“Một lúc nữa mẹ và chú Nghiêm sẽ cùng mấy người trong nghề thử rượu vang nhập về cho nhà hàng của chú ấy. Con có muốn đi cùng không?”
“Có chứ? Có rất thích thú nghe chú ấy bàn về ẩm thực và các đặc trưng của rượu...”
Windy đang nói chuyện, trông thấy cha cô và Thượng Thần Hi nhìn qua thì dừng lại bước chân, có chút lăn tăn khó chịu ở trong lòng.
Lôi Kình cuối cùng cũng di chuyển bước chân về phía hai mẹ con họ. Vừa sải bước vừa nói: “Hiếm khi có nhã hứng như vậy, ba người chúng ta cùng uống thêm ly rượu đi.”
Windy hơi khó xử, chỉ biết ngây ra. Linda thì liếc nhẹ một cái và đáp: “Tôi không có được sung sức như anh đâu.”
Lôi Kình nhướng mày, tựa hồ muốn dây dưa kiếm chuyện: “Hay tại vì tôi giành mua lại sợi dây chuyền đó nên em mới không được vui.”
Linda nhíu mày không ngại chê trách: “Anh vẫn luôn háo thắng như vậy.”
“Bây giờ là tôi quyên góp làm từ thiện mà thôi.”
“Anh đừng có dùng lời lẽ nhảm nhí trao đổi với phóng viên để mà xã giao với tôi.”
Lôi Kình lập tức nghiêm mặt, thẳng thắn đáp: “Okay! Sợi dây chuyền này tôi mua khi công ty khởi nghiệp đầu tiên của tôi phát hành cổ phiếu ra thị trường, nó biểu tượng cho thành tựu của em và tôi. Tôi nhớ khi xưa tôi và em kết hôn, tôi chỉ tặng em một chiếc nhẫn, tôi thấy thật không đủ, cảm thấy mình rất là nghèo hèn. Nên sau này tôi đã cố mua sợi dây chuyền Trái tim hải dương bù đắp cho em, tôi không biết sợi dây chuyền ấy có phải không còn chút ý nghĩa nào với em hay không? Nhưng mà đối với tôi thì rất ý nghĩa, cho nên tôi cảm thấy hiện tại tôi có quyền sở hữu lại nó.”
Linda gật đầu tỏ ra thấu hiểu, bà dịu giọng nói: “Ý nghĩa đằng sau đó tôi hiểu được mà. Nhưng bây giờ ngoài tôi và anh ra, vẫn còn tồn tại một người khác... hiểu rõ anh lắm.” Nói đến đây ánh mắt của Linda quét nhìn Rose đang nghiêng mặt nhìn về phía họ, bà điềm tĩnh quay mặt lại trực nhìn vào ánh mắt Lôi Kình.
Windy nhận thấy tình thế như vậy thật khó xử liền đi lại kéo tay Thượng Thần Hi qua phía này và nói: “Tôi nghĩ cha tôi đã mệt rồi phiền anh đưa ông ấy về nhà nghỉ ngơi...”
“Ông Lôi!” Thượng Thần Hi tiến gần Lôi Kình và gọi một tiếng.
Tuy nhiên Lôi Kình vẫn một dạng khó chịu đứng ở đấy, mà Linda cũng không nhân nhượng tiến sát hơn và nói: “Mike! Anh đã không còn trẻ nữa, anh không thể cứ bướng bỉnh mãi như vậy được.”
Linda liếc Lôi Kình một cái rồi thẳng thừng xoay lưng rời đi. Windy thấy vậy thì lập tức đi theo mẹ mình. Đúng lúc này Nghiêm Cần cũng đánh xe tới.
Thượng Thần Hi nhìn cha nhỏ của mình âm thầm gật nhẹ đầu chào một cái, sau đó nhìn sang xem biểu tình của Lôi Kình thế nào. Thấy ông ấy không chấp nhất nữa mà ngồi vào trong xe lúc này xem như mới được thả lỏng vòng qua bên kia ngồi vào chỗ ghế phụ cạnh tài xế.
Lúc xe rời đi, Thượng Thần Hi thoáng trông thấy dáng vẻ nhỏ nhắn của Doãn Ân Hi bên cạnh Cố Thừa Luân, hơi sững sờ và bồi hồi. Anh lảng tránh nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không rõ hiện tại là loại tâm trạng gì.
“Đợi tôi đi lấy xe.”
“À không, để tôi đi bộ cùng anh xuống gara.” Ân Hi hơi gượng cười.
Ân Hi sải bước đi cùng Cố Thừa Luân. Đi được một lúc thì Cố Thừa Luân nhìn xuống dưới chân cô và hỏi: “Mang giày cao gót cứ đi như vậy có đau chân không?”
“Nhưng tôi không thích đứng đợi một mình ở đó.”
Cố Thừa Luân trầm ngâm. Không biết câu nói ấy còn mang ý nghĩa nào khác nữa không. Nhưng mà nghe được tâm trạng Ân Hi hơi buồn đi.
Cố Thừa Luân vu vơ hỏi: “Có phải em đang lo lắng cho Tép Nhỏ?”
“Còn anh, anh có lo lắng không? Chú Nghiêm nhỏ và mẹ của Windy...”
Cố Thừa Luân nhẹ thở dài, “Đó là chuyện nằm ngoài dự tính của Tép Nhỏ. Coi như để nó được thức tỉnh, thật ra chuyện đời không như mình dự tính... đã phạm sai rồi, sẽ khó quay đầu hơn. Tôi có lo cũng là vô ích. Với cương vị bạn bè... tôi đã tận sức ủng hộ cho nó rồi.”
Ân Hi gật đầu tựa như thấu hiểu cho Cố Thừa Luân.
Chính cô cũng không biết nên làm được gì hơn.
Thượng Thần Hi đi con đường này, vừa gian truân lại vừa nguy hiểm... Lôi Kình cũng có thể trở mặt bất kì lúc nào.
Cố Thừa Luân đưa Ân Hi về đến nhà. Đến trước lối nhỏ khuôn viên thì cho xe dừng lại, lúc này thấy Ân Hi tháo dây an toàn ra định đẩy cửa xuống thì Cố Thừa Luân liền đưa tay ngăn cản. Anh sau đó vội vã trở xuống và vòng lại giúp cô mở cánh cửa, nhìn cô mỉm cười tựa như thức tỉnh: “Hãy tập làm quen với sự đối đãi tử tế thì sau này mới có cơ hội gặp được những người tốt với mình.”
Ân Hi ngây ra vài giây tựa hồ cảm động, cô đưa tay ra nắm lấy bàn tay của Cố Thừa Luân, vừa bước xuống xe, chiếc giày cao gót chạm đất thì cảm nhận rõ hơn cơn đau truyền đến. Có chút chật vật bước đi.
“Cha của anh có phải từ lúc nhỏ đã khắt khe với anh hay không? Tôi thấy anh sống thực sự quá chuẩn mực và tốt tính.”
Ân Hi vừa nương theo cánh tay của Cố Thừa Luân vừa bước đi và nói.
Cố Thừa Luân cười một tiếng cảm thấy không biết nên trả lời thế nào.
“Còn em, em không có một chút kí ức nào về cha mẹ của mình ư?”
Ân Hi hơi ngẩn ra sau đó cười buồn: “Không có. Từ rất bé tôi đã sống ở tu viện dưới sự chăm sóc, dạy dỗ của sơ Châu. Tôi nhớ... khoảng tầm 6 tuổi mình được một cặp vợ chồng nhận nuôi. Thời điểm đó tôi được đi học trong môi trường quốc tế, mãi đến khi tôi 13 tuổi thì họ gặp khó khăn về tài chính, phải sang Canada hợp tác lao động... cho nên đã đưa trả tôi trở về chỗ sơ Châu.”
“Hóa ra còn có chuyện như vậy.”
Ân Hi gật đầu.
“Nhưng thời gian đó tôi chủ yếu học nội trú ở trường, cha mẹ nuôi bận rộn cũng không thường xuyên bên cạnh tôi. Chỉ những ngày lễ Tết mới có dịp du lịch tụ họp cùng nhau. Khoảng thời gian ấy... thực sự vui vẻ.”
“Cho nên em chỉ ước mơ có một gia đình.”
Ân Hi ngượng ngùng gật đầu. Đi về gần tới cổng rào của tòa nhà Ân Hi bất ngờ trượt chân, Cố Thừa Luân bên đang dìu cũng kịp thời giúp cô giữ thăng bằng, cùng lúc này phần kim loại trên chiếc ví phụ kiện đeo chéo trên người Ân Hi cọ xát vào tay Cố Thừa Luân, rạch một đường dài.
Cố Thừa Luân than khẽ một tiếng. Ân Hi lo lắng cầm tay anh lên xem kĩ, loáng thoáng thấy máu chảy thì có chút trở nên lúng túng: “Anh có đau lắm không, dù sao cũng là kim loại... anh theo tôi vào nhà rửa sơ vết thương cái đã.”
Thừa Luân nghe cơn đau rát truyền đến nhưng cũng không phải nằm ngoài sức chịu đựng, anh thoải mái nói lời từ chối: “Cũng trễ rồi mà, em nghỉ ngơi trước đi. Trầy sơ như vậy có gì đáng để lo lắng đâu.”
“Chỉ là dán băng cá nhân lại, không mất bao nhiêu thời gian đâu.”
“Vậy được.”