Hoắc Vũ quên hết mọi thứ xung quanh mình, toàn bộ âm thanh dường như đã biến mất, phảng phất như cô đã đi đến một thế giới không người.
+
Trong thế giới đó không có ai khác ngoài cô và người đứng trước mặt này.
Cô dùng sức ôm eo anh, giống như đang ôm toàn bộ thế giới.
Cánh tay đặt trên eo trắng nõn như ngọc bích, không tỳ vết. Hoắc Dữ Sâm sửng sốt một lát mới nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay của cô.
Anh vỗ mu bàn tay cô, giọng nói nhẹ đi hai phần, “A Vũ?”
Hoắc Vũ rầu rĩ ừ một tiếng, âm thanh vô thức mang theo giọng mũi.
Rõ ràng đã nói sẽ không khóc, nhưng không biết vì sao sau khi gặp được Hoắc Dữ Sâm, chóp mũi cô không nhịn được mà chua xót, dưới hốc mắt đã có những giọt nước trong suốt lập loè.
Rõ ràng cô không hề bị tên móng heo kia khinh bạc đến, rõ ràng cô đã quên mất cảm giác khóc thút thít là gì, nhưng vì sao khi gặp anh cô lại cảm thấy ủy khuất như vậy?
Sự ủy khuất đó dường như bị phóng đại ra vô số lần, tràn đầy khắp trái tim cô, làm cả người cô không khống chế được mà nhẹ nhàng nức nở.
Hoắc Dữ Sâm nghe thấy phía sau loáng thoáng truyền đến tiếng nức nở, lúc này mới cảm thấy không ổn. Anh quyết đoán quay người lại, dùng tay nhẹ nhàng nâng cằm Hoắc Vũ để cô ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt cô trắng như tuyết, làn da mịn màng, càng làm nổi bật thêm hốc mắt và chóp mũi đỏ
hồng của cô, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, | nhìn qua giống như một con thỏ con bị khi dễ.
*
Nhìn thấy những giọt nước mắt trong suốt trên mặt Hoắc Vũ, hô hấp của Hoắc Dữ Sâm vô thức nghẹn lại.
“A Vũ, làm sao vậy?”
Hoắc Dữ Sâm vừa hỏi vừa dùng ngón tay cái nhẹ | nhàng lau đi nước mắt của Hoắc Vũ, ngón tay của anh hơi thô ráp, Hoắc Vũ theo bản năng nhắm mắt lại.
Mà khi nhắm mắt, khóe mắt của cô liền rơi xuống một chuỗi trong suốt. Nước mắt giống như những hạt trân châu không thể chặt đứt, một viên lại một viên rơi ra, Hoắc Dữ Sâm lau cũng không kịp lau.
Anh giữ mặt cô lại hỏi một lần nữa.
Hoắc Vũ không trả lời, cô tránh khỏi tay Hoắc Dữ Sâm, vừa lẻn vào trong ngực anh, vừa dùng tay ôm eo, vùi đầu vào ngực anh.
Giống như một con chim cút, muốn tránh ở một nơi an toàn.
Hoắc Dữ Sâm nhăn mày, anh ngẩng đầu, hỏi Dư Tâm Tâm đứng bên cạnh, “Rốt cuộc là có chuyện gi?”
Giọng nói của anh lạnh lùng, mang theo một chút không giận mà uy.
Dư Tâm Tâm vẫn luôn sợ Hoắc Dữ Sâm, đặc biệt là | bây giờ, biểu cảm của anh vô cùng lạnh lẽo, làm cô
càng thêm sợ hãi. Trong lòng Dư Tâm Tâm cố gắng tìm từ thích hợp, vừa định mở miệng trả lời, đột nhiên có một giọng nói xen vào, trực tiếp trả lời thay, “Vừa rồi có một tên móng heo có ý đồ xấu với cô ấy.”
Những lời này vừa nói ra, mặt Hoắc Dữ Sâm lập tức trầm xuống.
* Vote
Ngày thường anh giống như ngọn núi cao lạnh lẽo, chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể chạm đến.
Nhưng bây giờ, trên người anh ngoại trừ lạnh lùng, còn có ba phần âm trầm, ba phần tàn nhẫn.
Anh giống như một con sói hoạt động vào đêm, cả người đều mang cảm giác nguy hiểm.
Ngày thường Hoắc Dữ Sâm giống như không dính khói lửa phàm tục, không đem mọi chuyện trên thế gian đặt vào mắt, anh giữ bình tĩnh rất tốt, thong dong nắm mọi chuyện trong lòng bàn tay. Trước nay không có chuyện gì có thể làm anh tức giận, nhưng giờ phút này, lửa giận trên người anh như ngọn núi lửa chuẩn bị phun trào, dường như giây tiếp theo có thể bạo phát.
Giọng nói của anh vô cùng lạnh lẽo, “Sau đó thì sao?”
Lúc này cái đầu đang chôn trong ngực Hoắc Dữ Sâm của Hoắc Vũ nâng lên một chút, chủ động dùng giọng nói mềm mại trả lời anh, “Anh, sau đó em lấy cốc nước thuỷ tinh trên bàn ném vào đầu tên đàn ông đó.”
Nước mắt của cô vẫn đọng ở lông mi, hốc mắt vẫn còn có những giọt nước trong suốt, vừa rồi còn khóc thút thít, nhưng khi nói những lời này, giọng nói của cô như một đứa trẻ đang làm chuyện lớn, muốn được người lớn khen
Nhìn qua ba phần đáng yêu, ba phần yếu đuối, ba phần nhu nhược động lòng
người.
Hoắc Dữ Sầm nhìn thấy vẻ mặt khoe khoang của Hoắc Vũ, lửa giận trong lòng vơi đi hai phần, anh nói, “A Vũ làm tốt lắm.”
Được Hoắc Dữ Sâm khen ngợi, Hoắc Vũ cảm thấy mỹ mãn dụi đầu vào trong ngực Hoắc Dữ Sâm làm nũng.
Chuyện của ba gã tóc vàng này tất nhiên Hoắc Dữ Sâm sẽ điều tra rõ ràng, nhưng khi anh nhìn thấy Mạc Trạch đứng cách đó không xa, híp mắt hỏi, “Tại sao anh lại ở cùng em gái tôi?”
Mạc Trạch cười khẽ một tiếng, hắn không trả lời mà nói, “Cũng may tôi tới kịp lúc, nếu không Tiểu Vũ đã bị hoảng sợ rồi.” Thật ra Hoắc Vũ đã bị hoảng sợ rồi. Lúc chiếc cốc thuỷ tinh ném về phía tên móng heo, máu tươi trên đỉnh đầu hắn giàn giụa chảy ra, từng giọt máu ấm nóng rơi xuống tay Hoắc Vũ, làm cô không biết phải đặt tay ở đầu.
Sau cùng vẫn là Mạc Trạch giúp lau vết máu trên tay đi.
Hoắc Dữ Sâm trầm mặc hai giây mới nói, “Lần này thiếu nợ anh. Chuyện lúc trước, xóa bỏ toàn bộ.”
Chuyện lúc trước là chuyện gì, trong lòng hai người đều rõ ràng.
Sau chuyện ở phiên đấu giá, hai người vẫn ở trong tối đấu đá nhau.
Đây là chuyện giữa hai người đàn ông, chỉ khi thật sự phân cao thấp ra mới có thể giải quyết.
Gần đây công việc của Mạc Trạch đang bị Hoắc Dữ Sâm áp chế, rơi xuống thế hạ phong, giờ phút này nghe thấy bốn chữ “Xóa bỏ toàn bộ”, hắn nhẹ nhàng thở ra.
Nếu như vẫn tiếp tục bị Hoắc Dữ Sâm chèn ép như vậy, ngay cả hắn cũng khó có thể cầm cự được lâu.
Không hổ là đứa cháu xuất sắc nhất của Hoắc gia, hắn đã hết sức cảnh giác, nhưng không nghĩ tới vẫn quá xem nhẹ anh.
Hoắc Dữ Sầm nhìn thoáng qua Mạc Trạch, nếu không nhầm thì vừa rồi anh nghe thấy Mạc Trạch gọi “Tiểu Vũ“.
Điều này làm anh có chút không vui.
Mạc Trạch là cao thủ tình trường, lấy việc đùa bỡn tình cảm của phụ nữ làm niềm vui, nhưng em gái anh chỉ là một học sinh cao trung đơn thuần. Cho dù thế nào, anh sẽ không để Hoắc Vũ dính líu đến Mạc Trạch.
Nghĩ như vậy, Hoắc Dữ Sâm khẽ nâng cằm ra hiệu với Mạc Trạch, “Tạm biệt.”
Mạc Trạch nhướng mày, hắn còn chưa muốn rời đi. Anh ta vội nói với Hoắc Vũ, “Tiểu Vũ, tôi......”
Mạc Trạch còn chưa dứt lời, Hoắc Vũ đã vẫy tay chào tạm biệt anh ta, sau đó không chút lưu luyến nhấc chân rời đi cùng Hoắc Dữ Sâm.
Mạc Trạch tức giận đến mức bật cười trước hành động này của Hoắc Vũ, Đồ vô lương tâm.”
Nhưng Hoắc Vũ cũng không quên Dư Tâm Tâm, cô bảo Hoắc Dữ Sâm cho người đưa cô ấy về nhà.
Sau khi Hoắc Vũ và Hoắc Dữ Sâm vào phòng riêng, Hoắc Vũ mới nhận ra Hoắc Dữ Sâm không đến nhà hàng một mình. Ngoại trừ trợ lý và vệ sĩ đứng bên ngoài, còn có một người đàn ông nhìn rất trẻ.
Người đàn ông trẻ tuổi đó đeo một cặp kính gọng vàng, trông vừa vặn nhã lại tuấn tú. Nhìn giống như một anh trai nhà bên bình thường. Nhưng Hoắc Vũ biết bạn bè của Hoắc Dữ Sâm đều không đơn giản.
Phó Trữ đánh giá Hoắc Vũ vài lần, có chút ngoài ý muốn, “Đây là em gái cậu?”
Hoắc Dữ Sâm nhàn nhạt ừ một tiếng.
Lúc này anh đang cầm khăn giấy, giúp Hoắc Vũ lau nước mắt từng chút từng
chút một.
Hoắc Vũ có thể không kiêng nể gì mà làm nũng với Hoắc Dữ Sâm, nhưng thân mật trước mặt người ngoài như vậy làm cô có chút xấu hổ.
Nhưng có vẻ quan hệ của Hoắc Dữ Sâm và Phó Trữ rất thân thiết, khi anh giúp Hoắc Vũ lau nước mắt cũng cũng không cố ý tránh anh ta.
Sau khi Phó Trữ nhận được đáp án khẳng định, trong lòng càng cảm thấy kinh ngạc hơn.
Hắn đã quen biết Hoắc Dữ Sâm hơn ba năm, đã bao giờ nhìn thấy bộ dáng của anh như hiện tại?
Ngay cả bộ dáng tức giận như vừa rồi, hắn cũng chưa bao giờ nhìn thấy.
Trăm triệu lần không nghĩ tới hôm nay được mở rộng tầm mắt, nhìn thấy một mặt mà Hoắc Dữ Sâm chưa bao giờ để lộ ra với người khác.
Mà cho dù là sự tức giận như vừa rồi hay dịu dàng, ôn nhu của bây giờ, toàn bộ cảm xúc của anh đều là vì một cô gái.
Ba năm nay hắn chưa từng nghe thấy trong miệng Hoắc Dữ Sâm nhắc đến em gái mình, vậy mà cô lại có thể làm cho người không dính khói lửa phàm tục như Hoắc Dữ Sâm tức giận, hơn nữa còn làm anh hạ mình, chủ động giúp lau nước mắt.
Hiếm lạ, thật sự hiếm lạ.
Phó Trữ đẩy mắt kính lên, cẩn thận đánh giá Hoắc Vũ.
Ấn tượng đầu tiên khi hắn nhìn thấy Hoắc Vũ chính là xinh đẹp.
Một vẻ đẹp tươi mát, thoát tục, làm người khác phải sáng mắt.
Giống như một tia sáng, phá tan sương mù, soi sáng lòng người.
Ấn tượng thứ hai, chính là đáng yêu.
Nhìn cô dính chặt lấy anh trai, vừa rồi ở hành lang cô còn ôm anh không chịu buông. Nhìn qua giống như một cô bé thích làm nũng.
Ấn tượng thứ ba, chính là thuần.
Cô có một đôi mắt hạnh trong veo, sạch sẽ lại thuần túy. Người có đôi mắt như vậy, tâm tư nhất định vô cùng sạch sẽ, đơn giản, cho dù thế nào, cũng sẽ không muốn bước chân vào một nơi phức tạp như giới giải
trí.
Phó Trữ sờ cằm, thật lòng nói, “Xét về vẻ bề ngoài, cô quả thật rất phù hợp với nhân vật nữ hại của bộ điện ảnh này. Nhưng mà......”
Đến lúc này Hoắc Vũ mới biết người đàn ông trẻ tuổi kia là ai.
Thì ra là vị đạo diễn quỷ tài, Phó Trữ.
Hôm nay Hoắc Dữ Sâm hẹn hẳn cùng ăn tối, chẳng lẽ là vì việc cô muốn đóng phim sao?
Tưởng tượng như vậy, trong lòng Hoắc Vũ xẹt qua một dòng nước ấm.
Trên thế giới này, chắc cũng chỉ có Hoắc Dữ Sâm mới có thể quan tâm đến cô như vậy.
Hoắc Vũ chớp mắt, tiếp lời, “Nhưng mà cái gì?”
Phó Trữ cầm cốc trà trên tay nhấp một ngụm, nói thật lòng, “Cũng không biết kỹ thuật diễn xuất như thế nào.”
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại https:/truyenhdx.com/tac-gia/ann486. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để editor có thêm động lực ra nhiều chương mới hơn nhé!
Hoắc Dữ Sâm đúng lúc xen vào một câu, “Em gái tôi mới chỉ là học sinh cấp 3.” Hàm ý rằng cô không phải là diễn viên chuyên nghiệp, kỹ thuật diễn vẫn còn giới hạn.
Hoắc Dữ Sâm cũng không biết kỹ thuật diễn xuất của Hoắc Vũ, chẳng
qua cô nói thích đóng phim, anh sẽ cố gắng mở đường cho cô.
Tiền không phải là vấn đề. Anh có rất nhiều tiền.
Quan hệ cũng không phải vấn đề. Anh có rất nhiều quan hệ.
Kỹ thuật diễn xuất càng không phải vấn đề. Anh có tiền, có quan hệ, có tài nguyên.
Cô không cần phải lo lắng bất cứ điều gì, chỉ cần làm điều mình thích là được.
Bởi vì tất cả những việc còn lại, anh sẽ giúp cô giải quyết.
Hoắc Vũ đoán nhân vật nữ số 2 này tám, chín phần sẽ thuộc về cô. Nhưng đó là bởi vì giao tình giữa Phó Trữ và Hoắc Dữ Sâm, hắn mới nể mặt cho cô vai diễn này.
Hoắc Vũ nhìn vẻ mặt không bằng lòng của Phó Trữ, trong lòng cũng không giận, cô cong môi, “Bộ phim điện ảnh này của anh lấy đề tài thanh xuân vườn trường, nói không chừng tôi có thể diễn theo đúng bản chất của mình và nắm được cảm xúc của nhân vật này thì sao?”
Phó Trữ suy tư nhìn Hoắc Vũ, vài giây sau, hắn hỏi, “Cô biết tôi sắp quay bộ điện ảnh ( rung động » sao?”
Thì ra tên của bộ phim này là “Rung động”?
Hoắc Vũ thành thật lắc đầu.
Phó Trữ cũng không trông cậy vào việc vị đại tiểu thư Hoắc gia này có thể hiểu rõ về bộ phim điện ảnh của mình, hắn cố gắng dùng mấy câu ngắn gọn khái quát toàn bộ nội dung của bộ phim này, “ ( rung động - kể về câu chuyện tình yêu trong khuôn viên trường học, trong đó có tổng cộng hai cặp cp, nam chính nữ chính một đôi, còn lại là cặp của nam hai và nữ hai. Nhân vật nữ hai là hoa khôi của trường học nhưng lại có thành tích rất kém, nam hai là học bá có thành tích rất tốt. Cho nên, xét từ vẻ bề ngoài, cô quả thật rất phù hợp với nhân vật nữ số hai.”
Phó Trữ lấy di động ra, tùy tiện chọn một đoạn cốt truyện, sau đó đưa di động cho Hoắc Vũ, “Nếu cô nói có thể nắm bắt được cảm xúc của nhân vật nữ hai, vậy thì diễn thử một đoạn này đi.”
Hoắc Vũ vừa cầm lấy điện thoại vừa hỏi, “Đây xem như là thử kính sao?”
Phó Trữ thờ ơ hỏi lại, “Nếu không thì sao?”
Tuy rằng đây là thử kính không chính quy, bởi vì cô chỉ là một người đi cửa sau”, cho dù không thử kính, cô vẫn có được vai diễn này.
Nhưng trong lòng Hoắc Vũ lại muốn chứng minh bản thân mình.
Cô muốn nói cho Hoắc Dữ Sâm, anh sẽ không phải thất vọng đâu.
Cô cũng muốn cho Phó Trữ biết, tuy chỉ là một người “đi cửa sau”, nhưng cô cũng có thực lực.
Hoắc Vũ cúi đầu nhìn kịch bản trên điện thoại, sau khi xem xong cô có chút ngoài ý muốn.
Bởi vì đây là đoạn nữ hai thổ lộ với nam hai nhưng lại bị lạnh lùng từ
chối.
Không nghĩ tới cặp đôi này lại là nữ truy nam.
Sau khi xem kịch bản xong, Hoắc Vũ cũng đại khái hiểu được nhân vật nam hai. Đó là một học bá cao lãnh, muộn tao*.
Có lẽ cũng không phải do nữ hai đơn phương.
Nhưng bây giờ đó cũng không phải chuyện quan trọng, việc quan trọng trước mắt là cô cần diễn tốt cảnh tỏ tình này.
Hoắc Vũ đặt điện thoại di động xuống.
Vừa vặn, bên cạnh cô có sẵn một “ bạn diễn”
Nháy mắt Hoắc Vũ đã điều chỉnh xong cảm xúc của mình.
Cô ngước mắt nhìn Hoắc Dữ Sâm bên cạnh, chớp mắt, mấy giây sau đã bắt đầu nhập vai.