ là thói quen của anh đến đây để uống một ly cà phê mỗi buổi tối, và mỗi khi cô đến đều thấy anh ngồi đó chỉ là một sự tình cờ. Ngân cũng không dám hi vọng quá nhiều, bởi với cô anh là một sự hoàn hảo, còn cô chỉ là một tâm hồn bị khuyết thiếu.
Hôm nay hình như anh có chuyện vui, Ngân thấy anh cười nhiều hơn mọi ngày, trong lời nói của anh cũng tràn đầy tươi sáng, đôi lúc anh lại xen lẫn mấy câu chuyện cười trẻ con mà Ngân hay đọc được ở trên mạng. Ngân nhìn bóng anh qua lớp kính trên ô cửa, anh bình yên và đẹp đẽ, giống như ánh mặt trời mà cô chỉ có thể nhìn từ phía xa.