"Sao vừa về một cái là đã đi nấu cơm rồi?" Bà Phó nói: "Vừa về chắc mệt mỏi lắm, sao không nghỉ ngơi đi."
Diệp Phồn Tinh nói: " Con không mệt đâu ạ."
Diệp Phồn Tinh nhìn về phía Phó Linh Lung, " Chị."
Phó Linh Lung nhìn bốn phía, không nhìn thấy Cố Vũ Trạch: " Con trai chị về rồi phải không? Người đâu rồi?"
" Vũ Trạch đi ra ngoài với bạn rồi chị ạ."
Phó Linh Lung nhức đầu nói: "Cũng thật là, ở trong nhà này có mà hay sao mà vừa về đã đi ngay."
Mặc dù Cố Vũ Trạch rời đi không lâu, nhưng Phó Linh Lung rất nhớ hắn, chung quy lo lắng hắn ở bên ngoài không thích ứng được.
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Linh Lung rồi nói với bà Phó, "Hôm nay mọi người đi đâu vậy?"
" Đi ra ngoài gặp mặt bạn bè cũ ấy mà " Bà Phó ngồi xuống, nói với Diệp Phồn Tinh: " Con cũng ngồi xuống đi, chớ gấp, những chuyện này cho người giúp việc làm là được."
"Không sao đâu ạ." Diệp Phồn Tinh nói: "Thỉnh thoảng nấu một bữa coi như hoạt động một chút."
Con ở Thân thành với Cảnh Ngộ như thế nào rồi?" Bà Phó tò mò hỏi.
Diệp Phồn Tinh nói: " Rất tốt ạ."
" Vậy sao chị lại nghe nói, hai đứa cãi nhau?" Phó Linh Lung cũng không đoái hoài tới Cố Vũ Trạch, sự chú ý đều dồn trên người Diệp Phồn Tinh.
Diệp Phồn Tinh nhớ lại lúc mình vừa tới đó, bởi vì ăn giấm mà giận hờn Phó Cảnh Ngộ, lúng túng trả lời: "Không có gì đâu ạ, là tại em thôi."
"Nhất định là Cảnh Ngộ bắt nạt em." Ở trong mắt người nhà họ Phó, bình thường Diệp Phồn Tinh đều rất hiểu chuyện, không bao giờ làm người khác phải lo nghĩ. Hai người họ cãi nhau, tám chín phần là do Phó Cảnh Ngộ đã làm sai cái gì đó.
Bà Phó và Phó Linh Lung thiên vị hết sức làm cho người trong cuộc là Diệp Phồn Tinh cảm thấy có chút ngượng ngùng.
-
Bọn họ đang ăn cơm xong ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, thuận tiện nói chuyện phiếm, Cố Vũ Trạch trở về.
" Con trai." Phó Linh Lung nhìn thấy hắn, "Mau tới đây, mẹ xem một chút, sao nhìn con gầy thế này?"
"..." Cố Vũ Trạch nhìn mẹ mình, một trận nhức đầu, có cần phải thực tế như vậy không?