Bước Ngoặt Hoàng Kim

Chương 87: Nhảy lầu tự tử



“Anh Thần Hi!”

“Xảy ra chuyện gì?”

Cố Thừa Luân và Ân Hi kêu lên.

Người đàn ông nọ vẫn không ngừng mắng: “Tôi cảnh cáo anh! Anh phá tôi thì được nhưng đừng động đến mẹ của tôi. Đừng phá mẹ tôi...”

“Tôi không có phá mẹ của anh...” Thượng Thần Hi quát lại.

“Ân Hi, gọi báo cảnh sát đi.” Cố Thừa Luân lên tiếng.

Ân Hi vừa chồm người vớ tay lấy chiếc điện thoại bàn thì phía này người đàn ông tựa hồ nghe được đã trấn tỉnh trở lại, không giữ ý hung hăng muốn đánh Thượng Thần Hi nữa.

Tuy nhiên sắc mặt ông ấy vẫn một dạng căng thẳng, hầm hầm điểm tay vào mặt từng người: “Các người ngon mà. Tao sẽ không bỏ qua cho các người. Tôi sẽ kiện các người.”

“Giỏi thì cứ kiện đi. Đồ điên!” Thượng Thần Hi quát lại.

Nhận thấy một mình thân cô thế cô, người đàn ông đó thức thời cũng sớm rời khỏi công ty.

Bấy giờ mọi người trong này mới được thả lỏng thở ra một hơi.

Thượng Thần Hi chỉnh lại caravat thở hì hục một chập. Ân Hi lo lắng đi đến quan sát Thượng Thần Hi từ trên xuống dưới: “Anh không có sao chứ?”

“Không sao.”

“Xin lỗi nha... Vừa rồi chúng tôi...” Ân Hi ái ngại cúi mặt, cảm thấy có lỗi nhìn về phía Thượng Thần Hi.

Tuy nhiên Thượng Thần Hi lại có chút ngạc nhiên, không hiểu là chuyện gì, nhưng nhìn biểu cảm của Ân Hi như vậy cùng lời quát chửi của gã kia, Thượng Thần Hi rất nhanh đã hiểu ra: “Vừa rồi em đến nhà của tên đó à?”

Vừa trông thấy Ân Hi gật đầu Thượng Thần Hi lập tức giận dữ: “Các người làm cái gì vậy hả?”

“Bà cụ mẹ của anh Vương đã hứa khuyên con mình dọn nhà đi.”

Ân Hi cố gắng giải thích. Tuy nhiên mặt Thượng Thần Hi vẫn căng như dây đàn: “Có em khờ mới đi tin họ thôi.”

“Bây giờ trách Ân Hi cũng đâu có ý nghĩa gì.” Cố Thừa Luân hừ lạnh một tiếng, quay sang nói với Thượng Thần Hi. Sau đó hơi trầm thấp giọng xuống nhắc nhở: “Mày có biết không? Người vừa rồi bị mắc chứng mãn tưởng, là một dạng của bệnh tâm thần. Từ nay mọi người khi gặp hắn phải cẩn thận một chút.” Cố Thừa Luân lại quay sang nói với các đồng nghiệp, rồi liếc nhìn sang Thượng Thần Hi: “Nhất là mày đó Tép Nhỏ!”

Thượng Thần Hi vẻ mặt âm trầm không nói gì, tròng mắt chợt đảo nhẹ, tựa hồ vừa nảy ra ý định mới.

Gần vào xế chiều, Thượng Thần Hi lái xe rời khỏi công ty một mạch đi tới trường học mà họ Vương kia lên lớp.

Anh đứng bên ngoài quan sát, trông thấy dáng vẻ phờ phạc của gã đó thì có thể đoan chắc lời Cố Thừa Luân nói không thể sai. Đợi khi học viên vào hết trong lớp. Thượng Thần Hi ở bên ngoài nhìn trộm, nghe được họ Vương luyên thuyên với học trò của mình.

“Gầy đây tôi phát hiện nhiều học viên mở điện thoại trong giờ học, bây giờ làm ơn tắt máy hết đi...”

Ngoài cửa tức thì có tiếng chuông điện thoại vang lên, họ Vương lập tức rùng mình khó chịu, ông quay phắt nhìn ra ngoài.

Thượng Thần Hi mở máy: “Anh đang có việc, lát nữa nói với em...”

“Anh Thần Hi! Anh nghe em...” Tiếng Ân Hi bên kia đầu dây vang lên. Nhưng rất nhanh bị Thượng Thần Hi kết thúc cuộc gọi.

Mà họ Vương bấy giờ cũng di chuyển ra ngoài cửa tức giận cảnh cáo với Thượng Thần Hi: “Anh lại muốn sao đây? Anh quấy rầy tôi lên lớp ảnh hưởng tới học viên tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức.”

Thượng Thần Hi tỏ vẻ không sợ còn cặp vai của họ Vương làm như thân thiết nói nhỏ vào bên tai ông ấy: “Vậy nếu như ông mang chứng bệnh tâm thần gây ảnh hưởng đến học viên cũng nên báo cảnh sát chứ hả?” Thượng Thần Hi nhếch môi cười đạm, đưa chiếc điện thoại cầm tay lên trước mặt gã họ Vương: “Anh gọi báo hay là tôi gọi báo đây?”

“Tôi không có bệnh... Anh đừng nói lung tung. Cái tên khốn kiếp này! Cút ngay.”

Thượng Thần Hi vẫn nhẫn nại tươi cười, cặp vai họ Vương di chuyển tránh ánh nhìn của học viên đang tò mò nhìn ra, trầm thấp giọng nói: “Tôi mặc kệ ông giả vờ tỉnh táo, hay có bị tâm thần thật hay không, chỉ cần ông chịu dọn nhà đi tôi sẽ bồi thường giá cả hợp lệ cho ông. Đương nhiên sẽ không khai ra chuyện ông có bệnh. Nếu cố chấp ông sẽ bị mất việc, và bác gái sẽ lo sợ lắm!”

“Được, tôi hứa với anh. Tan học tôi sẽ đến công ty anh.”

“Đừng có giở trò với tôi đó ha.” Thượng Thần Hi nheo nheo mí mắt lườm ông Vương.

“Tôi có bệnh, nhưng mà tôi uống thuốc đúng giờ... Tôi đã khỏi hẳn rồi.”

“Được vậy thì tốt!”

“Xin lỗi nha, tôi còn phải vào lớp.”

“Không phiền!”

Thượng Thần Hi lạnh lùng rời đi, bỏ mặc tên họ Vương kia có loại thái độ gì.

Lúc đi bộ xuống tới khuôn viên nhà trường thì nghe mấy sinh viên bên cạnh hô hoán chỉ tay lên sân thượng. Thượng Thần Hi lấy làm lạ cũng ngước mặt lên xem...

Rất nhanh anh đã nhận ra người đang đứng liêu xiêu trên sân thượng là ai, trong lòng liền nổi lên một trận hoảng sợ. Ngay khi lúng túng không biết làm gì, chọn lựa chạy lên trên đó khuyên nhủ họ Vương kia hay không? Và có kịp thời không? Trong tích tắc đã thấy khối đen rơi xuống.

Ánh mặt trời buổi chiều chiếu thẳng vào mắt anh, khiến xung quanh được dịp tối sầm lại.

Thượng Thần Hi ôm chặt hai bên mang tai, cố gắng nén lại cơn cuộn trào gào thét, nhưng vẫn không kìm được la lên.

Âm thanh đó khi rơi xuống thật ám ảnh, Thượng Thần Hi nghe đầu óc vỡ choang.

Không biết đã qua bao lâu, anh ngồi trên xe cấp cứu và ngồi ở hàng ghế chờ thu mình một góc, mọi âm thanh xung quanh cứ rời rạc trôi qua bên tai... Anh không biết nên đối diện thế nào, chỉ biết gọi cho Ân Hi.

Cô ấy và Cố Thừa Luân đến, rất tận tình quan tâm đến mẹ già của thầy giáo Vương. Nhưng khi y tá ra thông báo tình hình mọi người mới được thả lỏng một chút.

Hóa ra thầy Vương đó không chết... May mà ông ta không chết. Thượng Thần Hi ôm trán, như trút được gánh nặng.

Phía kia Ân Hi vẫn quan tâm hỏi han, cô y tá vì thấy bà cụ đáng thương nên cũng khích lệ: “Anh ta chỉ bị gãy chân, sẽ chuyển qua khoa ngoại chỉnh hình.”

Ân Hi an ủi đưa bà cụ lên tầng trên khoa ngoại, nhìn qua thần sắc của Thượng Thần Hi thì không nói rõ được cảm xúc của chính mình. Cô biết Thượng Thần Hi thường hay nông nỗi làm càng, nhưng mà bản thân anh ấy chắc chắn là tự trách nhiều lắm. Đối với việc làm của anh, cô cứ không ngừng tự động tha thứ.

Cố Thừa Luân trông qua, thì chỉ bảo cô lên trên trước, anh nhìn Thượng Thần Hi sau đó cũng ngồi xuống chỗ ghế chờ bên cạnh, ánh nhìn gay gắt.

Thượng Thần Hi bấy giờ tinh thần đã dịu xuống, anh nhìn Cố Thừa Luân lên tiếng trước: “Mày nhìn tao bằng thái độ đó là có ý gì, mày đừng có hiểu lầm...”

Cố Thừa Luân quay lại sau lưng nhìn một lượt, nói với Thượng Thần Hi: “Mày gạt được đám cảnh sát nhưng không gạt được tao đâu.”

“Những gì tao nói đều là sự thật mà. Lúc tao rời đi ông ta rất là bình tĩnh.”

“Nhưng mày đến trường kiếm ông Vương mục đích là uy hiếp mà thôi.”

Thượng Thần Hi nghiêm mặt, nhìn chung quanh xem đám cảnh sát đã đi hết chưa sau đó hạ thấp giọng gằn xuống từng tiếng nói với Cố Thừa Luân: “Mày... đừng nói bừa.”

Vẻ mặt Cố Thừa Luân lạnh lùng, anh đưa túi giấy màu vàng cầm trên tay cho Thượng Thần Hi, từng lời đầy bất mãn nói: “Thầy Vương đó đã kí vào văn bản thỏa thuận mua bán nhà từ mấy tiếng trước rồi. Tại sao vừa rồi mày không nghe điện thoại của Ân Hi chứ? Tép Nhỏ! Vì cớ gì mày cứ thích độc hành độc đoán như vậy? Cầm lấy hồ sơ này...” Cố Thừa Luân ném mạnh vào người Thượng Thần Hi, gằn lên: “Cầm lấy đi! Thứ mày cố chấp cần đó. Vì bản hợp đồng này, suýt thì hại người chết một mạng người. Cho dù sau này mày kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, rồi thì... mày được yên lòng chứ?”

Cố Thừa Luân nói bao nhiêu thì sắc mặt của Thượng Thần Hi càng sa sầm lại bấy nhiêu, chỉ như vậy đã chứng thực kết luận của Thừa Luân là đúng.

Có một người bạn làm việc nhẫn tâm cùng bất chấp như thế Cố Thừa Luân cũng không nói lên được tư vị của mình lúc này ra sao. Thất vọng vẫn là thất vọng.

Anh hừ lạnh một tiếng sau đó thì rời đi.

Thượng Thần Hi ngồi đó ôm trán, tay siết lấy túi hồ sơ, hơi thở dồn nén lại.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv