Hứa Gia Văn kinh ngạc trước đoạn âm thanh vừa vang lên trong đầu mình, không sai biệt lắm, đây chính là giọng nói của người đàn ông này nhưng nó lại hoàn toàn không phải do hắn vừa phát ra.
Nó vang lên dai dẳng bên tai cậu, rõ ràng trước giờ chưa một lần nghe đến vậy mà lại rõ mồn một tựa như đã từng trải qua trước đây. Cũng không phải là ảo giác, cậu có thể chắc chắn được điều đó, nhưng để lý giải về lí do tại sao nó lại xuất hiện thì cậu lại không thể làm được.
Hứa Gia Văn không biết bản thân lại mất đi ý thức từ lúc nào, trong mơ hồ cậu cảm thấy cả người mình như đang có một dòng điện chạy qua, khắp nơi đau như kim châm muối xát chốc chốc lại trở nên tê dại.
Hứa Gia Văn có thể cảm giác được cả người mình đột nhiên trở nên nhẹ bẫng, bản thân đang dần lơ lửng trên không trung, giống như có một thứ gì đó hấp dẫn khiến cậu không tự chủ được bị hút thẳng vào bên trong một không gian trật hẹp.
Cả người như bị đè nén, gần như sắp nghiền ra thành từng mảnh khiến cậu vừa đau đớn lại cực kì không thoải mái.
Lâu dần, cảm giác đó lại biến mất thay vào đó là sự nóng bức chẳng khác gì so với việc bị đặt vào trong một lò thêu, lửa nóng hừng hực vây lấy làm cậu nóng đến không chịu nổi, khó chịu đến mức bật khóc.
Nước, cậu cần nước, ai đó làm ơn hãy cho cậu nước nếu không cậu sẽ chết mất!
Hứa Gia Văn không hoàn toàn mất đi ý thức, dù đầu óc mơ màng nhưng lại cảm nhận được rất rõ đang có ai đó chạm tay lên môi mình, kế tiếp là một dòng chất lỏng sền sệt có mùi hơi tanh tràn vào khoang miệng cậu.
Là máu… cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày bản thân mình phải uống thứ này.
Điều lạ chính là thay vì ghét bỏ cậu lại thưởng thức nó một cách ngon lành, cảm thấy dường như nó không kinh tởm như cậu đã nghĩ, lại còn có chút ngòn ngọt.
Nhưng thứ chất lỏng đó lại không thể thỏa mãn được cơn thèm khát của cậu vào thời điểm này, bàn tay tham lam đưa lên nắm lấy cổ tay đối phương đưa gần hơn đến miệng mình, không ngừng cắn nuốt chỗ ngon lành kia.
Bên tai Hứa Gia Văn phảng phất vang lên một giọng nói trầm trầm, chứa đầy sự sủng nịch dành cho mình: “Ngoan đừng gấp, vẫn còn rất nhiều.”
Ngữ điệu Andrew thốt lên thật nhẹ nhàng, cứ như máu đang chảy ra từ cơ thể hoàn toàn không phải của mình.
Càng về sau, sự đòi hỏi của Hứa Gia Văn đối với nó ngày một lớn, chỉ bằng nhiêu đó hoàn toàn không để để thỏa mãn được cơn thèm khát đang không ngừng dâng lên trong cậu.
Andrew rút tay về, hắn dùng hai ngón tay dài đầy sắc nhọn cào ra những đường thật sâu lên trên cánh tay mình, máu không ngừng chảy ra từ vết thương rơi xuống ngay khuôn miệng đang không ngừng hé ra của cậu.
Cho đến khi đã có thể ổn định được thì đã là một canh giờ sau, máu trong cơ thể hắn gần như bị cậu rút cạn nhưng đối với chính bản thân hắn dường như không hề có chút xi nhê gì.
Gần một canh giờ, cuối cùng hắn cũng có thể đưa linh hồn cậu đi vào bên trong khối cơ thể bằng ngọc này. Huyết tế thành công, từng khối ngọc cũng đang dần biến hóa thành những mảnh da thịt, mềm mại trắng nõn không khác gì một cơ thể sống bình thường.
Khác biệt duy nhất ở đây có lẽ chính là phần cổ, xung quanh cổ Hứa Gia Văn hằn lên một vòng tròn rất nhỏ bằng ngọc, đây gọi là tử huyệt. Một khi nơi đây bị đâm vỡ, cơ thể này chắc chắn cũng sẽ theo đó mà vỡ tan thành từng mảnh.
“Mừng em trở lại, James.” Andrew cúi người đặt nhẹ lên trán cậu một nụ hôn đầy trân quý.
Ryan bị bắt cùng người đàn ông đứng ở một góc phòng, từng hành vi cử chỉ của hắn đối với Hứa Gia Văn đều được thu hết vào mắt khiến cậu ta sỡn cả gai óc.
“Đúng là đồ điên!” Bệnh hoạn đến mức làm cậu ta phải kinh sợ nhiều hơn là ghê tởm.
Hắn ta đứng ngay bên cạnh, lạnh lùng nhắc nhở một câu: “Bé cái miệng của mình xuống, không phải lúc nào tôi cũng xuất hiện đúng lúc để cứu cậu.”
Nếu như khi nãy hắn ta không kịp thời trở lại mang Ryan rời đi, chỉ sợ cậu ta đã sớm bị thú cưng của hắn chỉnh cho đến phát khóc rồi.
“Ai cần anh giúp đâu chứ…” Càng về sau giọng cậu ta càng nhỏ, giống như sợ bản thân sẽ chọc cho hắn ta tức giận.
Hắn ta hung hăng trừng Ryan, sau đó lại hừ lạnh một tiếng, đầu quay ngoắt sang hướng khác không thèm để ý đến cậu ta nữa.
Trong khoảng thời gian đó, Andrew cũng đã sắp xếp xong xuôi cho Hứa Gia Văn, hắn bước xuống giường cẩn thận đắp chăn lại cho cậu sau đó liếc nhìn sang vị trí họ đang đứng.
“Matthew.”
Nghe thấy tên mình, hắn ta không dám chậm trễ tiến lên phía trước một bước nói: “Tôi đây thưa ngài.”
“Mang nó đi ra ngoài, còn nữa, đừng để nó đến gần James.” Hắn không muốn để Ryan tiếp xúc với cậu, bây giờ chưa phải là lúc thích hợp để hai người bọn họ thân thiết nhau.
Matthew sững người, hắn ta cảm thấy khó hiểu trước mệnh lệnh này của Andrew. Chẳng phải nói hai người bọn họ là… tại sao bây giờ lại không muốn để cho họ gần gũi?
Thắc mắc là vậy nhưng hắn ta lại không dám tò mò hay làm trái điều hắn nói, nhanh chóng đáp ứng và mang Ryan ra bên ngoài ngay sau đó.