Giang Ngư nhìn dáng vẻ hưng phấn của Chử Linh Hương, thầm nghĩ thật ra muội đã sớm gặp thần tượng của muội rồi. Cũng không biết chờ đến khi Linh Hương nhìn thấy dáng vẻ của Cơ Thanh Huyền, có thể bị kinh hãi không nhỉ.
Chử Linh Hương chia sẻ xong tâm trạng kích động, mới chú ý đến Giang Ngư có vẻ muốn đi ra cửa.
Nàng ấy tò mò hỏi: “Sư tỷ, tỷ muốn đi đâu?”
Giang Ngư nghiêm túc nói: “Tỷ muốn đi xử lý một chuyện lớn của đời người.”
Chử Linh Hương:?
Nàng ấy hoang mang nhìn Giang Ngư, Giang Ngư lại không chịu nhiều lời, cũng không chịu dẫn nàng ấy theo. Chử Linh Hương đành phải mang theo đầy bụng nghi hoặc rời đi.
Giang Ngư hít sâu một hơi, hơi căng thẳng còn có phần hưng phấn.
Thật ra nàng không biết Cơ Trường Linh đang ở chỗ nào, nhưng điều này không làm khó được nàng.
Đan Lân đã từng cho nàng một tiểu linh khí liên lạc. Đan Lân có thể bằng vào thứ đồ như vậy tìm được nàng, nàng cũng có thể cảm ứng được đối phương.
Người Thái Thanh Tiên Tông nhiều, đơn độc chiếm một tòa đảo nhỏ, chỗ ở của các Trưởng lão tách riêng với đệ tử.
Giang Ngư đi vào chỗ các Trưởng lão ở, quả nhiên đúng như lời Chử Linh Hương, một đường đi tới, gặp rất nhiều đệ tử trẻ tuổi mặc đồng phục môn phái khác nhau, đương nhiên, Thái Thanh cũng có không ít.
Mọi người nhìn thấy nàng, cũng chỉ tùy ý quét mắt một cái, rồi dời ánh mắt đi.
Giang Ngư có thể nghe được đủ loại trò chuyện:
“Còn chưa tìm hiểu ra chỗ ở của Thanh Huyền tiền bối à?”
“Thái Thanh Tông che giấu quá nghiêm, không lộ ra ngoài tí tin tức gì.”
“Hóa Thần Chân Quân thật sự muốn ẩn nấp, sao có thể bị chúng ta tìm được?”
“...”
Giang Ngư cắm đầu đi về phía trước, lúc đi qua một chỗ, một chuỗi chuông hình hoa linh lan màu bạc bên hông bỗng nhiên vang lên.
Âm thanh này trong trẻo dễ nghe, chỉ có nàng có thể nghe được.
Rất nhanh! Một tiếng chuông trong trẻo tương tự từ một hướng khác truyền tới, như đáp lại.
Bước chân Giang Ngư khựng lại, rất nhanh, nàng bình tĩnh tiếp tục đi về phía trước.
Có mấy đệ tử nhìn thấy nàng, cũng chỉ tưởng đệ tử nào đó đi thỉnh giáo trưởng bối sư môn, vẫn chưa quá để ý.
Giang Ngư theo tiếng chuông chỉ dẫn đi đến trước một cửa viện.
Nàng rất xác định người mà mình muốn tìm ở ngay bên trong.
Nàng đang muốn giơ tay gõ cửa, cửa viện kia đã “kẽo kẹt” một tiếng, từ bên trong mở ra.
Mấy người ngồi ở trong viện, kinh ngạc nhìn về phía nàng.
Giang Ngư nhìn lướt qua phát hiện Cơ Trường Linh đang ngồi ở trong viện với mấy người nàng không quen dường như đang nói chính sự.
Nàng ngẩn người, hỏi: “Có phải quấy rầy mọi người không?”
“Không sao.” Cơ Trường Linh đứng dậy đón nàng: “Vốn dĩ cũng chỉ là nói chuyện phiếm.”
Đại khái có năm, sáu người đang “nói chuyện phiếm”, nam nữ, trẻ già đều có, Giang Ngư nhìn lướt qua, ừm, nàng không biết ai cả.
Dù sao người ta chắc chắn lớn hơn nàng, Giang Ngư làm một cái lễ vãn bối chắc chắn không sai: “Giang Ngư Thái Thanh Tiên Tông, bái kiến các vị tiền bối.”
Giang Ngư không biết, giờ phút này, trong lòng bọn họ có bao nhiêu kinh ngạc.
Chỗ ở của Cơ Trường Linh có kết giới, nếu không có chủ nhân cho phép, không ai mở được cánh cửa này.
Bọn họ đều là tu sĩ có tu vi đứng đầu, tất nhiên biết Giang Ngư vừa đến, kết giới ở nơi này rộng mở cho nàng.
Điều này có nghĩa gì? Nghĩa là kết giới tự động nhận nàng thành “chủ nhân.”
Một nam tử trung niên ngồi ở bên trái nhìn thấy Giang Ngư, ánh mắt hiền hoà cười: “Đừng nhìn nàng còn trẻ, thiên phú lại cực tốt.” Lời này hiển nhiên là nói với những người khác.
Một nam tử khác thoạt nhìn mới qua tuổi nhược quán (*), ăn mặc như thư sinh cười tủm tỉm, nói ra lại không khách khí: “Được rồi! Mấy người các ngươi nhất định đòi đến xem Thanh Huyền, hiện tại đã thấy được. Bây giờ người ta có việc, đi được rồi chứ?”
(*) Nhược quán chi niên (弱冠之年) để chỉ chàng trai mới chớm tuổi 20 khi thân thể còn chưa hoàn toàn ph.át dục
Giang Ngư đã hiểu, hai vị này là người một nhà Thái Thanh.
Giang Ngư nhận thấy được ánh mắt mấy người kia đều ở trên người mình, nàng có thể mơ hồ nhận thấy được, tu vi mấy người này bất phàm.
Nhưng nói về cảm giác áp bách mơ hồ, mấy người cộng lại đều kém Tuế Văn Trưởng lão.
Cho nên, sắc mặt nàng tự nhiên, mặc cho bọn họ xem.
Ông lão ngồi ở chính giữa trông lớn tuổi nhất bỗng nhiên mở miệng: “Ta nghe nói Thái Thanh có một vị Ngư Trưởng lão, có sở trường trồng linh thảo hiệu quả kỳ diệu. Chính là cô bé nhà ngươi à?”
Giang Ngư cười tủm tỉm nói: “Xưng hô Ngư Trưởng lão này đều là trong tông môn truyền bừa thôi. Thật ra ta chỉ là một đệ tử ngoại môn bình thường trồng trọt ở Linh Thảo Viên thôi.”
Ông lão kia cười: “Linh lực thuần túy như vậy, thế mà Thái Thanh nỡ để ngươi làm đệ tử ngoại môn. Không bằng tới Thái Thương Tiên Tông chúng ta, lão phu phá lệ thay Chưởng môn nhận ngươi làm đệ tử quan môn.”
Giang Ngư:?
Dứt khoát đào người trước mặt người ta, Thái Thương Tiên Tông các ngươi đều gan thế à?
Ai có thể nhịn được chứ?
Quả nhiên, thanh niên ăn mặc như thư sinh tắt ý cười: “Kiếm Minh Trưởng lão, ta kính ông lớn tuổi, gọi ông một tiếng tiền bối. Lời ông mới nói là khinh Thái Thanh ta không có người à?”
Ánh mắt Kiếm Minh Trưởng lão vòng một vòng ở trên người Giang Ngư, đứng dậy: “Cô bé, lời của ta, cho đến khi lần đại bỉ tiên môn này kết thúc đều giữ ở đó. Nếu ngươi đổi ý, tùy thời có thể tới tìm ta.”
Dứt lời, ông ta lập tức rời đi, lời nói việc làm cực kỳ bá đạo.
Một đôi nam nữ trung niên khác thấy thế, cũng cười đứng dậy: “Thấy Thanh Huyền hiền chất không có việc gì, chúng ta cũng yên tâm. Cáo từ.”
Chỉ còn lại có hai Trưởng lão Thái Thanh Tiên Tông.
Ánh mắt nam tử trung niên ôn hòa nhìn Giang Ngư: “Ngươi và Thanh Huyền qua lại thân thiết, có nhu cầu gì đều có thể nói với nó. Ngươi có đại ân với tông môn, Thái Thanh sẽ không quên.”
Thư sinh nói chuyện ngay thẳng hơn nhiều: “Ngươi đừng quan tâm lão già kia. Thái Thương bọn họ cứ như vậy, một đám cường đạo, nhìn thấy tông môn nào có hạt giống tốt, đều phải đi nói hai câu. Ngươi đừng quan tâm lão ta.”
Giang Ngư: “... Được.”
Hai người này cũng nhanh chóng rời đi, trong viện chỉ còn lại có Giang Ngư và Cơ Trường Linh.
Giang Ngư không mở miệng, Cơ Trường Linh bèn giới thiệu mấy người vừa rồi cho nàng trước.
Quả nhiên gần giống như Giang Ngư nghĩ, nam nhân trung niên và thư sinh đều là Trưởng lão Thái Thanh, nam tử trung niên còn là đồ tôn của Tuế Văn Trưởng lão.
Ba người còn lại, Kiếm Minh Trưởng lão là Thái Thương Tiên Tông, còn lại một đôi nam nữ trung niên, là người Thái Hư Tiên Tông.
Giang Ngư tò mò hỏi: “Bọn họ đều đến vì Cơ sư huynh à?”
Cơ Trường Linh nói: “Ừ.” Hiển nhiên rất nhiều người đều rất tò mò trạng thái hiện giờ của chàng.
Giang Ngư thán phục: “Cơ sư huynh thật lợi hại.”
Cơ Trường Linh yên lặng nhìn nàng: “Cho nên, hôm nay sư muội lại đây là có chuyện gì?”
Giang Ngư cảm thấy lỗ tai hơi nóng lên, nàng bình tĩnh nói: “Cơ sư huynh, trên đường muội đến tìm huynh, thấy rất đệ tử trẻ tuổi khác phái, bọn họ đều rất sùng bái huynh, còn có người ngang nhiên tuyên bố muốn trở thành đạo lữ của huynh.”
Cơ Trường Linh không hiểu lời nàng nói có ý gì, đưa ánh mắt dò hỏi.
“Ý muội là.” Giang Ngư trấn định nói: “Tuy rằng bọn họ hành động nhanh hơn muội, nhưng bọn họ không đến được đây, muội vẫn đoạt được trước bọn họ.”
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của nàng nhìn chằm chằm Cơ Trường Linh không chớp mắt: “Cơ sư huynh, muội muốn hỏi huynh. Ngày hôm qua huynh nói như vậy với muội là có gì ý?”
Cơ Trường Linh hơi ngừng thở. Đã mấy trăm năm, chàng chưa từng trải nghiệm loại cảm xúc căng thẳng này.
Chàng nhẹ giọng nói: “Sư muội cảm thấy huynh có ý gì?”
Giang Ngư nghĩ thầm quả nhiên chàng nội liễm hơn ta nhiều. Dựa theo cách hỏi này, hai người hỏi một buổi sáng cũng đừng mong có kết quả.
Nàng không dấu vết hít một hơi: “Muội không đoán ra tâm tư của huynh, cho nên định hỏi thẳng huynh.”
“Cơ sư huynh.” Cho dù đã xây dựng tâm lý rất nhiều lần, đến khi chân chính nói một câu này, Giang Ngư phát hiện mình vẫn rất căng thẳng.
Nàng không nghe thấy âm thanh nào khác bên tai, cũng không nhìn thấy đồ vật khác trong viện, trong mắt chỉ còn lại có người sáng trong như trăng trên trời này:
“Có phải huynh thích muội không?”
Hai mắt nàng không xê dịch nhìn chằm chằm Cơ Trường Linh, chờ xem phản ứng của chàng.
“Huynh...”
Đôi mắt Giang Ngư mở to một chút, nàng phát hiện lỗ tai Cơ sư huynh đỏ!
Trái tim chơi vơi nháy mắt rơi xuống đất, một chút hoảng loạn và bất an cũng bị hủy diệt, nàng trở nên thong dong tự tại, chờ người đối diện cho mình một đáp án vừa lòng.
Một ống tay áo truyết trắng phất qua, che khuất đôi mắt mở to của nàng.
“Sư muội.” Bên tai truyền đến một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
“Muội như vậy, ngược lại có vẻ huynh mới là nhóc con không biết sự đời đó.”
Một lát sau, ống tay áo che khuất đôi mắt mới bị buông xuống.
Giang Ngư nhìn chàng, phát hiện sắc mặt chàng như thường, lỗ tai màu đỏ cũng không thấy.
Chàng một lần nữa biến thành tiên quân thanh quý thong dong ngày xưa, chỉ có một đôi mắt, chuyên chú nhìn Giang Ngư, bên trong là vui mừng không giấu được: “Đúng là huynh thích muội.”
“Phản ứng của sư muội, huynh có thể hiểu là không phải mình huynh tình nguyện không?”
Giang Ngư rất muốn rụt rè một chút, nhịn không cười.
Nhưng mà nàng vừa tận mắt nhìn thấy Cơ sư huynh như tiên nhân thẹn thùng đó!
Chính miệng chàng nói là chàng thích nàng đó!
Khóe miệng nàng không chịu khống chế mà cong lên, mặt mày cũng cong cong: “Tối hôm qua muội đã suy nghĩ cả đêm, muội cũng thích Cơ Trường Linh!”
Vừa dứt lời, một cơn gió bao lấy nàng, dịu dàng đẩy nàng về một hướng.
Nàng nghe được đỉnh đầu có người hỏi: “Ta có thể ôm muội một cái không?”
Giang Ngư lập tức giang hai tay, lọt vào một vòm ng.ực đầy hương thơm mát lạnh.
Cái ôm này cũng không kịch liệt, thậm chí cảnh tượng hai người xác định đôi bên có tình dường như cũng quá mức bình thản. Nhưng hai người đều không cảm thấy có gì không đúng.
Giang Ngư dán vào ngực chàng, có thể nghe được tiếng tim đập trầm ổn mạnh mẽ của Cơ Trường Linh.
Nàng tò mò không nhịn được dán càng gần một chút, muốn nghe rõ ràng hơn. Sau đó nàng nhận thấy được tiếng tim đập bên tai lập tức tăng tốc.
Giang Ngư ý thức được đây là vì sao, không kiềm được lại nở nụ cười.
Nàng ôm thỏa mãn, từ trong ngực Cơ Trường Linh ngẩng đầu, như ý nhìn thấy bên tai tiên quân như ngọc này lại đỏ lựng.