Mãi đến tháng Mười Hai năm Vĩnh Tế thứ nhất, tuyết mới bắt đầu rơi.
Lúc Tô Tấn bị người bên bộ Hình giải vào cung suýt lóa hết cả mắt vì sắc tuyết trắng phau.
Đã trăm ngày nàng chưa thấy mặt trời, trong ngục tối đâu có nắng, chỉ nồng nặc mùi xác thối. Ngày nào cũng có người bị bắt đi. Những người nàng từng quen, từng thân đều lần lượt bị xử tử.
Mỗi độ giang sơn đổi chủ lại hằn vết vào sử xanh.
Bộ đồ tù nhân lụng thụng khiến làn gió rét cắt da lùa vào tay áo, buốt thấu tận tim xương, khiến nàng chết lặng đi.
Tô Tấn ngước mắt nhìn vào chốn cung sâu, ấy là nơi Chu Nam Tiễn bị cấm cố. Cung Minh Hoa tráng lệ thuở trước giờ đã hoang tàn đổ nát, nom chẳng khác gì một vị đế vương thốt nhiên già nua héo hắt ngay lúc còn ngời xuân.
Xem ra lời đồn ba ngày trước là thật: Cung Minh Hoa đã bị cháy.
Nội thị mở cổng điện Phụng Thiên ra, hô vang:
- Dẫn tội thần Tô Tấn vào!
Người trên điện bỗng quay người lại, xiêm y và mũ mão đen khiến mặt mày người nọ càng thêm sắc bén, khí thế càng thêm lạnh lẽo đáng sợ.
Đây mới là Liễu Triêu Minh đích thực. Tô Tấn chợt thấy thật nực cười, không ngờ thuở mới gặp đã từng nghĩ chàng là bậc quân tử sánh ngang ngọc quý, xưa nay chẳng có trên cõi trần.
Giờ biết gọi chàng là gì đây? Thủ Phụ đại nhân ư? Hay Nhiếp Chính Vương? Không, chàng đã dìu một kẻ ngu dại lên ngôi báu, nên giờ chính chàng mới là vị vua thực sự của thiên hạ này.
Làn long diên hương trên điện vương hơi tuyết tụ thành sương mù khiến Liễu Triêu Minh không nhìn rõ người đang quỳ phía bên dưới.
- Lại gần đây.
Sau thoáng thinh bặt, chàng ra lệnh.
Tô Tấn không suy suyển.
Hai tên thị vệ thấy vậy bèn bước tới kéo lê nàng mấy bước, để lại hai vệt máu đáng sợ trên mặt đất.
Khi đến đủ gần, Tô Tấn mới ngẩng lên, nghẹn ngào hỏi:
- Ngươi đã đốt cung Minh Hoa à?
Thấy chàng không đáp, Tô Tấn tự kết luận rằng:
- Ngươi muốn thiêu chết chàng.
Liễu Triêu Minh bấy mới trông rõ nụ cười thê thiết trên môi nàng. Từ bao giờ Tô thượng thư có tài danh vang khắp thiên hạ, xưa nay không nề vinh nhục, vốn bạc tình mỏng nghĩa lại đau khổ đến mức tuyệt vọng vì một người như thế?
Liễu Triêu Minh thấy hơi dậy sóng lòng, nhưng chàng không rõ cảm giác ấy là gì. Rất lâu sau, chàng mới buông lời phán:
- Ngươi tác loạn phạm thượng, cấu kết với lũ giặc tiền triều, vốn là thân gái lại dám giả trai làm quan, lừa vua dối chúa, phạm tội ác tày trời, phạt lưu đày đến Ninh Châu ngay trong ngày, cả đời không được về kinh.
Tô Tấn lại cười hỏi:
- Không ban chết cho ta sao?
Đã sống chệch đường tới cuối cuộc đời, thôi thì cứ chết theo người cho xong.
Cỗ xe chở tù nhân chờ ngoài Ngọ Môn. Bởi đeo xiềng xích nên hễ nàng đi một bước là tiếng leng keng lại vang trời dậy đất.
Liễu Triêu Minh dõi theo bóng dáng gầy gò của Tô Tấn, bỗng nhớ lại dáng vẻ của nàng vào lần đầu hai người chạm mặt.
Vào một ngày cuối xuân năm Cảnh Nguyên thứ 23, lúc mưa gió liên miên, nàng vái chào chàng qua màn mưa, dầu nàng chỉ mặc bộ đồ trắng mộc mạc song đôi mắt lại sáng trong như nắng xuân rạng rỡ.
Khi ấy, Liễu Triêu Minh cảm thấy nàng rất giống mình, giống ở chỗ trấn tĩnh giỏi kiềm chế, giống ở chỗ nhìn thấu suốt mọi sự.
Lúc đó, chàng chỉ ước bóp chết Tô Tấn ngay khi đường làm quan của nàng mới bắt đầu, song chỉ vì chút hiếu kỳ, chút xúc động mà mặc nàng biến thành cây cao choán trời, khiến nàng và mình chia lối phân ly.
Để đến bây giờ, nàng chẳng còn thiết sống nữa, và cũng chẳng đời nào chịu tha thứ cho chàng.
- Tô Tấn này.
Liễu Triêu Minh hé lộ:
- Cung Minh Hoa là do Tiên hoàng tự đốt.
Sống lưng Tô Tấn cứng đờ.
Liễu Triêu Minh nói với giọng dửng dưng:
- Hắn vẫn ngu như thế. Hai năm trước, hắn cố sống cố chết giành lấy ngôi trời vì tưởng làm thế sẽ cứu được ngươi, mà nay hắn tự thiêu sống mình, chắp tay dâng lên giang sơn cũng vì nghĩ có thể dùng nó đổi lấy tính mạng của ngươi.
Tô Tấn không ngoái đầu lại. Rất lâu sau, nàng mới nghẹn ngào hỏi:
- Sao... phải nói cho ta biết?
- Chẳng phải ngươi hỏi vì sao ta không ban chết cho ngươi à?
Liễu Triêu Minh nói:
- Hòng thoả sở nguyện của Chu Nam Tiễn.
Cỗ xe chở tù nhân băng băng chạy trên con đường tuyết rồi nhanh chóng mất hút.
Trời lại nổi tuyết, tuyết đậu khắp vai Liễu Triêu Minh, ngấm ướt hết áo khoác, thế nhưng chàng vẫn đứng lặng trong tuyết như thể không biết giá lạnh.
Lão nội thị già bung dù che cho Liễu Triêu Minh, than một câu:
- Đại nhân cớ gì phải thế?
Lão ta đã quá quen với chuyện sống chết ấm lạnh trong cung, biết rõ một khi rơi vào vòng xoáy đó thì không được phép mềm lòng dẫu là mảy may, bởi hễ lui một bước là muôn kiếp bất khả quay đầu.
- Thượng thư đại nhân vốn đã có lòng muốn chết, nay đại nhân nói với ả như vậy e sẽ khiến ả gắng sức tìm đường sinh trong cửa tử. Thế lực của Tô đại nhân trong triều đình rất phức tạp rối rắm, chẳng khác nào con rết trăm chân chết vẫn không ngã, mà Đương kim Thánh thượng chỉ đang giả ngây giả dại. Nếu một ngày nào đó ả đủ sức về kinh thì e sẽ quyết liều một phen sống mái với đại nhân đấy.
Trong năm năm họ quen nhau, ngay cả ngôi báu trong cung cũng đã xoành xoạch đổi chủ ba lần như đèn kéo quân thì sống chết có là gì.
- Nếu nàng có thể trở về.
Liễu Triêu Minh mỉm cười nói:
- Ta chấp nhận.