Tình yêu thời niên thiếu là như thế nào?
Hẳn là sạch sẽ giống như bông tuyết đầu đông, thuần khiết như làn gió nhẹ lướt qua mặt, ngọt lành như giọt sương sớm trên đỉnh núi. Là khi mới gặp nhau lần đầu tiên, trái tim đã đập thình thịch trong lòng ngực, là sự trằn trọc, mất ngủ vào buổi tối. Đó là mộng đẹp muốn chạm nhưng lại không dám chạm vào.
Đêm khuya mỗi lần tưởng tượng đến người đó, trong ngực dường như có một dòng mật ngọt nhẹ nhàng chảy qua.
Đó cũng có thể là một kỉ niệm mà sau này sẽ phải mỉm cười khi nhớ lại.
Đôi mắt hạnh của Hoắc Vũ sạch sẽ, trong trẻo, phản chiếu bóng người cao lớn, đẹp trai trước mặt.
Đáy mắt của cô cất chứa sự ngượng ngùng, khẩn trương, mong đợi, còn có sự vui mừng không hề che dấu khi nhìn người đối diện.
Tay Hoắc Vũ không tự giác mà nắm lấy vạt áo, vặn ra đủ loại hình dạng kỳ quái, nhưng cô vẫn hồn nhiên không nhận ra, chỉ chớp mắt, như đánh cược nói, “Cậu biết không! Tớ thích cậu, thật sự rất rất thích! Có lẽ tớ còn thích cậu hơn chính bản thân mình rất nhiều!”
Tình cảm của cô như một ngọn lửa rực cháy, vô cùng nóng bỏng, mãnh liệt. Như có thể thiêu trụi mọi thứ trên thế gian này.
Ánh mắt của Hoắc Dữ Sâm lướt qua đôi lông mày của Hoắc Vũ, gương mặt này lớn lên quá mức tinh xảo, làn da mịn màng, trắng như tuyết. Mà đôi mắt của cô vô cùng sạch sẽ, trong trẻo, không chút vẩn đực. Giờ phút này, anh vậy mà có cảm giác mơ màng.
Sự vui vẻ trong đáy mắt Hoắc Vũ quá chân thật, chân thật đến mức làm anh quên rằng đây chỉ là “thử vai”, không phải tỏ tình thật.
Hoắc Vũ không được đáp lại, đôi mắt cô ảm đạm đi, lúc sau dường như đã thu đủ dũng khí, cô nâng người lên, nhẹ nhàng in lên khoé môi Hoắc Dữ Sâm một nụ hôn.
Giống như chuồn chuồn lướt nước, chỉ dừng lại trong một thời gian ngắn.
Nhưng cho dù là chuồn chuồn lướt nước, nó vẫn sẽ tạo nên từng gợn sóng nhỏ trên mặt hồ.
Khoé môi của anh ấm áp, mềm mại, sau khi Hoắc Vũ hôn xong, theo bản năng mím môi lại.
Vốn Phó Trữ đang ôm một thái độ tuỳ ý xem Hoắc Vũ thể hiện, bởi vì ở hẳn cảm thấy, Hoắc Vũ chỉ là một đại tiểu thư nhà giàu chẳng làm nên trò trống gì.
Trước kia hắn đã nghe bạn bè kể về các sự tích của Hoắc đại tiểu thư, vẫn luôn cho rằng cô là người kiêu căng thành thói, ỷ vào gia thế của mình mà hoành hành, không hề có chút bản lĩnh nào.
Nhưng khi thấy cô diễn xuất, dần dần, ánh mắt của hắn có chút thay đổi. Cô gái nhỏ trước mắt này đã mang lại cho hắn một bất ngờ quá lớn. Vốn nghĩ chỉ là một cô gái không hề có kỹ thuật diễn xuất, chỉ là một đại tiểu thư ngốc bạch ngọt mơ ước làm diễn viên, không nghĩ tới lại là một cô gái vô cùng có tiềm năng.
Cô đã đem một cô nữ sinh cao trung khi đối mặt với người mình thích, biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Sự vui vẻ trong đáy mắt cô vô cùng thuần khiết, chân thành, ngay cả anh ta nhìn cũng cảm thấy có chút xúc động.
Hệt như hắn đã trở lại thời cấp 3 đơn thuần nhất.
Cho dù thích đến đâu cũng phải cẩn thận che giấu, không dám để cho người khác biết. Nhưng trên đời, chỉ có hắt xì và thích là không thể che giấu được. Khi thích một người, có giấu thế nào cũng không được. Nếu không giấu được, vậy thì chỉ có thể nói ra.
( Rung động ) là câu chuyện đẹp về mối tình đầu thời cao trung. Tốt đẹp như bông hoa sơn chị thuần khiết, không tì vết, ngay cả sau này khi nhớ lại, cảm giác như hương hoa sơn chị nhàn nhạt vẫn quanh quẩn bên chóp mũi.
Không thể không nói, lúc Hoắc Vũ nhập vai, cho dù là khí chất, biểu cảm, hay là động tác đều hoàn mỹ tới mức không thể bắt bẻ. Khi cô diễn xuất, dường như anh ta không còn ở trong phòng riêng của nhà hàng nữa mà là dưới tàng cây long não trong trường học.
Hôm ấy ánh nắng không quá gắt, gió nhẹ lướt qua đôi nam nữ đang đứng đối diện nhau.
Lời tỏ tình này đã đâm thủng một tấm giấy mỏng manh ngăn cách giữa hai người.
Ngay cả trong không khí cũng có những bong bóng thiếu nữ màu hồng ngọt ngào.
Nhưng nụ hôn cuối cùng kia của Hoắc Vũ đã nằm ngoài dự kiến của hắn.
( Rung động ) vốn là bộ phim thanh xuân vườn trường, vậy nên Phó Trữ rất chú trọng đến hai chữ “trong sáng“. Trong cả bộ phim, cả nam nữ chính đều không có bất cứ cảnh hôn nào chứ đừng nói đến nam hai nữ hai. Nếu trong ( rung động ) có quá nhiều cảnh tiếp xúc thân mật giữa nam sinh và nữ sinh, vậy thì không phải là ( rung động 2 nữa mà là ( xôn xao ) rồi.
Cho nên nụ hôn vừa rồi, chỉ là Hoắc Vũ ngẫu hứng phát huy.
Khi Phó Trữ quay bộ phim điện ảnh này, vốn muốn biểu đạt một loại cảm giác trong sáng, sạch sẽ, thuần khiết giống như hoa sơn chị.
Nhưng vừa rồi Hoắc Vũ mãnh liệt như một đóa hoa hồng.
Không thể không nói, biểu hiện của Hoắc Vũ, thật ra đã cho Phó Trữ có một suy nghĩ khác.
Biểu hiện của cô không thể nói là không tốt. Tuy lời thoại có chút khác So với kịch bản, nhưng cũng không phải vấn đề lớn.
Lúc đầu Phó Trữ cho rằng Hoắc Vũ sẽ không nói bất cứ lời thoại nào trong kịch bản, nghĩ ra cái gì thì nói cái đó, vì vậy anh ta không quá để tâm. Nhưng sau khi nụ hôn này kết thúc, không biết vì sao trong lòng anh ta thoáng hiện lên một cảm giác kỳ quái.
Mà cảm giác này càng trở nên mãnh liệt hơn khi anh ta nhìn thấy ở đối diện, Hoắc Dữ Sâm và Hoắc Vũ đang yên lặng nhìn nhau.
Tại sao anh ta đột nhiên cảm thấy bầu không khí lúc này có chút không thích hợp lắm?
Không khí dần dần trở nên kỳ quái, Phó Trữ vội ho nhẹ một tiếng, xua tay nói, “Được rồi được rồi, hôm nay đến đây thôi, thử vai xem như qua.”
Hoắc Vũ chớp mắt, phải qua một phút sau cô mới từ từ thoát được vai diễn.
Tốc độ thoát vai của Hoắc Vũ đã xem là rất nhanh so với các diễn viên trong ngành khác, nhưng hôm nay So với bình thường vẫn có chút chậm trễ. Bình thường có chỉ cần vài giây là có thể nhẹ nhàng thoát khỏi vai diễn.
Trên thực tế, sau khi thoát vai xong, ngay cả Hoắc Vũ cũng cảm thấy bất ngờ với biểu hiện của mình khi nãy.
Hoắc Vũ dám khẳng định, nếu vừa rồi người đối diện với cô không phải Hoắc Dữ Sâm mà là một người khác, tuyệt đối cô sẽ không có biểu hiện xuất sắc như vậy. Đoạn diễn vừa rồi có thể nói là vượt xa phát huy ngày thường, nếu tự cho mình chấm điểm, cô sẽ cho bản thân mình được 99 điểm. Còn một điểm bị mất là vì cô sợ mình quá kiêu ngạo.
Đoạn diễn vừa rồi hẳn là cảnh cô phát huy tốt nhất kể từ khi bước chân vào giới giải trí, không gì so sánh nổi.
Mà trước kia khi cô tự chấm điểm cho mình, cao nhất cũng chỉ được 80
điểm.
Vừa rồi khi nhập vai, đột nhiên Hoắc Vũ nhớ tới thời điểm sau khi hát xong ( truy quang giả ) , cô và Dư Tâm Tâm nói chuyện với nhau.
Dư Tâm Tâm đã hỏi cô, “Vậy thì, trong lòng cậu có ánh sáng đó không?”
Thời Hoắc Vũ còn là học sinh, cũng giống như Dư Tâm Tâm, cô chưa từng thật lòng thích người nào như vậy. Trước đây, trong lòng cô không có thứ ánh sáng đó.
Cô cũng không biết cảm giác thích một người bằng cả trái tim là như thế nào.
Vì để nhập vai tốt hơn, cô đã coi Hoắc Dữ Sâm là ánh sáng của cô. Không phải là người anh trai sẽ bảo vệ, che chở cho mình, mà là một người cô thích.
Anh giống như dải ngân hà xa xôi chói loá, là một sự tồn tại mà cô luôn muốn theo đuổi.
Cuối cùng, hiệu quả còn tốt hơn ngoài mong đợi.
Nhưng vì hiệu quả quá tốt, nó đã gây ảnh hưởng rất lớn, làm cô khó mà thoát vai được.
Việc này đối với cô mà nói quả thật là không nên. Sự chuyên nghiệp của mình không cho phép biểu hiện của cô vượt ra khỏi kịch bản.
Nhưng vừa rồi nhập vai quá sâu, ngay cả cô cũng có chút không khống chế được.
Sau khi Hoắc Vũ nghe Phó Trữ nói “Dừng”, cô cũng không để ý đến hắn mà chỉ cười ngọt ngào, nói với Hoắc Dữ Sâm, “Anh trai, đến lượt anh.”
“Hům?”
Trên mặt Hoắc Vũ viết hai chữ vô tội, mang theo vài phần đáng yêu, đôi mắt sạch sẽ của cô nhìn anh nói, “Anh còn chưa từ chối em đâu.”
Trong kịch bản, khi cô tỏ tình xong, nam số 2 nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, thần sắc bất động nói từ chối. Còn khuyên bảo cô phải học tập cho tốt, đây là thời điểm quan trọng nhất của đời học sinh, đừng suốt ngày nghĩ ngợi lung tung.
Nhân vật nam hai nói xong liền không chút do dự nào xoay người rời đi, chỉ để cho cô gái một bóng lưng cao ráo, quyến rũ. Mà nữ 2 sau khi bị từ chối không hề cảm thấy buồn bực, ngược lại trong lòng càng muốn có được nam thứ.
Khi Hoắc Vũ bảo Hoắc Dữ Sâm từ chối mình, thật ra trong lòng cũng vài phần đùa giỡn.
Đều nói diễn kịch là phải diễn cho chót, cho dù là đối diễn cũng nên đến nơi đến chốn.
Ví dụ như vừa rồi bắt đầu là cảnh cô tỏ tình, vậy thì kết thúc sẽ là cảnh Hoắc Dữ Sâm đáp lại.
Dựa theo kịch bản bây giờ hẳn là Hoắc Dữ Sâm sẽ từ chối cô.
Một người chưa từng xem qua kịch bản như Hoắc Dữ Sâm không biết sẽ từ chối cô như thế nào.
Trong lòng Hoắc Vũ cảm thấy hơi tò mò.
Lúc anh từ chối cô, có phải sẽ giống như lúc anh từ chối các cô gái muốn tiếp cận anh như trước không? Vô cùng lạnh lùng, không chút do dự nói lời từ chối, hay là thờ ơ không thèm liếc nhìn người đó một cái?
Sau khi Hoắc Dữ Sâm nghe thấy lời nói Hoắc Vũ, anh nhướng mày, nhàn nhạt hỏi lại, “Từ chối?”
Hoắc Vũ làm như thật nói, “Đúng rồi, chính là từ chối.”
Bởi vì trong kịch bản viết như vậy.
Hoắc Dữ Sâm nhăn mày, nhìn người bạn tốt Phó Trữ, kiên quyết nói “Bỏ cảnh này đi.”
Vẻ mặt Phó Trữ mờ mịt, hắn không vui nói, “Vì sao phải bỏ? Cảnh này không phải khá tốt sao.”
Tốt? Tốt cái gì mà tốt.
Không những hôn môi mà còn bị từ chối nữa.
Hoắc Dữ Sâm nâng tay lên, thong thả chỉnh lại cổ áo của mình. Vừa rồi động tác của Hoắc Vũ quá mạnh nên làm cà vạt bị lệch.
Động tác của anh tao nhã, quyến rũ nhưng lời nói ra lại vô cùng cứng rắn, “Tôi sẽ rót thêm cho đoàn làm phim một ngàn vạn nữa. Cậu sửa lại đoạn này đi.”
Tuy nói có tiền thì tùy hứng, nhưng Hoắc Dữ Sâm này cũng quá tùy hứng rồi.
Cho dù đoàn phim có thêm một ngàn vạn nữa, Phó Trữ cũng không muốn tùy tiện đồng ý với yêu cầu của Hoắc Dữ Sâm, hắn thương lượng một lần nữa, “Kịch bản này đã rất tốt rồi, không phải chỉ là một lần tỏ tình bị từ chối thôi sao?”
“Không được. Đã quyết định như vậy rồi.”
Phó Trữ há miệng thở dốc, vốn muốn nói rằng trong bộ phim điện ảnh này sẽ không có cảnh hôn, nhưng nhìn dáng vẻ của Hoắc Dữ Sâm, cuối cùng hắn vẫn không nói gì nữa.
Được rồi, ai bảo người ta vừa có tiền vừa có quyền chứ.
Hắn sửa lại cảnh này là được chứ gì.