Thói quen đến quán Pisces sau mỗi giờ làm của Ngân vẫn không thay đổi, vẫn là một cốc cà phê sữa và góc bàn cạnh khung cửa sổ, chỉ có một điều thay đổi, đó là Ngân không còn ngồi một mình như trước nữa. Từ buổi tối trời mưa hôm đó đến giờ đã trải qua một tháng lẻ ba ngày, mỗi khi Ngân tới quán đều đã thấy anh ngồi ở đó trước rồi, và người bồi bàn đều tự pha một cốc cà phê sữa và bưng ra gần như cùng lúc Ngân ngồi xuống, là anh gọi sẵn cho cô. Ngân có vài lần từ chối nhưng lần nào cũng thất bại, anh dường như rất cố chấp với vấn đề này, và dần dần cô cũng không còn quan tâm nữa.
Lần đầu, Ngân bất ngờ.
Lần hai, Ngân ngại ngùng.
Lần ba, Ngân nhìn anh và nói cám ơn
Những lần sau nữa, Ngân đã xem đó là điều hiển nhiên
Có người nói, thói quen giống như một sợi dây bện, mỗi ngày ta dệt một sợi tơ, sẽ đến một ngày ta không thể phá vỡ nó. Và anh dường như vô tình tạo nên một thói quen khó bỏ cho cô, mỗi khi tới đều thấy anh, mỗi khi tới đều sẽ có một ly cà phê sữa ấm áp. Cũng vì lý do đó mà mỗi khi thấy anh cô đều nhớ đến ly cà phê sữa, và mỗi khi thấy ai uống cà phê sữa cô lại đều nhớ tới anh.
Câu chuyện giữa hai người vẫn nhẹ nhàng như thế, vẫn là anh hỏi Ngân trả lời, đôi khi có thêm một vài câu bông đùa. Anh nói chuyện rất có duyên, mọi vấn đề dù khô khan đến đâu khi được anh kể thì đều trở nên sống động và có ý nghĩa. Ngân nhớ có lần khi người bồi bàn đặt tách cà phê xuống, anh bỗng nói.
"Khi pha cà phê, em nghĩ đổ sữa vào cà phê, hay đổ cà phê vào sữa?"
Ngân bật cười.
"Anh cũng học theo mấy em trẻ trẻ teen teen để hỏi khó em, anh sẽ không nghĩ là em sẽ trả lời là cách nào cũng giống nhau rồi anh lại nói những câu nói sến súa chứ?"
Anh nháy mắt tinh nghịch:
"Thì em cứ thử trả lời xem."
"Em nghĩ tùy người pha thôi, nếu là em, em thường đổ sữa vào cà phê."
Khoắng nhẹ tách cà phê, anh đáp:
"Thật ra đổ cà phê vào sữa hay sữa vào cà phê đều không quan trọng, quan trọng là trước khi uống chúng ta đều phải khuấy lên cho hai thứ hòa quyện vào nhau."
Ngân im lặng.
Anh nói đúng, dù quá trình như thế nào, đến cuối cùng cà phê và sữa vẫn phải tan vào nhau thì mới có thể trở thành một ly cà phê sữa hoàn chỉnh, nếu không chúng chỉ mãi mãi là hai lớp cách biệt mà thôi. Giống như trước đây cô từng thích vài người, cô giống như lớp cà phê đắng ngắt, còn người kia giống như lớp sữa ngọt ngào, hai người dù đứng cạnh nhau nhưng chẳng bao giờ hòa tan vào nhau trọn vẹn, cũng bởi vì sự ngọt ngào của người kia chưa từng dành cho cô. Cô nhận ra rằng, không phải ai chúng ta từng gặp gỡ cũng là tương lai, có một vài người chỉ lướt qua cuộc đời ta để mang lại cho ta một số bài học của cuộc sống.
Cầm cốc lên Ngân nhấp môi một chút, cảm nhận vị đăng đắng của cà phê quện với vị ngọt của sữa. Ngân nghĩ đến một lúc nào đó, có phải sẽ có một người đến để làm dịu bớt sự đắng chát trong ly cà phê cuộc đời cô hay không? Không phải chỉ là ở sát bên, mà là quyện lại thành một. Cô vẫn đang chờ đợi hay nói đúng hơn là đang tìm kiếm một người như thế và cô không biết liệu cuộc hành trình đó phải tiếp tục đến khi nào. Bỗng! Ngân ngước lên nhìn anh, liệu anh có phải điểm cuối nơi mà cô có thể dừng chân.
Có một thứ gì đó nhẹ nhàng lướt qua trái tim, Ngân bất giác đưa tay đặt lên ngực mình, không biết là để kiểm chứng sự xao động vừa rồi có phải là thật hay là đang trấn an trái tim đừng tự mình lạc nhịp. Cô tự nhủ rằng chắc chỉ là say nắng một chút thôi, có thể là do câu nói của anh khiến cô nhớ đến những cảm xúc xưa cũ, cũng có thể do cô đơn quá lâu nên lòng có chút dễ dàng rung động, hoặc giả cảm xúc vừa rồi tất cả chỉ là ảo giác.
Thế nhưng Ngân không biết hành động ngốc nghếch ấy lại lọt vào đôi mắt sâu thẳm của anh, anh khẽ cong môi mỉm cười rồi lại trở lại vẻ bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ngoài đường, dòng người vẫn hối hả ngược xuôi, có những người đang vội vã đến nơi hẹn, lại có người đang vội vàng trở về nhà cho kịp bữa tối với gia đình sau một ngày tăng ca bận rộn. Bóng những cột đèn đường trải dài gấp khúc trên thềm đá, ánh sáng chập chờn qua tán lá bằng lăng khẽ rọi tới bóng dáng hai con người đang ngồi cạnh nhau bên cửa sổ, bình yên và ấm áp.
Giá như thời gian đọng lại mãi ở thời khắc đó, và giá như bình yên mãi mãi.. kéo dài..