Anh ghét bỏ nói: “Tôi thấy vẫn còn tốt chán.”
Doãn Hiếu thuận tiện chen vào: “Có thể đem tao về nhà rồi đóng cửa cãi nhau được không?”
Mạc Gia Kỳ gật đầu đồng tình, cứ đôi co như vậy người chết nhất định không phải hai người bọn họ. Cô lần mò đến chỗ tay của Doãn Hiếu, ý bảo hắn tự ấn vào miệng vết thương, cầm máu tạm thời.
Thượng Lâm miễn cưỡng bế hắn lên, thân hình của Doãn Hiếu nhỏ hơn so với anh, có thể nói tạng người gần như Mạc Gia Kỳ.
“Em nắm lấy tay tôi.”
Mạc Gia Kỳ nắm hờ vào áo của Thượng Lâm.
“Em không hiểu tôi nói sao? Nắm tay!”
“Nhưng anh đang bế anh chủ tiệm, tôi nắm tay, cả ba làm sao di chuyển?” Mạc Gia Kỳ khó xử nói.
Doãn Hiếu hắn giọng: “Cái này là giúp đỡ không phải bế, không phải bế.”
“Vậy thì đứng im tại chỗ.” Thượng Lâm tức giận đến độ nổi gân trán.
Anh tức giận cũng không nỡ nói lớn tiếng, Doãn Hiếu nhìn ra vẻ mặt này thầm đánh giá một chút.
Mạc Gia Kỳ nghe lời đứng đợi, qua một lúc bàn tay cô được bao phủ một luồn ấm áp. Cô biết Thượng Lâm đã quay lại, thuận theo bước chân mà tiến về phía trước.
“Anh lúc nãy là tức giận sao?” Cô nhỏ giọng nói tiếp “Tôi bây giờ không nhìn thấy gì cả, anh biết mà.”
“Tại sao Doãn Hiếu phải vì em mà sống tiếp? Anh ta có gì tốt chứ?”
Mạc Gia Kỳ đột nhiên thấy cuộc sống này cũng không tâm tối là mấy, hình như đối phương đang ghen.
“Anh xếp vị trí thứ năm, đã hời rồi.” Cô không trực tiếp nói ra nguyên nhân vì sao, bởi vì khoảnh khắc đó đầu ốc rỗng tuếch, nói theo bản năng mà thôi.
“Thứ năm? Vậy trước đó là ai?” Thượng Lâm biến sắc hỏi.
“Ba mẹ ruột, ông bà Mạc.” Mạc Gia Kỳ thản nhiên nói ra lời này.
Câu nói đó vô tình làm người bên cạnh bị sốc quên luôn cả việc bản thân tức giận vì điều gì. Bọn họ chậm rãi băng qua cánh đồng hoa, luồng gió nhẹ nhàng thổi bay vài cọng tóc trước trán làm bọn họ quên mất có người đang tình nguyện hiến máu ở trong xe cách đó vài chục mét.
“Vậy em… Vì chuyện này mà khóc sao?”
Ý của Thượng Lâm là đau lòng đến nổi khóc ra máu rồi mất đi thị giác, anh không dám hỏi thẳng thắn như vậy. Cô đột nhiên bị mù, anh là một trong những người đến sớm nhưng nguyên nhân là gì trước nay chưa từng hỏi, là không dám hỏi.
Mạc Gia Kỳ lắc đầu, mỉm cười: “Chuyện khác, nhưng nó không buồn. Chẳng qua… Xúc động quá mà thôi.”
Cô dừng bước chân, mò mẫm một lúc rồi trao cho anh cái ôm yên bình nhất, giọng nói thì thầm: “Cũng may anh không phải là cảnh sát.”
Thượng Lâm như chết đứng, cái ôm chưa kịp cảm nhận được hơi ấm đã nghe thấy sự buốt giá trong câu nói, anh còn can đảm để hỏi lý do sao?
Anh đưa đôi tay cứng nhắc ôm chặt cô vào lòng, khuôn mặt sắc nét dưới ánh chiều tà vùi vào hõm cổ anh.
Thượng Lâm còn muốn hôn nhưng Mạc Gia Kỳ đã vỗ vỗ lưng, nhắc nhở: “Anh chủ tiệm còn đợi bên ngoài.”
Anh thật sự mong người kia có thể chết sớm một chút.
Doãn Hiếu được đưa về tổ chức, bác sĩ riêng đến xử lý vết thương. Chỉ có cô gái đơn thuần là lo cho tên điên, hắn còn đòi bác sĩ khâu sống vết thương mà không cần bất cứ thứ gì.
Đây là cách hắn ghi nhớ một thứ, dùng nỗi đau để ghi nhớ.
Giá như trong quá cũng áp dụng thì hắn đã không quên đi gương mặt của cô gái nhỏ.
Doãn Hiếu đưa mắt nhìn lên trần nhà, ngôi nhà mà ba hắn từng sống, nơi xa hoa này làm người ta hít thở không thông, những ngày tháng bị kiểm soát cứ ùa về mà không bỏ sót bất cứ thứ gì.
“Mày đưa Gia Kỳ về đi.” Hắn nói.
Thượng Lâm vẫn chưa nhập hồn sau câu nói của Mạc Gia Kỳ, anh ngồi trầm tư ở ghế.
“Bị gì vậy? Tao không có ý định gì với Gia Kỳ đâu, mày yên tâm.” Doãn Hiếu sợ đối phương hiểu lầm, đánh tiếng trước.
Anh vẫn ngồi im bất động, sau đó thở dài một hơi, giờ này còn tâm trí đâu mà để ý đến chuyện đó.
Thượng Lâm hỏi: “Có chuyện gì vậy, anh mang Lạc Lạc đi rồi thành bộ dạng này? Cô ta đâu.”
“Nó chạy rồi.” Nhắc đến lại tức, Doãn Hiếu siết chặt tay “Cho người tìm nó về đây, phải bắt sống.”
“Nhân từ thế sao?”
Thượng Lâm nhìn cái cách hắn nuông chiều Lạc Lạc không thể nào suy diễn được cái cảnh cô ta đâm hắn, càng không có lý do nào để Doãn Hiếu tra tấn Lạc Lạc.
Doãn Hiếu nhắm hờ mắt: “Lấy đôi mắt cho Gia Kỳ.”
“Tôi hình như nghe nhầm thì phải.” Anh tỏ vẻ khó tin.
Ngày hôm nay đã đủ loạn, Mạc Gia Kỳ và hắn còn hợp tác với nhau để xoay anh vài vòng, thật sự có chút choáng.
Hắn khẳng định: “Không nhầm.”
“Vậy anh cứu giúp Lạc Thị làm cái gì?”
Doãn Hiếu nhìn anh, ánh mắt đằng đằng sát khí, chẳng lẽ lại thừa nhận bản thân tìm thế thân của Mạc Gia Kỳ.
“Dù sao Lạc Thị cũng làm ăn chân chính vài năm, mày dẹp cái khách sạn qua đó làm cũng được.” Hắn khẽ cau mày rồi nói tiếp “Nhưng chuyện đó là chuyện khi tao bị bắt thôi.”
“Nói điên khùng gì vậy? Anh bị bắt tôi chạy thoát sao?”
Hắn vẫy vẫy tay đuổi anh ra khỏi phòng.
Doãn Hiếu thật chất thua kém ba hắn, việc trốn chạy cảnh sát cả đời này hắn mệt rồi. Ngồi im đợi bọn họ đến bắt chuyện này quả thật rất khó, còn khi nào cảnh sát lần được dấu vết để bắt hắn về quy án, hắn vẫn đang chờ đợi.
Thượng Lâm đưa cô về đến nhà trời cũng đã tối.
Cuộc họp của An Phong và Mạc chủ tịch cùng với Thẩm Cửu cũng đã hoàn tất.
Thượng Lâm kín miệng chào hỏi rồi quay trở về làm một người thuộc hạ biết nghe lời của Doãn Hiếu. Bọn họ đâu biết cô vừa trải qua chuyện kinh khủng thế nào, mà ngay cả Mạc Gia Kỳ cũng chẳng rõ việc xảy ra trước mắt.
Ngày hôm sau Túy Liên trở về phối hợp điều tra việc trồng hoa anh túc. Thẩm Mị bận rộn quên đi giờ giấc nhưng vẫn gọi điện xác nhận xem Mạc Gia Kỳ có về nhà an toàn hay không.
“Hôm qua em về nhà lúc mấy giờ.”
Mạc Gia Kỳ nghĩ ngợi một lúc đáp: “Em về thì An Phong cũng vừa họp xong.”
“Cảnh sát đến lấy lời khai em nói những gì em biết là được rồi.”
“Bên phía chúng ta không có bất lợi gì đúng chứ?” Cô ngập ngừng nói tiếp “Chị cực khổ rồi.”
Nghe câu này Thẩm Mị cảm thấy ngày hôm đó bản thân mất mặt cũng đáng, cô ta hạ mình để đổi lấy mối quan hệ tốt cùng với Mạc Gia, tự dưng có thêm một đứa em gái, còn cảm thấy bản thân trưởng thành lên không ít.
Mạc Gia Kỳ phối hợp với cảnh sát lấy lời khai, căn nhà chỉ còn lại cô và dì Lý.
Mọi người đều có công việc riêng, ông bà Mạc kể từ ngày tiết lộ sự thật thì buồn đi trông thấy, muốn nói với bọn họ chuyện cô là con nuôi đã biết từ lâu rồi, cô không trách bọn họ nhưng nhìn cách mọi người bận rộn, cơ hội để nói chuyện là rất hiếm.
“Hắc Hắc!” Mạc Gia Kỳ đưa tay ra dò xét phía trước.
Hắc Hắc nằm dưới chân đột nhiên ngóc đầu dậy, đưa cái đầu chó xinh xắn cho cô sờ.
“Buồn chán thật.” Mạc Gia Kỳ nhỏ giọng.
Dì Lý giúp cô ấn gọi đến An Phong, rất nhanh bên phía hắn đã kết nối. Dì ấy không muốn nghe nhất chính là câu buồn chán, bởi vì không thể làm bạn dì Lý cũng hết cách.
Mạc Gia Kỳ nhận lấy điện thoại từ tay dì Lý: “Gọi nhầm thôi.”
“Cô muốn đến công ty đi dạo không? Tôi cho người đến đón.” An Phong di dời ánh mắt khỏi xấp giấy trên bàn, phẩy tay cho trợ lý rời đi.
“Chỗ đó để chơi sao? Anh làm việc đi.”
“Được rồi.”
Cuộc gọi kết thúc chỉ mười phút sau đã có người nhấn chuông cửa, dì Lý biết ý nên dẫn cô ra bên ngoài, chiếc xe sáng bóng đổ trước cửa nhà, người đàn ông mặc vest bước xuống xe, tiến lên dìu Mạc Gia Kỳ thay dì Lý.
“Không được dẫn theo Hắc Hắc.”
“Anh làm việc thì ai dẫn đường cho tôi?”
Hắn nói câu này biết bao nhiêu lần nhưng rốt cuộc cũng đồng ý cho cô dẫn Hắc Hắc theo, nó ngoan ngoãn ngồi ở phía sau.
Cô đến phòng làm việc của An Phong, ngồi đợi hắn xử lý xong hết thảy thì cùng nhau đi ăn trưa. Mọi người nhìn ngó nhưng Mạc Gia Kỳ chẳng biết, tiếng xì xào bàn tán vô tình lọt vào tai thành công thu hút cô.
“Tập đoàn lớn như ULK bị thu mua rồi sao?”
“Tin tức chưa chính xác, đừng nói bậy.”
“Mạc phu nhân còn đang khốn đốn trong sở cảnh sát kia kìa, Mạc Gia coi như xong rồi.”
“Chậc, còn đứa con rể như giám đốc của chúng ta, Mạc Gia sợ gì.”
An Phong nghe thấy lời này nhất thời bị sặc, anh không thần thánh đến mức đó, so với Mạc Gia Uy thứ anh thiếu là kinh nghiệm.
“Sắp phá sản rồi?” Mạc Gia Kỳ bình thản hỏi.
“Vẻ mặt bình tĩnh đó là sao, nếu tin tức là thật chẳng phải gia đình cô sẽ… Phá sản.” An Phong muốn tự đắc, ăn nói thong dong lắm nhưng hắn sợ làm Mạc Gia Kỳ tổn thương.
Ý nghĩ muốn cô dựa dẫm vào hắn là thật nhưng nào dám nói ra, chỉ sợ Mạc Gia Kỳ sẽ nghĩ đến khoảng thời gian hắn chối bỏ cô.
“Nếu bọn họ phá sản tôi có thể nuôi bọn họ.”
“Cả đời sao?”
Mạc Gia Kỳ gật gật đầu, rồi đưa ống hút lên miệng uống một ngụm sữa. Việc này nằm trong dự tính từ khi trùng sinh, cô không có phản xạ ngạc nhiên hay bất ngờ.
Có lẽ ông bà Mạc sẽ buồn một chút, nhưng cô tin với năng lực kiếm tiền của hai người bọn họ việc lang thang bên ngoài là điều không thể, ngay cả việc quỳ xuống cầu xin người khác như gia đình họ Thẩm từng làm.
“Nếu một ngày nào đó cô cần chỗ dựa dẫm, hãy nhớ đến tôi đầu tiên, cô hứa đi.”
Mạc Gia Kỳ nở nụ cười châm chọc: “Tại sao chứ? Tôi còn có chị Hạ Minh Tây, cây hái tiền của tôi.”
“Cô đi bộ về đi.” An Phong trùng xuống trông thấy, hắn dỗi rồi.
Cô nhíu mày nói: “Anh đã để mắt đến ai chưa? Thật sự muốn nhìn thấy cảnh tượng anh nắm tay người khác bước vào lễ đường.”
Hắn hít sâu một hơi: “Tôi thua rồi, cô đừng chọc tức tôi nữa, làm ơn.”
Giờ nghỉ trưa qua đi, cô được An Phong sắp xếp vào phòng nghỉ của giám đốc, đợi đến khi hắn tan ca cùng nhau đi đón Yên Hải Bình. Gần đây Yên Xích và An Phong giữ liên lạc với nhau, thay Yên Xích đón cậu nhóc tan học là điều bình thường.