Hứa Gia Văn kinh ngạc trước sự xuất hiện đầy kì quái của người đàn ông.
Hắn hoàn toàn không phải nhân loại, con ngươi màu đỏ thẫm lóe lên trong bóng tối làm cậu liên tưởng đến hình ảnh của đàn dơi đen vừa nãy, thực sự rất giống một bá tước ma cà rồng mà cậu thường thấy trong phim.
Giây phút ấy cậu biết người đàn ông này hoàn toàn không đơn giản.
Đâu đâu trên cơ thể hắn cũng dính đầy máu tươi, có nơi còn chưa kịp đông khô, mùi máu hôi tanh xộc thẳng vào mũi khiến cậu tưởng chừng như bản thân đã sắp không nhịn được mà ngay lập tức nôn ra tại đây.
Chưa bao giờ Hứa Gia Văn cảm thấy may mắn khi bản thân không phải là một con người, trừ thời điểm này.
Cậu nhìn chăm chăm về phía người đàn ông, đáy mắt lóe lên sự phòng bị hiếm thấy.
“Anh là ai?”
“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó mà James.”
James trong kí ức của hắn chưa bao giờ nhìn hắn bằng ánh mắt này, y đối với hắn luôn có một sự tín nhiệm nhất định.
Người đàn ông mang biểu cảm buồn man mác di chuyển nhanh về phía cậu, thế nhưng chỉ cần hắn vừa tiến lên được một bước cậu liền không tiếng động mà lùi về phía sau, cho đến khi tấm lưng chạm đến bức tường lạnh như băng cậu mới biết bản thân đã không con đường để lui nữa rồi.
“Anh… đừng tiến lại đây.”
Andrew có thể cảm nhận được sự cảnh giác của cậu đối với mình, đáy mắt hắn hơi dịu đi, âm giọng mang theo tư vị bất lực khó nói.
“Đừng sợ, tôi sẽ không làm hại đến em.”
Hắn lấy gì để đảm bảo cho điều này đây?
Nói với chất giọng dịu dàng ấy bằng gương mặt dính đầy máu như vậy, có đánh chết Hứa Gia Văn cũng không bao giờ tin.
Người quen ở trong bộ dạng này cậu còn không tin tưởng nổi huống chi là một người xa lạ chưa từng có lấy một lần gặp gỡ nào như hắn.
Tầm mắt cậu di chuyển xuống phía dưới, để ý từ nãy đến giờ người đàn ông vẫn luôn ôm khư khư một ai đó trên tay, cậu len lén nhìn thử nhưng người đó lại bị hắn bọc lại rất kỹ bằng áo choàng đen chỉ để lộ ra duy nhất một cái đầu.
Hứa Gia Văn nhìn thấy gương mặt của người đó, trong đầu không ngừng dấy lên một trận choáng váng, cậu không thể tin được khi người đó lại chính là… cậu!
Không, nói đúng hơn là một thi thể mang gương mặt hoàn toàn giống với cậu, cả người mềm oặt dựa vào lồng ngực hắn, không hề có lấy một chút hô hấp như rằng đã chết.
“Đây… rốt cuộc anh đã làm gì?”
Andrew nhìn theo tầm mắt cậu, thấy cậu đang nhìn xuống cơ thể dưới tay mình hắn lại lên tiếng, lời lẽ âm dương quái khí khiến cậu đoán không ra hàm ý.
“À thứ này sao? Như em đã thấy đấy, đây chính là cơ thể mới của em, rất nhanh em liền có thể tự do sử dụng nó rồi.”
Cảm giác một người đàn ông mang gương mặt đầy máu nhìn đến mình cười lên trông thực sự rất quỷ dị, hô hấp của Hứa Gia Văn có chút không thông, cũng chẳng biết nên nói gì tiếp theo với tên quái gỡ đáng sợ này.
“Đồ thần kinh!” Hứa Gia Văn bất giác mắng ra thành tiếng.
Kế tiếp lại âm thầm hối hận đến thối ruột, tự hỏi mình sao lại có thể mắng thẳng ra trước mặt tên ác ma này, chê bản thân là một hồn ma nên hắn không thể làm gì được sao?
Sự thật lại hoàn toàn trái ngược so với trong tưởng tượng, cậu cứ nghĩ hắn sẽ lộ ra sự tức giận ngay sau khi nghe xong câu vừa rồi, nhưng ngoài ánh mắt đầy mờ mịt ra thì biểu cảm trên mặt hắn vẫn như cũ không chút khác biệt.
Andrew không nghe hiểu những gì cậu vừa nói, “đồ thần kinh”? Cậu đang dùng ba từ này để mắng hắn sao? Ha, đến cả cách mắng người cũng thật đặc biệt.
Hắn nhoẻn miệng cười, không tiếp tục tiến lại gần cậu nữa mà di chuyển theo một hướng khác để lên lầu.
Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào Hứa Gia Văn lại bất giác đi theo hắn, cậu không thể tự chủ được hành vi của chính mình trong khi bản thân vẫn còn đang rất tỉnh táo.
Trùng hợp thay nơi Andrew muốn đến lại chính là căn phòng cậu đã tỉnh lại, hắn tiến đến đặt thi thể kia lên giường, kế đó lại né sang một bên như chờ đợi.
Cậu còn đang chưa kịp hiểu hắn muốn chờ cái gì thì hai chân lại tiếp tục di chuyển đến, cuối cùng cũng biết, hóa ra hắn đang chờ mình.
Hứa Gia Văn nằm cạnh bên thi thể, từ khoảng cách gần khiến cậu dễ dàng nhận ra nó hoàn toàn không phải con người, hệt như một con búp bê được điêu khắc từ ngọc trông cực kỳ tinh xảo.
Thảo nào khi nhìn thấy gương mặt đó, cậu luôn có cảm giác rất không thực.
Trừng mắt nhìn hắn, miệng cậu mấp máy như đang muốn hỏi hắn đã làm gì mình, thế nhưng cổ họng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Vẻ mặt Andrew ủ dột, hắn không thích bị cậu nhìn bằng ánh mắt này nên đã đưa tay đến che hờ trên đôi mắt cậu, thấp giọng thủ thỉ bên tai: “Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt này.”
Em nên biết, tôi có thể móc nó ra bất cứ lúc nào mà…