Lửng Mật
Diệp Phồn Tinh nhìn Ngôn Triết, không hiểu anh ta lại gây ra chuyện gì.
Ngôn Triết ngồi xuống bên cạnh rồi nói với mẹ anh ta: " Bố cũng từng tuổi này rồi mà cứ hay tức giận như thế không sợ bị tăng xông sao?"
"Vậy thì con bớt gây chuyện làm cho chuyện bố con phải tức giận đi." Bà Ngôn thở dài một tiếng, " Vất vả lắm hiện tại bố con mới coi trọng con, vậy mà con lại làm cho ông ấy tức giận rồi "
Nhớ tới mấy năm trước, Lão thủ trưởng vô cùng bất mãn với đứa con trai này.
Bà Ngôn kẹp ở giữa con trai và chồng, cũng rất nhức đầu, nhưng may mà hai năm qua, Ngôn Triết cũng rất hiểu chuyện, cũng không chọc phiền toái gì.
-
Bọn họ trò chuyện một hồi, liền đến lúc ăn cơm, Lão thủ trưởng từ trên lầu đi xuống.
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy ông,lên tiếng chào hỏi " Cháu chào bác Ngôn ạ "
Lão thủ trưởng hòa khí cười nói: " Phồn Tinh, đã lâu không gặp, nhanh ngồi đi."
Diệp Phồn Tinh gật đầu một cái, chờ sau khi Lão thủ trưởng ngồi xuống, mới ngồi theo.
"Bố." Ngôn Triết lấy dũng khí lên tiếng.
Mới vừa nói xong, liền cảm giác toàn bộ không gian đều đóng băng lại.
Lão thủ trưởng nhìn con trai, gương mặt lạnh lẽo, " tôi nghe chú Tống nói, tối hôm qua anh lại đánh nhau ở bên ngoài phải không?"
Diệp Phồn Tinh dừng một chút, tối hôm qua Ngôn Triết đánh nhau... Cái kia không phải là chuyện của Tú Uyên chứ?
Thì ra Lão thủ trưởng là vì vậy mà tức giận.
Ngôn Triết vô tội nói: "Không có, con không có động thủ."
"Đúng, anh không động thủ!" Lão thủ trưởng nghiêm túc nhìn con trai, "Anh để cho người khác ra tay. Anh lớn đến thế này rồi, có thể đừng làm ra loại chuyện ngây thơ như thế nữa không? Cũng không nhìn lại xem mình thân phận của là gì? Anh có biết nếu loại chuyện này truyền lên mạng, sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu thế nào đến tiền đồ của anh hay không?"