Cố Vũ Trạch nghe Diệp Tử Thần nói xong, nhìn Tả Dục và Lâm Vi, chẳng nóng chẳng lạnh nói "Chúc mừng hai người."
"..." Ánh mắt của Lâm Vi thêm mấy phần thất vọng.
Tả Dục cười nói: "Cảm ơn."
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy một màn này, bèn gọi Diệp Tử Thần vào phòng ăn.
Diệp Tử Thần nói: "Chị, hôm nay chị về sao không nói với em?"
"Muốn cho em niềm vui bất ngờ." Diệp Phồn Tinh nghiêm túc nói.
Diệp Tử Thần liếc cô một cái, " Em tin chị mới là lạ ấy! Chị tung tăng bên ngoài mà còn nhớ tới em trai này sao?."
" Em tự biết mình biết người như thế là tốt rồi." Diệp Phồn Tinh vào trong phòng bếp, tìm một ít thức ăn, nói với Diệp Tử Thần: "Gần đây thành tích thi đấu của đội em không tệ nhỉ."
"Giỏi không chị? Em bây giờ hơi bị ngầu đó nhé " Cố Vũ Trạch vừa đi, cậu ta liền thành chủ lực của chiến đội, bọn họ còn đào một người từ đội khác tới, chiến đội thực lực như cũ rất mạnh.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy bộ dáng tự luyến kia, không nhịn được cười một tiếng.
Đã là xế chiều, Diệp Phồn Tinh rửa tay, tiến vào phòng bếp nấu cơm.
Cô quay sang Diệp Tử Thần hỏi: "Làm sao Cố Vũ Trạch lại đột nhiên trở lại rồi hả?"
"Trong chiến đội có chút việc nên cần anh ấy trở về." Diệp Tử Thần nói: " Em cũng thật bội phục anh ấy, mười mấy tiếng ngồi trên máy bay mà chẳng thấy mệt mỏi, sao không nghỉ ngơi cho khỏe đi. Chị nói xem, có phải anh ấy vì muốn gặp Lâm Vi nên mới vội vàng như thế không? Bọn họ trước kia không phải từng qua lại sao?"
Bạn nhỏ Diệp Tử Thần đến bây giờ cũng không có suy nghĩ ra, Tả Dục và Lâm Vi sao lại ở bên nhau.
Đội trưởng vừa mới đi, bọn họ liền cắm sừng cho anh ấy, cặp sừng này mọc cũng quá nhanh rồi đấy.
Chỉ có điều nhìn Cố Vũ Trạch lại không tức giận, Diệp Tử Thần cũng thật bội phục.
Diệp Phồn Tinh nhớ tới Cố Vũ Trạch, quả thật là không biết nói cái gì cho phải.
-
Bọn họ ở trong nhà chừng một giờ liền đi, Cố Vũ Trạch cùng đi ra ngoài.
Diệp Phồn Tinh ở trong nhà làm bữa ăn tối, bố mẹ chồng và Phó Linh Lung trở về, thấy cô đã nấu xong cơm tối nói: " Phồn Tinh về rồi à con?!"
" Vâng ạ." Diệp Phồn Tinh nói: "Có thể ăn cơm rồi ạ."