Tháng tư, khí trời ấm lên rất nhiều.
Buổi chiều, lúc Diệp Phồn Tinh đi học xong về đến nhà,dì Ngô nói: "Tiểu Tinh,cháu có chuyển phát nhanh này."
Chuyển phát nhanh?
Diệp Phồn Tinh đi tới, nhìn thấy một cái hộp giấy để ở nơi đó, trên đó viết tên và địa chỉ của cô.
Cô nhớ hai ngày trước biên tập viên của nhà xuất bản có liên lạc với cô,nói sẽ gửi cho cô sách mẫu. Cô Có chút kích động cầm kéo mở chuyển phát nhanh ra, phát hiện bên trong quả nhiên là mười bản sách mẫu.
Dì Ngô nhìn cô, hỏi, " sao cháu mua nhiều sách như vậy, còn giống nhau hết nữa chứ?"
Diệp Phồn Tinh nhìn chỗ sách mẫu, tâm tình kích động không giấu được, "Đây không phải là cháu mua, là do cháu viết, nhà xuất bản gửi sách mẫu cho cháu xem trước."
"Cháu viết?" Lúc đầu,dì Ngô còn cho là mình nghe lầm, một hồi lâu mới phản ứng được.
Tinh Tinh lại có thể viết sách!
"Vâng ạ." Diệp Phồn Tinh cầm điện thoại di động chụp ảnh, ngay lập tức gửi cho Phó Cảnh Ngộ, "ông xã, sách của em gửi đến rồi, anh nhìn đi này?"
Cô cứ tưởng Phó Cảnh Ngộ sau khi nhìn thấy ảnh sẽ khen cô, kết quả, chờ bao nhiêu lâu, anh lại không trả lời cô.
Diệp Phồn Tinh đi vệ sinh, lúc trở ra, nhìn thấy Phó Linh Lung tới,dì Ngô đang khoe với Phó Linh Lung: "Những quyển sách này đều là Tiểu Tinh viết đấy! Con bé thật là lợi hại!"
Diệp Phồn Tinh hơi bối rối,tiến tới chào hỏi"chị."
Phó Linh Lung hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc, không dám tin hỏi Diệp Phồn Tinh, "là em viết thật sao?"
Diệp Phồn Tinh gật đầu một cái, " Vâng ạ, nhưng mà em viết chưa ra trò trống gì cả!"
Nhìn thấy Phó Linh Lung dùng ánh mắt kinh ngạc như vậy nhìn mình, Diệp Phồn Tinh càng lúng túng.
Đang lúc này, Phó Cảnh Ngộ trở về.
Tưởng Sâm xách cặp đi sau lưng Phó Cảnh Ngộ, nhìn qua rất bình tĩnh.
Ngược lại, Phó Linh Lung so với Phó Cảnh Ngộ còn kích động hơn "Cảnh Ngộ, em mau đến xem, đây là sách Tiểu Tinh viết này! Giỏi chết đi được!"
Chị cũng từng gặp qua vài tác giả viết sách, nhưng, có 1 tác giả trong nhà mình thì là truyện chị không tưởng.
Hơn nữa người này, lại là vợ của Phó Cảnh Ngộ, suy nghĩ một chút thôi đã thấy hưng phấn.
"..." Phó Cảnh Ngộ nhìn sách trên bàn, rất bình tĩnh, phảng phất trong mắt anh, đây cũng chỉ là chuyện thường tình.
Diệp Phồn Tinh đang háo hức chờ khen, nhìn thấy anh như vậy, trong lòng có chút mất mát.
Thấy Phó Cảnh Ngộ một chút phản ứng cũng không có, Phó Linh Lung không nhịn được nhổ nước bọt, "Tiểu Tinh lợi hại như vậy, mà em không thèm nói gì, đúng là đồ đầu gỗ!"
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, ôn nhu nói: " Anh ấy đi làm cả một ngày, khẳng định rất mệt mỏi, cứ để chồng em nghỉ một lúc đã ạ?"
Cô nghĩ, Phó Cảnh Ngộ đã sớm biết chuyện cô ra sách nên không kích động như mọi người cũng là bình thường.
Phó Cảnh Ngộ mở miệng nói: "Cũng hơi mệt thật."
Diệp Phồn Tinh đi tới, giúp anh xách đồ, đưa anh lên phòng.
Sau khi vào phòng, cô đóng cửa lại, đặt cặp xuống, giúp anh cởi áo khoác ra.
Mới vừa đưa tay cởi âu phục, Phó Cảnh Ngộ lại níu tay cô lại.
Diệp Phồn Tinh ngẩn ra, nhìn ngón tay thon dài của anh, hỏi"Sao thế?"
Đột nhiên anh làm như thế này... Làm cho cô có chút khó hiểu.
Phó Cảnh Ngộ không giải thích, một tay kéo cô vào trong ngực, bá đạo vô cùng.
"Ông xã."
Phó Cảnh Ngộ dùng ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm của cô, ngữ khí lãnh đạm thờ ơ, nhưng nếu chú ý nghe, lại mang theo mấy phần chọc ghẹo, "Gọi lại lần nữa."
"Ông xã." Bây giờ đang ở trong lòng anh, đương nhiên là anh nói cái gì thì chính là cái đó, Diệp Phồn Tinh chỉ có thể thuận theo anh.
Cô mới vừa gọi xong, còn chưa kịp định thần, một nụ hôn nóng bỏng cuồng nhiệt đã bá đạo chặn môi của cô lại...
Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!