Lấy kinh nghiệm tình cảm không quá phong phú của Giang Ngư để phán đoán, lời nói việc làm vừa rồi của Cơ sư huynh, thật sự rất giống... thích nàng.
Nhưng nàng không thể xác định.
Bởi vì đó là Cơ Trường Linh. Từ lần đầu tiên gặp mặt, ở trong mắt nàng, chính là Cơ sư huynh đại diện cho không dính khói lửa phàm tục.
Giang Ngư trở mình trên sofa đám mây, bắt đầu nhớ lại từng chút từ khi hai người quen biết cho tới bây giờ.
Nhớ lại xong, đầu óc hơi nóng lên của nàng bắt đầu dần dần bình tĩnh: Nàng và Cơ sư huynh, quả nhiên càng như bạn tốt thưởng thức lẫn nhau ư?
Cơ sư huynh kia, giống như là một cơn gió mát lành lạnh. Một cơn gió, sao sẽ dừng lại vì một người nào đó đây?
Giang Ngư cảm thấy mình hung hăng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng chỗ bí ẩn nhất dưới đáy lòng lại ẩn giấu một chút tiếc nuối mơ hồ không nói nên lời.
Bởi vì một chút tiếc nuối này, sau khi nàng đóng dấu “Cơ sư huynh không giống người sẽ độ.ng tình”, lại sẽ không kiềm được nghĩ:
Nếu chàng không thích ta, vì sao lại nói câu đó chứ?
Cùng với: Nhỡ đâu chàng thật sự thích ta, làm sao bây giờ?
Khả năng này vừa xuất hiện ở trong đầu, lập tức như một dòng điện nhỏ nhanh chóng truyền đi khắp người nàng.
Giang Ngư không nhịn được bưng kín mặt mình, bàn tay ấm áp đặt lên mặt, lại đã nhận ra hơi nóng.
Nàng đột nhiên ngồi bật dậy, vỗ vỗ khuôn mặt nóng lên bởi vì một suy nghĩ.
Ta đỏ mặt.
Vì sao ta lại đỏ mặt?
Giang Ngư bình tĩnh ngồi xuống, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi một vấn đề trước kia chưa bao giờ nghĩa đến.
Hay là, thật ra, ta cũng thích Cơ sư huynh?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, lập tức không thể cứu vãn.
Nàng nhớ tới phản ứng liên tiếp vừa rồi của mình: Bởi vì một câu ái muội không rõ của Cơ sư huynh, đầu óc đột nhiên chập mạch, không thể hiểu được cắt ngang cuộc nói chuyện chạy về tới nấu cơm, rất không lễ phép như bị choáng váng.
Sau khi về nhà, nàng muốn dùng làm việc khác để dời đi lực chú ý, cuối cùng thất bại.
Loại khác thường này là vì điều gì?
Là bởi vì thẹn thùng ư?
Nàng thử bắt chước đoạn lời nói kia ở trong đầu, đổi thành một người khác. Ví dụ như nam giao nhân cực kỳ mỹ lệ hôm nay gặp được kia.
Thay vào xong, Giang Ngư không cảm xúc quét bay cảm xúc rác rưởi trong đầu. Nếu giao nhân tên Phù Lệ kia nói như vậy với mình, nàng không những sẽ không chập mạch mà còn sẽ cảm thấy đối phương cần sửa lại cái đầu của hắn ta.
Cho nên, so với những người khác, Cơ Trường Linh rất đặc biệt.
Về phần sự đặc biệt này có phải “động lòng” không, Giang Ngư cảm thấy mình còn cần tiếp tục phân tích một chút.
Nàng dùng linh lực vẽ ra cảnh tượng ở trong đầu: Cơ sư huynh và một nữ tử mỹ lệ mà nàng không quen biết nấu rượu ngắm tuyết, ôm, hôn môi, làm chuyện riêng tư...
Không thể xem hết.
Nàng phất tay, đánh tan đám linh lực kia.
Nhìn cảnh như vậy, trong lòng nàng không thoải mái.
“Ôi...” Nàng nặng nề thở dài một hơi.
“Ngư Ngư…” Tiếng gọi mềm nhẹ cắt ngang suy nghĩ loạn như cào cào của nàng.
Trong tay thỏ lớn phát sáng bưng một thứ đồ, tay chân nhẹ nhàng đi tới.
“Ta và Tiểu Tử hái mật linh hoa, có thể ngưng thần tĩnh tâm.” Hàn Lộ đặt cái ly ở trước mặt nàng, sau đó dựa thân thể lông xù xù lại gần nàng.
“Ngư Ngư có phiền não gì à? Có thể nói cho chúng ta nghe.”
Tiểu Hoa Linh bay xuống, ôm lấy ngón tay nàng, nhỏ giọng nói: “Tiểu Tử có thể khiêu vũ cho Ngư Ngư xem!”
Giang Ngư cười cười, bưng lên nước mật hoa mà nhóm linh thú dụng tâm chuẩn bị cho mình, uống một hơi hết hơn nửa ly.
Đúng là có hiệu quả, bên trong linh đài mát lạnh, tâm tình nóng nảy cũng bình ổn không ít.
Nàng giơ tay ôm thỏ lớn lông xù xù, cọ vài cái, hỏi: “Hàn Lộ, ngươi cảm thấy Cơ sư huynh thế nào?”
Hàn Lộ sửng sốt: “Cơ tiền bối á? Ngài ấy rất tốt, người đẹp, tính tình tốt, rất dịu dàng, còn rất lợi hại!”
Giang Ngư chôn ở trên người thỏ lớn, hung hăng hít một hơi, ngẩng đầu lên, hai mắt lấp lánh rực rỡ: “Hàn Lộ, ngươi nói đúng!”
“Cơ sư huynh phong tư hơn người, tính tình dịu dàng, khéo hiểu lòng người...” Nàng từng bước từng bước liệt kê.
Đến cuối cùng, ở trong lòng đúng lý hợp tình thêm một câu: Người nhiều ưu điểm như vậy, ta sẽ sinh ra cảm giác động lòng với chàng, chẳng lẽ không phải chuyện rất bình thường à?
Nàng lập tức không rối rắm nữa, hai mắt sáng lên, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang giống tiểu dũng sĩ.
Nàng quyết định ngày mai sẽ đi tìm Cơ Trường Linh hỏi một câu, lời hôm nay chàng nói có ý gì? Có phải chàng thích nàng hay không!
Giang Ngư nghĩ thông suốt, bắt đầu mò trong túi trữ vật của mình. Trong rất nhiều thư tịch thoại bản mà nàng mua đọc giết thời gian, đều nhắc về Cơ Thanh Huyền không ít.
Trước đó nàng còn cố tránh lật đến cái tên này, hiện tại lại khác, nàng lấy từng ra quyển xem đến cực kỳ hăng say.
Ừm, lạnh nhạt, cao ngạo, ít lời, hiếu chiến... Trừ ít lời miễn cưỡng phù hợp ra, có điểm nào giống Cơ sư huynh mà nàng quen chứ?
...
Giang Ngư cả đêm không ngủ.
Cảm tạ thân thể tu sĩ, thức suốt một đêm cũng sẽ không nóng trong, sẽ không mọc mụn, sẽ không có quầng thâm mắt, thậm chí không có chút mệt rã rời nào.
Giang Ngư tỉnh táo thoải mái nấu cho mình một nồi cháo hải sản, ăn xong, lại chuẩn bị đi tìm Cơ Trường Linh.
Vừa mở cửa, đã gặp Chử Linh Hương.
“Linh Hương?” Giang Ngư kinh ngạc: “Hôm nay sao muội có thời gian rảnh đến đây thế?”
Hai ngày này, vì nghênh đón đại bỉ tiên môn sắp tới, Chử Linh Hương cơ bản đều ở trong phòng mình đả tọa minh tưởng.
Hai tròng mắt Chử Linh Hương tỏa sáng, trên mặt là kích động không ngăn được: “Sư tỷ! Sư tỷ! Tỷ có nghe tin gì chưa? Lần đại bỉ tiên môn này, Cơ Thanh Huyền tiền bối thế mà cũng tới!”
Giang Ngư: “...”
“Khụ, tỷ cũng vừa biết...”
“Mọi người đều là vừa biết!” Vẻ mặt Chử Linh Hương hưng phấn: “Trời ạ! Đến lúc đó tỷ thí, tiền bối chắc chắn sẽ ở một bên xem. Muội chỉ cần suy nghĩ một chút, đều cảm thấy thật căng thẳng!”
Tay Giang Ngư bị nắm chặt, tò mò hỏi: “Tin tức này từ đâu truyền ra?”
“Muội cũng không biết.” Chử Linh Hương nói: “Tóm lại, trong một đêm, nơi nơi đều đang truyền. Có sư huynh sư tỷ dò hỏi Trưởng lão, Trưởng lão đã cho đáp án khẳng định rồi.”
Nàng ấy nói hiện tại toàn bộ Kiếm Phong đều sôi trào.
“Không chỉ Kiếm Phong, Thái Thương Tiên Tông bên kia còn kích động hơn cả chúng ta.”
Chử Linh Hương nói cho Giang Ngư, buổi sáng nay có không ít đệ tử Thái Thương Tiên Tông đến chỗ ở của các Trưởng lão Thái Thanh Tiên Tông.
Có người trình danh thiếp, muốn cầu chỉ giáo.
“Còn có mấy Kiếm tu Thái Thương, thế mà công khai tỏ vẻ ái mộ Cơ Thanh Huyền tiền bối, bằng lòng phụng dưỡng bên cạnh tiền bối.”
Giang Ngư: “...”
Vẻ mặt Chử Linh Hương khinh thường: “Nếu Cơ Thanh Huyền tiền bối thật sự có nhu cầu này, còn đến lượt người Thái Thương Tiên Tông bọn họ chắc?”
“Coi đệ tử Kiếm Phong chết hết rồi chắc?”
Giang Ngư: “...”
Nàng khụ một tiếng: “Kiếm tu các muội đều cởi mở thế à?”
“Đương nhiên không phải!” Vẻ mặt Chử Linh Hương chính nghĩa: “Kiếm tu chính là tu sĩ chung tình nhất, sâu đậm nhất đó!”
“Vậy muội nói...”
“Nhưng mà đó chính là Cơ Thanh Huyền!” Chử Linh Hương ôm mặt: “Kiếm tu nào có thể từ chối Cơ Thanh Huyền chứ?”
Giang Ngư:... Đúng là không nghĩ tới mới qua một đêm ngắn ngủi, đến cả thổ lộ đều đã có người đoạt trước.