Doãn Ân Hi nhìn đồng hồ sau đó quay trở về công ty tiếp tục công việc.
Bấy giờ vừa đến thì thấy bóng lưng của Uông Thành ngồi trong văn phòng riêng của Cố Thừa Luân. Cô nghĩ họ có chuyện để họp nên vội vàng đi vào trong.
Thấy Uông Thành chăm chú nhìn vào tờ giấy Ân Hi lịch sự gõ tay chạm xuống cánh cửa hai cái mới đi vào.
“Hi, Ân Hi!”
“Anh Thành! Anh Luân vẫn chưa tới à? Có chuyện cần họp ư?”
Uông Thành vẫn chăm chú đọc nội dung trong tờ giấy chân mày cứ nhíu chặt không buông lỏng khiến Ân Hi đứng gần đó rất là hiếu kì, cô hơi nghiêng đầu nhìn qua: “Anh nhập tâm xem cái gì đó?”
“Sở quy hoạch đô thị của chính phủ gửi thư cho Thừa Luân.” Uông Thành ngước mặt lên trả lời, đúng lúc này Cố Thừa Luân từ ngoài đi tới.
“Ân Hi! Về tới rồi à?” Cố Thừa Luân mỉm cười hỏi. Sau đó trở vào ngồi xuống chiếc ghế ngay bàn làm việc.
Anh đưa mắt nhìn về phía Uông Thành, mà Uông Thành cũng đồng thời nhìn lên, rồi chồm người đặt lại tờ giấy về chỗ cũ ở trên bàn của Cố Thừa Luân.
“Xin lỗi, tao đã vô tình đọc được.”
Cố Thừa Luân nhún vai, “Không có gì, cũng dự định nói cho các người biết. Cho chút ý kiến đi.”
“Phản đối.” Uông Thành lập tức trả lời.
Ân Hi không hiểu chuyện gì nên cũng bật hỏi: ‘Có chuyện gì ư?”
“Sở quy hoạch mời thằng Luân đến đó phỏng vấn.” Nghe Uông Thành trả lời Ân Hi không khỏi ngỡ ngàng, cô buồn bã nhìn vào mắt Cố Thừa Luân hỏi đến: “Tại sao vậy? Thế thì còn công ty sẽ ra sao?”
“Tôi vẫn đang suy nghĩ. Hơn nữa... chưa chắc bên đó chịu nhận tôi.” Cố Thừa Luân mỉm cười, nhàn nhạt trả lời.
Cố Thừa Luân luận bằng cấp hay là kinh nghiệm đều có đủ, thậm chí thuộc hàng ưu tú trong ngành kiến trúc của Hong Kong, lí lịch lại trong sạch... lẽ nào Sở quy hoạch không chịu nhận được chứ? Đây rõ ràng chỉ nói ra nhằm an ủi mọi người thôi.
Ân Hi nghĩ thế liền xịu mặt nói: “Nếu anh hỏi ý kiến của tôi, tôi cũng như anh Thành, phản đối!”
Cố Thừa Luân chỉ cười một cái cho qua chuyện, sau đó mở lời hỏi Ân Hi chuyển đổi đề tài: “À, vừa rồi em nói đi gặp Tép Nhỏ mà, nó trả lời thế nào?”
“Thằng Luân đã kể hết chuyện của Tép Nhỏ cho anh nghe luôn rồi, sao hả?” Uông Thành cũng ngước mặt lên hỏi Ân Hi.
Ân Hi nhỏ giọng đáp: “Anh Thần Hi nói là chuyện không liên quan tới anh ấy. Tôi nghĩ chắc là hiểu lầm...”
“Em vẫn còn tin Tép Nhỏ?” Cố Thừa Luân hỏi.
Ân Hi run nhẹ bờ vai có chút bối rối, lồng ngực phập phồng khó chịu... cũng không biết câu hỏi của Cố Thừa Luân còn ý tứ gì khác nữa hay không.
Trong khi Ân Hi còn chưa vội trả lời phía này Uông Thành cũng tỏ ra tin tưởng và nói: “Tép Nhỏ gạt mình có lợi gì đâu.”
Cố Thừa Luân chủ trương im lặng, cảm thấy nếu nói nữa thì sẽ thành ra thừa thãi với hai người họ mất thôi, lại khiến tất cả không được vui.
Dự định tan họp thì nghe Ân Hi ngập ngừng nêu ra ý định: “Trưa nay em muốn nghỉ thêm một lúc.”
“Có chuyện gì?” Cố Thừa Luân lại hỏi.
“Em muốn đi gặp chủ nhà.”
“Tép Nhỏ nói có cách lo liệu mà, em cứ mặc nó tự làm đi.” Cố Thừa Luân muốn thuyết phục Ân Hi từ bỏ ý định.
Tuy nhiên cô dường như vẫn giữ ý kiên trì và thuyết phục ngược lại: “Em nghe anh Thần Hi nói chủ nhà là giảng sư đại học, em nghĩ ông ấy là người tri thức cho nên em cảm thấy có thể bàn thảo được.”
Uông Thành đứng bật dậy, có chút lo lắng trước ý định của Ân Hi: “Tép Nhỏ chưa bàn xong mà, em đến đó nói chuyện thì khó khăn lắm.”
“Em thực sự muốn thử thuyết phục.” Ân Hi nhìn Uông Thành lại quay sang nhìn về phía Cố Thừa Luân trông chờ ý kiến.
Uông Thành lập tức nói: “Còn không biết kẻ đó là loại người gì, thôi để anh đi với em.”
“Đừng vậy mà, anh lại phải xin nghỉ phép ở chỗ Ngân hàng.”
“Thành! Ân Hi nói phải, để tao đưa cô ấy đi.”
Uông Thành nhìn hai người họ thì an tâm gật đầu đồng ý.
Cố Thừa Luân đứng lên vớ tay lấy chiếc áo khoác vest liền cùng Ân Hi đi đến chỗ tòa nhà.
“Ây! Đúng là chỗ này rồi.”
Buổi trưa nóng bức, Ân Hi vừa xuống xe đã hăng hái xem địa chỉ trong mảnh giấy rồi sải bước thật nhanh về phía chỗ cầu thang bộ.
Cô và Cố Thừa Luân hơi khựng lại ngước nhìn chỗ cầu thang cũ kĩ, cảm thấy tòa nhà này quả thực quá mức xuống cấp rồi. Nơi này... cũng khá giống nhà của Cố Thừa Luân vẫn đang sống, nghĩ đến mỗi ngày phải đi lên đi xuống ở chỗ bậc thang ngoằn ngoèo chật hẹp thế này thật là bất tiện. Cớ sao chủ nhà kia vẫn kiên trì cố chấp ở lại đây chứ?
Cả hai vừa bước lên thì thấy một cụ già đi tới, họ chủ ý nhường cho bà cụ đi lên trước.
Trông thấy dáng vẻ lom khom chống gậy của bà cụ Ân Hi không kìm được tiến tới đỡ lấy người cụ bà, vui vẻ nói: “Bà cụ à, để cháu đỡ bà nha!”
“Cảm ơn nhiều. Hôm xưa con Muối kế bên nhà cũng tốt bụng như là cô vậy đó. Chỉ là bây giờ họ đã dọn đi rồi, không có ai dìu bà cụ này nữa.” Bà cụ nhìn Ân Hi vui vẻ nói.
Cố Thừa Luân đi sau lưng nhìn Ân Hi ân cần đỡ bà cụ và nói chuyện trong lòng tự dưng cũng dâng lên một cỗ ấm áp.
Ân Hi chợt hỏi: “Bà cụ sống ở chỗ này ư?”
“Phải. Cô cậu đến tìm bạn hả?”
Ân Hi gật đầu, ánh mắt chợt sáng.
“Người ở khu này đã dọn đi hết cả rồi, chỉ còn mỗi tôi và người con trai ở đây thôi.”
Nghe bà cụ nói vậy Ân Hi được xác thực càng thấy vui mừng hơn, cô quay mặt lại nhìn Cố Thừa Luân mỉm cười, giống như đang bảo nhau chuyện rất có hi vọng.
Ba người về đến nhà của bà cụ, thì liền được bà mời ngồi xuống ghế. Ân Hi không chậm trễ nói ra ý định của mình khi đến đây: “Thật ra chúng cháu đến đây là muốn tìm ông Vương bàn bạc về chuyện thu mua nhà.”
“Nếu cô cậu đến sớm hơn một chút là gặp được nó rồi, nó vừa ăn trưa xong thì trở về trường học.”
“Bà có thể cho chúng cháu biết về phía của bà có vấn đề gì hay không, trong chuyện này biết đâu chừng chúng cháu có thể san sẻ giúp được cho bà.”
Bà cụ vừa định mở lời thì một tràng ho kéo tới, sắc mặt có vẻ mệt mỏi.
Cố Thừa Luân thấy vậy liền vội vã đứng dậy hướng về chỗ bình nước: “Cháu rót ly nước cho bà.”
Lúc này Cố Thừa Luân rót nước, ánh mắt đúng lúc quét nhìn qua tờ giấy trên đầu tivi, có chút ngỡ ngàng. Anh cầm lên xem, nhìn rõ hơn nội dung bên trong.
Sau lưng nghe Ân Hi vẫn đang thuyết phục bà cụ: “Bà à, bà muốn có một căn nhà gần kí túc xá trường đại học thì sẽ không quá khó khăn đâu, anh Luân đây là kiến trúc sư, có quan hệ rộng rãi trong ngành môi giới nhà đất, nhất định có thể giúp bà và người nhà toại nguyện và thuận lợi đi làm cũng như sinh hoạt.”
Bà cụ nhìn Ân Hi gương mặt đoan chính thanh tú, lời lẽ lại ấm áp dễ nghe, cô nói đến đầu đều vừa ý gật đầu đến đó, vẻ mặt giãn ra có vẻ rất niềm nở.
Bấy giờ bàn xong việc Cố Thừa Luân đưa Ân Hi trở về công ty Dật Vĩ. Lúc thang máy vừa mở ra đã nghe tiếng la hét chửi mắng thất thanh vọng khắp tầng lầu.
Hai người họ giật mình chạy vội vào bên trong muốn xem là chuyện gì.
Bên trong công ty, bảo vệ và Keith kìm kẹp một người đàn ông trung niên dáng vẻ lịch sự nho nhã nhưng lại đang điên cuồng gào thét và chửi mắng. Hai chân cứ cố vung cước về phía trước nhắm thẳng chỗ Thượng Thần Hi đang đứng. Mà Thượng Thần Hi lúc này cũng đang được Joe kìm kẹp lôi ngược trở lại, để hai người họ không phải xảy ra ẩu đả.
“Anh Thần Hi!”
“Xảy ra chuyện gì?”