Tô gia
Ông Tô đang dùng cơm, một bên nói chuyện với Tô Lâm Hoan, "Sau khi con trở về làm được gì rồi hả? Bố bảo con đi tìm Phó Cảnh Ngộ nói chuyện mà sao con không chịu nghe lời hả?"
"Bố." Tô Lâm Hoan làm nũng nói: "con tìm anh ta nói chuyện rồi mà anh ta không nghe! Con có thể có biện pháp gì được?"
Đang lúc này,thư kí của ông Tô, từ bên ngoài đi vào, nói: " Chủ tịch, Triệu gia đem mảnh đất kia bán cho Phó gia rồi."
Nghe đến đó,ông Tô sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười, mang theo một loại ý vị sâu xa, "Triệu Trác kia lá gan cũng lớn lắm, tôi đã tìm người nói với ông ta đến như vậy rồi mà ông ta còn dám đứng về phía Phó gia. "
Mặc dù ông ta biết, hiện tại Phó Cảnh Ngộ đang nhắm vào mình, có rất nhiều tên tiểu nhân cũng đều xem thường mình, nhưng, Phó Cảnh Ngộ có thể xem thường ông ta không có nghĩa những người khác cũng có thể.
Tô Lâm Hoan nhìn lấy bố mình, cũng không nói gì, đứng lên, "con đi lên phòng nghỉ ngơi trước."
Từ ánh mắt của bố mình, cô ta có thể nhìn ra được, Triệu gia sắp gặp họa sát thân rồi.
-
Sau kỳ nghỉ tết Nguyên đán, Triệu Gia Kỳ không còn có xe đưa xe đón như trước nữa,, ngày đó sau khi về nhà, bị cha mẹ dạy dỗ một trận. Chẳng những sinh hoạt phí bị cắt 1 nửa, ngay cả xe đẻw đi học cũng bị cắt luôn.
Cô ta tiến vào trường học,mấy nữ sinh lúc trước nịnh nọt cô ta để làm quen với thấy cô ta đều lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Hiện tại mọi người đều biết, Triệu Gia Kỳ là một kẻ lừa đảo.
Còn dám nói mình là bạn của, nếu như là bạn thật có ai lại bóc phốt ầm ĩ như vậy không?
Triệu Gia Kỳ vốn muốn mượn tiếng của để lấy lại mặt mũi, lại không nghĩ rằng, vì vậy càng làm cho mình trở nên thảm hại hơn, thành chuột chạy qua đường, người người muốn đánh.
Cùng lúc đó, Lâm Vi cũng từ quê lên.
Diệp Phồn Tinh ngồi tại chỗ, nhìn Lâm Vi, "Mẹ cậu đã khỏi ốm chưa?"
"Ừm."
Diệp Phồn Tinh nói: "Chuyện lúc trước, là lỗi của mình, mình hiểu lầm cậu rồi."
Mặc dù trả thù Triệu Gia Kỳ, nhưng tóm lại cô thiếu Lâm Vi một câu xin lỗi.
Cô còn chưa tìm hiểu ngọn ngành, liền hiểu lầm Lâm Vi.
Lâm Vi nhìn Diệp Phồn Tinh, nói: "Không trách cậu được, mình cũng có lỗi, ngày đó mình không nói giúp cho cậu.
Diệp Phồn Tinh không lên tiếng, nhắc tới cái đó, cô không biết nên nói cái gì, Lâm Vi có thể giúp cô, cũng có quyền không giúp cô.
Lâm Vi nhìn Diệp Phồn Tinh, cô vẫn coi Diệp Phồn Tinh là bạn, cũng không muốn bởi vì chuyện lần này mà sinh ra hiểu lầm, "Nếu mình nói mình không dám đứng trước đám đông, cậu có tin mình không?"
Diệp Phồn Tinh nhìn Lâm Vi, có chút ngoài ý muốn, "Thật sao?"
Khó trách Lâm Vi không thích kết bạn, cũng không thích tham gia các hoạt động, thì, là vì vậy?
Lâm Vi cúi đầu xuống, nhớ tới chuyện lúc trước, trong mắt có chút đè nén, " Lúc mình học tiểu học, có một lần cùng bố mình đi ra ngoài, ở trên xe buýt thấy có người trộm đồ, mình nói ra trước mọi người. Sau đó bố của mình vì chuyện này mà bị trả thù, bị giăng bẫy đẩy vào tù. Lúc ra tù, tính cách của bố mình trở nên rất cổ quái. Có một lần, mẹ mình ở bên ngoài giúp người khác, lúc trở về, bị bố mình biết được, họ cãi nhau ầm ĩ rồi sau đó ly hôn"
Nói đến đây Lâm Vi cười một tiếng,nhưng trong đáy mắt như có nước mắt sắp tràn ra.
Lâm Vi nhìn qua rất lãnh bạc, nếu như không phải là cô ấy nói ra, người khác khẳng định đều sẽ không nghĩ tới, thì ra cô ấy đã từng phải trải qua những thứ này.
Diệp Phồn Tinh nhìn sang Lâm Vi, có chút áy náy, "Xin lỗi, mình không cố ý hỏi đâu."
"Không sao." Lâm Vi cười một tiếng, "Đều đã qua rất lâu rồi, chẳng qua hiện tại, mỗi lần đứng trước đám đông, làm thế nào mình cũng không mở miệng được. Cho nên không có giúp cậu giải thích được, là mình có lỗi với cậu."
Lâm Vì vừa nói như thế, Diệp Phồn Tinh càng áy náy thêm, dù sao khi đó cãi nhau với Lâm Vi, cô đã trách cứ Lâm Vi không giúp mình giải thích.
Đừng quên like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo đấy nhé!