Bây giờ là thời đại Internet, chỉ cần có đốm lửa nhỏ cũng có thể bị phóngđđại thành trận hỏa hoạn
Lão thủ trưởng vốn cho rằng hai năm qua con trai thay đổi rất nhiều, lại không nghĩ rằng con mình vẫn không có ý chí tiến thủ như vậy.
Ngôn Triết nhíu mày, cúi đầu, an tĩnh ăn mấy thứ linh tinh, cũng không nói chuyện.
Thoạt nhìn là bị bố giáo huấn quen rồi, anh ta cũng không tranh cãi.
-
Trong bữa cơm, Lão thủ trưởng hỏi thăm Diệp Phồn Tinh về tình hình của Phó Cảnh Ngộ, sau đó giữ Diệp Phồn Tinh ở lại nhà.
Mười giờ tối, Diệp Phồn Tinh mở cửa, chuẩn bị đi xuống dưới lầu uống nước thì nhìn thấy Ngôn Triết từ trong phòng Lão thủ trưởng đi ra.
Diệp Phồn Tinh nhớ lại sau khi cơm nước xong anh ta bị kêu vào, hiện tại cũng mấy giờ mới ra ngoài?
Chuyện này...
Không phải anh ta bị đánh chứ?
Ngôn Triết trầm gương mặt một cái, đi tới, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, dừng một chút, " Em còn chưa ngủ à."
"Anh không sao chứ?" Diệp Phồn Tinh lo lắng hỏi.
Đối mặt với ánh mắt lo lắng của Diệp Phồn Tinh, Ngôn Triết cố tỏ ra bình tĩnh, vui vẻ như trút được gánh nặng, "Không có việc gì, quen rồi, lúc trước Cảnh Ngộ ở đây, bố anh nhìn anh so với bây giờ còn không vừa mắt hơn, một chút chuyện nhỏ là có thể đánh một trận, anh cũng thường xuyên hoài nghi, rốt cuộc anh có phải là ruột thịt của ông ấy hay không?"
Diệp Phồn Tinh biết anh ta bị đánh là bởi vì chuyện hôm qua, luôn cảm giác mình cũng có một phần trách nhiệm, "Sao anh không nói, anh là bởi vì tôi..."
"Vô dụng." Ngôn Triết cũng không cảm thấy trận đòn này có gì oan uổng: "Bố anh cũng là vì muốn tốt cho anh thôi, ông ấy sợ tôi ở bên ngoài gây họa."
Bọn họ thân phận càng tôn quý bao nhiêu lại càng phải quan tâm ánh nhìn của người khác bấy nhiêu, dù sao, có làm cái gì đều sẽ bị người khác phóng đại để soi mói.
Diệp Phồn Tinh có chút không thể hiểu được, "Đã như vậy thì đáng nhẽ ngày hôm qua anh không nên quản chuyện của tôi."
"Em cho là anh có thể trơ mắt nhìn em bị bắt nạt được sao?" Ngôn Triết nói: "Như vậy coi như Cảnh Ngộ không trách anh thì anh cũng sẽ trách bản thân mình. Không sao, cũng chỉ đánh một trận mà thôi, cũng chẳng thiếu miếng da miếng thịt nào cả, thôi anh đi ngủ đây."
Có vài người vẫn thắc mắc về thân phận của mật phải không? Để mật nói cho mà nghe này, mật cũng chẳng phải giấu diếm gì hết, mật đang dùng tài khoản cũ của Mạc Vân Trà Sữa để trả lời cmt của mn, mật chỉ thay tên mà thôi, mật là người mới, có người cho mật một tài khoản đầy chìa khóa và phiếu thì tội gì mật không nhận để lấy phiếu cho truyện của mình, đằng nào mạc Vân Trà sữa cũng bỏ níck thì sao mật không thể xin lại để dùng, phải biết cày một níck lên đến lv9 như thế cũng chẳng phải đơn giản. Có khá nhiều người nói văn phong và cách dịch của mật giống với mạc Vân trà sữa, đúng thật điều này mật cũng chẳng cần phải chối cãi bởi vì mật thấy cách dịch của Sữa hay thì Mật học theo thôi, ai cấm không được học hỏi những cái hay đâu nhỉ, trước khi tiếp nhận mật cũng là một fan trung thành của truyện này, với cả muốn làm tiếp truyện này thì cũng phải đọc đi đọc lại rất nhiều bản dịch trước, mọi người có công nhận là cách hành văn của Mạc Vân Trà Sữa rất ổn hay không, mật học hỏi cái hay mà cũng bị chửi là sao? Nếu ai đó vẫn còn thắc mắc xem Mật là ai thì có thể để lại số điện thoại để mật liên lạc trực tiếp chứng minh thân phận của mình. Còn việc có người bảo mật xúi fan này nọ thì xin lỗi, mật vừa mới vào đây được 2 ngày thì lấy đâu ra fan, đấy toàn fan của Mạc Vân Trà Sữa thôi cho nên đừng phát biểu liều, mật cũng đang mong có fan của riêng mình để mà xúi giục đây! Mật nhắc lại một lần nữa, nếu vào đây chỉ để soi mói thì phiền cút ra khỏi truyện, để cho người khác còn đọc, đừng để những suy đoán vô căn cứ của mình làm ảnh hưởng đến người khác. Mật không tiết lộ thông tin cá nhân tràn lần lên đây vì mật biết có làm thế thì cũng chẳng giải quyết được gì, chỉ làm cho mấy kẻ đang soi mói mật lôi đời tư và thông tin cá nhân của mật lên đây để bêu rếu nói xấu như Mạc Vân Trà Sữa mà thôi!